Chương 596: Diều trên trời 1

Diều trên trời 1

Chương 596

Trần Bình An gật gật đầu, “Vẫn là không uống được quá nhiều, mỗi lần chỉ có thể uống một chút.”

A Lương liếc nhìn trên trời cao, “Trần Bình An, chúng ta còn có thể tán gẫu một lát, ngươi chọn lựa nói chuyện quan trọng.”

Sau đó Trần Bình An nói đại khái về tình hình gần đây.

A Lương vươn ngón tay cái, “Một khi đã như vậy, cứ yên tâm nam hạ, lần giang hồ này, cứ vậy mà đi. Nhanh chóng trở nên mạnh hơn, tương lai lên trên trời chơi, nhân gian tốt lắm, thiên thượng của thiên thượng, cường địch như rừng, cũng thực phấn khích!”

Trần Bình An có chút áy náy, “A Lương, tuy lưng ta đeo kiếm, nhưng ta còn chưa bắt đầu chính thức luyện kiếm.”

A Lương nhếch miệng cười nói: “Luyện quyền đến cực hạn, chẳng khác nào là đang luyện kiếm, đừng sốt ruột!”

Trần Bình An muốn nói lại thôi.

A Lương vỗ vỗ bả vai Trần Bình An, “Đừng nghĩ như vậy, chuyện lão kiếm nơi thạch cầu hình vòm, sớm nhất quả thật là Tề Tĩnh Xuân báo tin tức cho ta, nhưng mà sau đó hắn lại đổi ý, nói mặt khác đã tuyển được một người thích hợp hơn so với ta, nhưng thật ra ta không hềtức giận, Tề Tĩnh Xuân tính tình thế nào, trên đời này ta hiểu rõ nhất, nhưng mà không tức giận, ta đương nhiên cũng kỳ quái a, là thần thánh phương nào, có thể để cho Tề Tĩnh Xuân tên đầu gỗ ? ?? này khai khiếu, cho nên mới có lần chúng ta gặp lại, sau ta cũng liền bình thường trở lại, bởi vì ta muốn biết rõ ràng một sự kiện, chỉ sợ cho dù ta đi tới tòa thạch cầu hình vòm trấn nhỏ các ngươi, nàng cũng chưa chắc sẽ tuyển ta, lúc ấy ở trên sườn núi nhỏ, ta đã từng nói với ngươi bốn chữ ‘Vật trong bàn tay’, là A Lương chém gió đó!”

Trần Bình An ngơ ngác.

A Lương cũng biết chém gió?

A Lương cười đến nheo mắt lại, cả khuôn mặt ép vào với nhau, như là mang một đoàn ánh mặt trời ấm áp gấp lại, thoải mái cười to nói: “Như thế nào, còn không cho phép ta chém gió một lần a? Tựa như lần này ta bị người ta một quyền đánh rớt nhân gian, có mất mặt không? Mất mặt chết đi được! Nhưng không phải A Lương ta vẫn phải đi tới gặp Trần Bình An ngươi? Vì sao?”

Trần Bình An không hiểu ra sao, “Vì sao?”

A Lương chỉ chỉ lên trời, “Cường giả chân chính không nằm ở chỗ cái gì vô địch, mà ở chỗ còn sống, thua thảm đến mấy cũng đừng để chết, mà là mỗi lần đều có thể đứng lên, lại giận dữ ra quyền xuất kiếm!”

A Lương chỉ chỉ phía nam, cười ha ha nói: “Qua Đảo Huyền sơn của lão đạo sĩ thối lỗ mũi trâu, ở bên Kiếm khí Trường Thành, A Lương ta ở bên đó mài dũa kiếm đạo rất nhiều năm, ngươi cho là nhiều lần phong cảnh vô hạn, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi sao? Tuyệt đối không phải, số lần bị người ta đuổi như chó nhà có tang cũng không ít! Đương nhiên, một chọi một chém giết, A Lương ta không sợ thiên hạ bất luận kẻ nào, không được đỡ những đại yêu thối không biết xấu hổ vây ẩu lão tử mà thôi, ta nên chạy thì chạy, nên mắng thì mắng, thật vất vả chạy thoát thân, sau đó vụng trộm giết bằng được, hái được đầu, nghênh ngang mà đi, mang đầu đại yêu đi về hướng trước mặt đám nhãi ranh Trường Thành, cũng không cần A Lương ta nói cái gì, một đám đã kêu ngao ngao, ngươi không hiểu được tiểu cô nương cùng xinh đẹp phụ nhân bên kia, ánh mắt đó có thể ăn thịt người! Ta rất thẹn thùng…”

Trần Bình An không nhịn được cắt lời: “Những lời trước, ta đều tin. Nhưng mà câu cuối cùng này, ta không tin lắm.”

A Lương lúng túng nói: “Biết vậy thôi đừng nói huỵch toẹt ra chứ.”

Trong lúc nhất thời, có chút trầm mặc.

A Lương ngẩng đầu nhìn đại động bị phá vỡ nơi màn trời phía tây, đang chậm rãi khép lại.

Trần Bình An đột nhiên cao giọng hỏi: “A Lương, uống rượu không? !”

A Lương ngẩn người, ha ha cười nói: “Uống thiếu trước!”

“Cứ như vậy đi, ngày nào đó chờ ngươi đi tới Kiếm Khí Trường Thành bên kia, nếu có thằng nhóc lấy chuyện xấu xí này ra cười cợt ta, ngươi nhớ nói với hắn, nói A Lương cam đoan sẽ nhanh chóng một quyền đánh Lão Nhị kia, cả người lún vào trong thanh minh thiên hạ!”

A Lương khẽ quát một tiếng, “Đi thôi!”

Côn thuyền kịch chấn một phen, chậm rãi trầm xuống hơn mười trượng mới thật vất vả ngừng hạ xuống.

Trên không truyền tới một trận rung động oành đùng, sau đó tia cầu vồng quang bay lên đến côn thuyền Luyện khí sĩ đều nhìn không thấy đỉnh, bộc phát ra một trận tiếng nổ thanh thế càng thêm kinh người, thế cho nên biển mây mấy trăm dặm toàn bộ vỡ nát không còn, A Lương cứ như vậy hoàn toàn biến mất, ngay sau đó xuất hiện ở trên không hải vực giữa Bảo Bình châu cùng Trung Thổ thần châu, lại một lần nổ, liền một thơi hăng hái thêm xẹt qua bờ đông biển trung thổ thần châu, cùng với tòa nguy nga thông thiên tuệ sơn, có ngồi xếp bằng ngồi trên trong hư không kim giáp thần linh mở mắt ra: còn có đi ngang qua Hoàng Hà lỗ nhỏ thiên ngoại áng mây gian bạch đế thành, có một vị ma đạo ngón tay cái lập cho đầu tường, nhìn phía bóng người chợt lóe mà qua;

Như thế lặp lại, ở màn trời phá động phía dưới, tấn mãnh dâng lên, một khắc trước khi màn trời khép, A Lương đến rồi đi, cứ như vậy phá không mà đi.

Trần Bình An đứng ở trên đài ngắm cảnh, thật lâu không muốn dịch bước.

A Lương vô địch không phải không có địch, tạm thời khó mà nói, nhưng tiêu sái thì thật tiêu sái.

A Lương lần này đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, Trần Bình An chẳng những không cảm thấy A Lương bị người ta một quyền đánh rớt nhân gian, thì sẽ không còn là người mạnh mẽ như trong cảm nhận kia, ngược lại cảm thấy A Lương như vậy đặc biệt soái khí.

Chỉ là Trần Bình An vẫn có chút tiếc nuối, đến nay còn chưa tận mắt nhìn thấy A Lương xuất kiếm.

Sau khi thu hồi tầm mắt Trần Bình An tháo xuống hồ lô dưỡng kiếm tên Khương Hồ, nhẹ nhàng uống ngụm rượu, không tự chủ được cảm khái nói: “Sau khi luyện quyền trăm vạn, hẳn là tranh thủ luyện kiếm.”

Một lần nữa để hồ lô rượu xuống, Trần Bình An không câu nệ như vậy nữa, hít sâu một hơi, vẻ mặt ý cười, đúng là cứ như vậy thoải mái luyện tập kiếm lô đứng cọc.

Tiên nhân ngự kiếm trên không chậm rãi đi qua trấn nhỏ, ngự phong lăng không, ngày đó thượng đại phong, đạp kiếm đi xa, xem thủy triều lên xuống; lão tiền bối họ Thôi một đấm xuất ra, đất rung núi chuyển, Phong Tuyết miếu kiếm tiên Ngụy Tấn, người chưa đến kiếm trước đến, thiên địa tỏa sáng muôn nơi…

Một vài sự tình tốt đẹp, nếu như toát ra từ trên người khác, sau khi hâm mộ xong thì sẽ học theo, về phần có học được hay không, cố gắng trước rồi tính sau.

Sự tình đơn giản biết mấy.

Đợi lâu không tới, hơn nữa chấn động kịch liệt trước kia khiến cho côn thuyền từ trên xuống dưới thấp thỏm lo âu, Xuân Thủy sợ hãi bên đài ngắm cảnh xảy ra chuyện, mạo hiểm nguy cơ bị khách quý ác cảm, xuyên qua thư phòng đi tới gần cửa, phát hiện vị tu sĩ giao hảo cùng Đại Ly bắc nhạc chính thần kia, đã biến mất không thấy, Xuân Thủy không nhịn được oán thầm, người này thật sự là xuất quỷ nhập thần.

Phát hiện Trần Bình An giống như đang tu hành, Xuân Thủy nhanh chóng yên lặng xoay người, không hé một tiếng, thời điểm quay về chính sảnh còn có ý đi nhẹ chân.

Quấy rầy một Luyện khí sĩ hoặc là võ phu thuần túy tu hành, là tối kỵ của trên núi dưới núi.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset