Chương 635: Thần chung mộ cổ

Thần chung mộ cổ

Chương 635

Trung Thổ Thần châu Long Hổ sơn, lại càng đại danh hiển hách, không lệ thuộc mạch nào của Đạo gia tam giáo, là đạo thống tự lập môn hộ một phương, đạo sĩ thiếu niên Thần Cáo tông đương nhiên sớm đã nghe tên, nhưng chỉ giới hạn trong một ít truyền thuyết thần quỷ chí quái, phần nhiều là phố phường dân chúng kiến thức nông cạn nghe nhầm đồn bậy, Luyện khí sĩ tầm thường trên núi cũng sẽ không xem đó là thật, chỉ cho là trò cười để nghe, nhưng Thần Cáo tông đến cùng là tiên gia môn phiệt tông tự đầu, đối với nội tình thực sự của Long Hổ sơn thiên sư phủ, hiểu biết hơn rất nhiều so với người khác, Trương gia thiên sư một tay cầm ấn, một tay giữ kiếm tiên, đạo pháp khôn cùng, sát lực vô cùng, đó thật sự là Trung Thổ Thần Châu thần nhân xuất hiện lớp lớp, cũng đủ chen thân vào hàng mười người đầu tiên trong danh sách tiên nhân thượng ngũ cảnh, cái này có điểm tương tự chưởng môn Thần Cáo tông, thiên quân kỳ thực ở Đông Bảo Bình châu địa vị siêu nhiên, cho nên Thần Cáo tông thực dễ dàng lý giải tiên khí tận trời của Long Hổ sơn.

Đạo sĩ Trương Sơn thừa thắng xông lên, vẻ mặt chính khí, nhìn thẳng chằm chằm lão đạo dẫn đầu ánh mắt âm tình bất định, “Dương Hoảng là đệ tử trước kia của Thần Cáo tông, vì một chữ tình, lưu lạc đến tận đây, cho dù tiểu đạo là người ngoài nhìn thấy, cũng hiểu được vui buồn lẫn lộn, nên vì vợ chồng hai người nhỏ một giọt lệ thông cảm, Thần Cáo tông là đứng đầu đạo thống Bảo Bình châu, nói vậy cũng nên có cùng khí độ đối xứng mới đúng?”

Tiểu đạo đồng Thần Cáo tông tuổi nhỏ nhất, cầm trong tay thước cổ mộc, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo cô gái đạo sĩ, lặng lẽ hỏi: “Sư tỷ, ta cảm thấy Trương thiên sư kia nói rất đúng á, tỷ cảm thấy thế nào?”

Cô gái bên hông có giắt một cây trúc tiên xanh vàng lắc đầu nói: “Mấy lời sáo rỗng ngu ngốc, đừng xem là thật.”

Trần Bình An mở rộng tầm mắt.

Nhưng mà cùng lúc đó, dư quang khóe mắt hắn liếc xéo về hướng nóc nhà tú lâu bên kia, có chút nghi hoặc.

Đạo sĩ Trương Sơn muốn đưa tay ra chỉ, chỉ vào cái mũi của lão đạo nhân kia, lấy cách này để gia tăng khí thế ngôn ngữ, nhưng mà phát hiện mình bị buộc chặt thực sự, liền dứt khoát búng nhảy một bước về phía trước, cười lạnh nói: “Huống chi lão tiên trưởng lại là sư huynh đệ cùng thế hệ với Dương Hoảng năm xưa, có bao nhiêu năm tình cảm đồng môn tu hành, hôm nay gặp lại, tha hương gặp bạn cố tri, vì sao là binh đao gặp nhau, mà không phải cầm tay ngôn hoan? Như thế nào, Trương gia thiên sư ta, mặc kệ trong danh sách vẫn là ký danh, chỉ cần tha phương tứ hải, chỉ cần gặp gỡ lẫn nhau, tất nhiên vừa thấy như đã quen từ lâu, mà Thần Cáo tông các ngươi lại không có bầu không khí bực này ư? Hơn nữa, tiểu đạo tuy là đệ tử Trương gia Long Hổ sơn, cũng là người lên núi tu đạo, nhưng cũng hiểu được đạo lý dễ hiểu luật pháp không nằm ngoài nhân tình.”

Đạo sĩ trẻ tuổi cuối cùng thay đổi giọng điệu, cười ha ha nói: “Lão tiên trưởng, chắc hẳn không phải là có thù cũ với Dương Hoảng, bởi vậy không để ý tông môn khí độ, nhất định phải bức đôi vợ chồng này tới đường chết chứ? Nhưng tiểu đạo cảm thấy điều này khả năng không cao, lão tiên trưởng vừa nhìn là biết người lòng dạ rộng rãi, chuyện nơi đây, tiểu đạo Trương Sơn tất nhiên sẽ làm lão tiên trưởng cùng Thần Cáo tông nổi danh, cho dù là đi tới tổ đình chính tông Long Hổ sơn, chỉ cần đề cập Thần Cáo tông, đều phải vươn ngón tay cái!”

Lão đạo nhân hai tay chắp sau lưng nheo lại mắt, cười mà không nói.

