Chương 621
Trần Bình An cười nói: “Ngươi chỉ cần lấy thính yêu linh treo trên kiếm gỗ đào ra treo gần cửa sổ là được, ta không có hiểu biết gì đối với yêu quái tinh mị, cho nên vẫn cần chuông giúp đỡ nhắc nhở, về phần gác đêm, ta rất am hiểu, ngươi yên tâm ngủ, thực sự có chuyện, ta không đến mức ngay cả báo cho ngươi biết cũng làm không được.”
Đạo sĩ Trương Sơn suy nghĩ, tìm lý do, “Treo kiếm gỗ đào cùng thính yêu linh, tiểu đạo sẽ đốt lò sưởi ấm, đợi thân thể ấm dần rồi mới ngủ cũng không muộn.”
Khi đạo sĩ trẻ tuổi treo nghiêng mộc kiếm, Trần Bình An nói: “Bên khung cửa sổ từng có người vẽ bùa, nhưng thời gian lâu, đã không còn nhìn rõ nữa, nhưng hẳn là phù lục Đạo gia các ngươi, ngươi có nhận ra hay không?”
Đạo sĩ trẻ tuổi vốn không chú ý, sau khi Trần Bình An lên tiếng nhắc nhở, cẩn thận nhìn ngắm, lúc này mới phát hiện dấu vết để lại, không khỏi bội phục Trần Bình An can đảm cẩn trọng, sau khi tỉ mỉ đánh giá, sắc mặt hắn càng lúc càng trầm trọng, cuối cùng đưa ngón tay ra nhẹ nhàng quét qua dấu vết sơn son, đưa lên mũi ngửi, trầm mặc ngồi trở lại ghế dựa, “Nếu đúng như tiểu đạo suy nghĩ, sẽ có chút phiền phức, phù được vẽ trên cửa sổ, thực sự là xích thư dùng để đuổi quỷ, xem tàn tích này, hẳn là một loại Thanh từ phù của Thần Cáo tông, lấy sơn son đặc thù viết lên thần tiên thanh từ, uy lực thật lớn, hơn nữa nếu là bút tích của tiền bối cao nhân Thần Cáo tông, thậm chí hầu như tràn ngập hơn phân nửa cửa sổ, chữ viết dồn dập, có thể đoán, tai họa quỷ vật vị tiền bối kia cần đối mặt tất nhiên đạo hạnh sâu.”
Đạo nhân trẻ tuổi ai thán một tiếng, hối hận nói: “Sớm biết như thế, lúc trước tiểu đạo không nên tiết kiệm viên hồi dương đan kia, ăn sớm hơn, cũng không đến mức tới gần tòa nhà rồi vẫn là hôn mê bất tỉnh, bằng không tiểu đạo đối với chuyện phong thuỷ cũng hơi tâm đắc, từ xa xa đánh giá sẽ có thể đại khái nhìn ra tòa nhà này tàng phong tụ thủy, đại để là lưu phái gì, cùng với phương pháp căn bản tụ long phong thuỷ, là dương hay thuần âm, có lệch khỏi quỹ đạo chính đạo hay không, chỉ cần phân biệt ra mạch lạc đại khái, là có thể suy tính ra rất nhiều chuyện… Trần Bình An, thực xin lỗi, là tiểu đạo hại ngươi rơi vào cảnh nguy hiểm…”
Trần Bình An nghe những lời đạo sĩ trẻ tuổi tự trách, không nói gì thêm lời an ủi, chỉ trêu ghẹo nói: “Trương đại thiên sư, trừ ma vệ đạo, không phải trò sở trường của ngươi hay sao?”
Đạo sĩ trẻ tuổi vội vàng xua tay, “Đừng đừng đừng, tiểu đạo không đảm đương nổi hai chữ ‘Thiên sư’ này.
Nói tới đây, Trương Sơn có chút khát khao, nhẹ giọng nói: “Thiên sư chân chính, là đệ tử đích hệ Trương thị của Long Hổ Sơn thiên sư phủ, người người mặc hoàng phi tử, là Tể tướng thừa kế mấy ngàn năm sơn thượng, trừ những người đó ra, thiên sư họ khác tễ thân trong ngũ cảnh, cũng có tư cách đạt được danh hiệu ‘Thiên sư’ ban thưởng, nhưng cùng là Long Hổ Sơn thiên sư, cũng chia rất nhiều loại, nhất đẳng thiên sư, là lão thần tiên thượng ngũ cảnh tiến vào Long Hổ Sơn tổ sư đường hưởng thụ hương khói, xuống chút nữa đó là sinh ra là hoàng tử quý nhân Trương thị đích truyền, một người trong đó, tương lai sẽ phụ trách ‘Thiên sư ấn’ cùng một cây kiếm tiên, xuống chút nữa, đó là rất nhiều thiên sư họ khác ở Long Hổ Sơn kết mao tu hành, Long Hổ Sơn là một tòa thiên nhiên phúc địa, đối ngoại cởi mở, chỉ cần những Luyện khí sĩ này, đáp ứng sau khi tu đạo thành công, có thể xuống núi trảm yêu trừ ma, đến lúc đó Long Hổ Sơn sẽ ban thưởng một thanh mộc kiếm làm từ gỗ đào, cái này cũng là Long Hổ Sơn rộng rãi, để cho đạo sĩ châu khác như bọn ta đều phải vô cùng khát khao hướng tới.”
Trần Bình An nghe rất cẩn thận, cảm thấy Long Hổ Sơn cùng nhóm Trương thiên sư này, xác thực không tệ.
Mưa to giàn giụa.
Hai tòa thạch sư tinh xảo nơi cửa của tòa nhà thi thoảng sẽ phát ra một trận tiếng vang sụp đổ rất nhỏ.
Lão ẩu đứng ở bên ngoài chính phòng của tam tiến việ, dẫm chân lên một băng ghế, treo chiếc đèn lồng kia trên một cột trụ hành lang, đèn đuốc hôn ám, phiêu diêu theo gió.
Phốc một cái, đèn đuốc tắt ngóm, thì ra là nến bên trong đèn đã cháy cạn.
Lão ẩu ho khan một lần nữa đứng lên trên băng ghế, tháo đèn lồng xuống, lấy từ trong tay áo ra một ánh nến mới tinh đỏ tươi như máu, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy không có bấc đèn, lão ẩu xoay người đưa lưng về sân viện, từ trên đầu nhổ lấy một sợi tóc bạc, đột nhiên cắm vào giữa nến, giống như lấy cái này làm chất liệu bấc đèn, sau đó lão ẩu nhẹ nhàng hà một hơi vào nến, ánh nến nháy mắt nổi lửa, sau khi để vào đèn lồng, lại lần nữa treo lên trên cột trụ hành lang.
Chiếc đèn lồng cứ như vậy hơi hơi lay động, đèn đuốc lóng lánh ở bên trong đại trạch.
Nếu là đêm sáng trăng, tất nhiên sẽ rước lấy thiêu thân lao đầu vào lửa, chính là không biết trong mưa đêm rừng núi hoang vắng, tồn tại của nó ý nghĩa ở đâu.
Trẻ tuổi đạo sĩ không muốn ngủ, Trần Bình An uống từng hớp nhỏ liệt rượu bên trong hồ lô rượu màu son, nghe Trương Sơn nói trước đó hắn từng vài lần trải qua yêu ma mạo hiểm, Trần Bình An dùng tay làm dấu chớ có lên tiếng, trẻ tuổi đạo sĩ theo bản năng nhìn phía kiếm gỗ đào nơi cửa sổ, chuông im lặng, cũng không khác thường.
Rất nhanh bên cửa phòng kia truyền đến tiếng đập cửa, thì ra là hai người đọc sách nọ dắt tay nhau tới hỏi thăm, Trần Bình An tay cầm hồ lô rượu, đi tới mở cửa ra, ngoài cửa mưa to thanh thế vẫn dọa người như trước, hơn nữa oai phong tà vũ, thế cho nên nền hành lang đều không còn một chỗ khô ráo, thư sinh họ Sở thon dài cầm trong tay ô che, một tay mang theo bầu rượu, mặt mang nét mỉm cười, người đọc sách họ Lưu hai tay để ở bên miệng, hà hơi sưởi ấm, cười nói: “Sở huynh lần này xuất môn, có mang theo mấy bình rượu ngon, hôm nay còn dư lại một bình, nói ra không sợ các ngươi cười chê, tối nay ta không dám đi ngủ, nên đang suy nghĩ có thể nương cơn say, sau khi trở về đặt người xuống là ngủ hay không, Sở huynh nói vui một mình không bằng rủ mọi người chung vui, nếu hai vị nguyện ý uống mấy hợp rượu, chúng ta cùng uống một phen? Trước tiên nói rõ, tửu lượng của ta là ít nhất nửa cân mới gục, cho nên các ngươi chỉ có thể uống ít ít thôi, thứ lỗi thứ lỗi.”
Trần Bình An nhắc lên hồ lô rượu màu đỏ thắm trong tay, cười nói: “Ta cũng có mang theo rượu, ba người các ngươi có thể uống chung một bình.”
Lúc ấy người đọc sách họ Lưu từng che dù cho Trần Bình An cùng đạo nhân trẻ tuổi, bước sải chân vào trong phòng, sang sảng cười to, “Như thế rất tốt, như thế rất tốt.”
Người đọc sách họ Sở cười đi theo đuôi, đặt ô che ở góc chân tường, bốn người ngồi vây quanh chậu than, hâm rượu một lát, thư sinh họ lưu vỗ đầu, “Quên mang chén rượu rồi.”
Sau đó hắn cười khổ nhìn phía đồng bạn, “Sở huynh, ta không dám đi lấy đâu.”