Thanh niên đạo nhân đứng ở trên đầu tường, đột nhiên nói ra một tràng ngôn ngữ không ai nghe hiểu được, đạo sĩ Trương Sơn có chút mơ hồ, không ngờ đạo nhân thanh niên đeo kiếm cầm chuông kia lại quay về dùng nhã ngôn Bảo Bình châu, trên cao nhìn xuống, đưa tay chỉ hướng đạo sĩ Trương Sơn, giận dữ nói: “Ngươi là kẻ lừa gạt, bần đạo dùng quan thoại Câu Lô châu hỏi ngươi, vì sao một câu cũng không trả lời được? ! Ở Đông Bảo Bình châu dám giả mạo đệ tử Trương gia Long Hổ sơn, chính là bội nghịch đạo thống một châu, ngươi biết Thần Cáo tông cũng có tư cách bắt ngươi không? ! Còn không quỳ xuống nhận sai!”

Không nghĩ tới sẽ đụng phải một vương bát đản còn thích khoe khoang hơn so với chính mình, đạo sĩ Trương Sơn giận tím mặt, bắt đầu dùng nhã ngôn Câu Lô châu chân chính mắng to đạo sĩ thanh niên kia, sau đó quay lại ngôn ngữ Bảo Bình châu, “Ăn nói bừa bãi, đổi trắng thay đen, hay cho một Thần Cáo tông, hay cho một Bảo Bình châu đạo chủ!”

Chẳng ngờ thanh niên đạo sĩ đứng trên đầu tường căn bản không thèm nhìn đạo sĩ Trương Sơn, đã quay đầu nhìn phía lão đạo nhân, cười tủm tỉm đề nghị: “Sư phụ, đã bước đầu phán định người này vốn không phải đến từ Câu Lô châu, về phần có phải đệ tử Trương gia Long Hổ sơn hay không, còn cần chậm rãi xác định, chi bằng cứ bắt trước, ném sang một bên, chúng ta thanh lý môn hộ trước, xử trí đôi trành quỷ thụ quỷ rồi tính đến chuyện khác?”

Lão đạo nhân tựa như có phần dao động, giữa lúc đang muốn mở miệng nói chuyện, đao khách râu quai nón Từ Viễn Hà, rốt cuộc không nhịn được khẩu ác khí trong lòng kia, quả thực là như lúc trước đã nói, cầm trong tay bảo đao, động thân mà ra, đi ra một bước về phía trước, cười to nói: “Tại hạ chỉ là vô danh tiểu tốt, không có biện pháp yêu cầu Thần Cáo tông tiên sư phải nể mặt mũi gì, nhưng nếu các vị tiên sư muốn trách phạt Dương Hoảng, theo nếp làm việc, Từ mỗ nhân sẽ chăm chú lắng nghe, lĩnh giáo một chút khuôn vàng thước ngọc của tiên gia tông tự đầu, đến cùng pháp độ có thể tuân theo hay không, nhưng nếu không nói rõ ràng, muốn đánh giết vợ chồng Dương Hoảng, Từ mỗ sẽ liều mạng một trăm mấy chục cân thịt không cần, chỉ bằng một lưỡi đao trong tay, cũng muốn lĩnh giáo thử đạo pháp thông thiên của các vị tiên sư!”

Thiếu niên Thần Cáo tông sử ra một cây phược yêu tác (*) đột nhiên hỏi: “Nếu ngươi tự xưng xuất thân từ tiểu tông môn phái của Long Hổ Sơn ở Câu Lô châu, vậy có văn điệp thông quan không? Có thể chứng minh ngươi tới từ Câu Lô châu, vả lại là đệ tử Trương gia? Nếu không chứng minh được, chuyện giả mạo Long Hổ sơn Trương thiên sư, ngươi không chống đỡ nổi đâu.”

(*) sợi dây trói yêu

Đạo sĩ Trương Sơn sắc mặt như gặp nạn, toát ra một tia do dự.

Đao khách râu quai nón có chút đau đầu, nghĩ rằng nếu như quả thật là tiểu đạo sĩ hành động theo cảm tình, giả mạo họ hàng xa của Long Hổ sơn thượng hoàng tử quý nhân, đó là tội danh không nhỏ, rơi vào trong tay Thần Cáo tông có quyền đốc tra đạo thống một châu, sẽ phải chịu đau khổ to lớn. Đạo chủ một châu, đang nắm chức trách, xét đến cùng chỉ là bốn chữ, nhưng phân lượng rất nặng, tên là “Dọn dẹp tận gốc”.

Đạo sĩ Trương Sơn hít sâu một hơi, quay đầu nói: “Trần Bình An, giúp ta lấy ra văn điệp thông quan trong túi quần áo.”

Trành quỷ cổ trạch Dương Hoảng cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn mắt nàng, nàng tựa như nhìn ra tâm tư phu quân, gật gật đầu, Dương Hoảng lúc này mới xoay người, cất cao giọng nói: “Từ hiệp sĩ, Trương đạo trưởng, ý tốt của các ngươi, Dương Hoảng tâm lĩnh, nếu có kiếp sau, tất sẽ hồi báo! Hôm nay Thần Cáo tông đang định tội theo công pháp, hay là lấy tư oán báo thù, Dương Hoảng cùng phu nhân toàn bộ gánh vác là được, chỉ là Từ hiệp sĩ, Trương đạo trưởng, còn có vị tiểu ca họ Trần kia, cũng đừng cho là người tu đạo Thần Cáo tông ta ai cũng là người như thế a, không phải như thế, tuyệt đối không phải như thế!”

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset