Chương 690
Chỉ là hiện tại Trần Bình An còn chưa biết, có chút đáng tiếc, là không thể nào thập toàn thập mỹ, có chút đáng tiếc, là một vài tiếc nuối trường cửu.
Trần Bình An nói: “Lưu đại nhân, nghĩa tử là nghĩa tận, có thể giúp đỡ liệm thi thể cô gái này hay không, về sau có cơ hội tìm một địa phương hạ táng? Tất cả chi tiêu, để ta trả tiền.”
Lưu thái thú cười nói: “Chút việc nhỏ ấy, sao phải cần Trần công tử lo lắng phí công, tất cả chỉ cần giao cho quận thủ phủ, nhất định làm ổn thỏa.”
Lưu thái thú thu liễm ý cười, dò hỏi: “Chỉ là lần này yêu ma quấy phá, lão thất phu họ Hoàng kia rắp tâm hại người, không chừng còn cần Trần công tử phi kiếm trấn yêu ma a?”
Trần Bình An cười khổ nói: “Tạm thời ta cần một cái thùng nước to, chứa đầy nước nóng sôi, về phần dược liệu, tự ta có, ít nhất ngâm mấy canh giờ, điều dưỡng thân thể.”
Lưu thái thú gật đầu nói: “Phải rồi ha, bản quan sẽ nói hạ nhân trong phủ đệ đi đặt mua, thân thể Trần công tử quan trọng hơn, thân thể quan trọng hơn, an nguy hơn mười vạn dân chúng Yên Chi quận, hôm nay đều buộc lên trên một mình Trần công tử, quả thật không cho phép xuất hiện chút sai sót nào, bản quan sẽ cho người đi lo chuyện này ngay…”
Lưu thái thú bước nhanh chạy đi, ý tại ngôn ngoại, vị đại quan địa phương chính tứ phẩm Thải Y quốc này, nói những lời này cũng không giấu diếm gì, thực sự rất thẳng thắn, Trần Bình An dù không lăn lộn quan trường cũng đương nhiên nghe hiểu được, nhưng mà đối với điều này hắn cũng không thể vỗ ngực cam đoan cái gì, lại không tiện lâm trận từ chối, cũng chỉ có thể là cười khổ không nói lời nào.
Ngoài chuyện đưa kiếm ra, tất cả những chuyện khác, Trần Bình An chỉ có bốn chữ, nằm trong khả năng.
Đối với Kim Thành Hoàng Trầm Ôn là như thế, đối với vị đại quan mục thủ biên giới một phương này, cũng là như thế.
Cuối cùng ở một gian phòng nhã tĩnh, Trần Bình An cả người ngâm ở trong thùng dược to, dược liệu là Ngụy Bách đưa tặng trước khi rời khỏi Long Tuyền quận, cũng đủ định mức ba lượt sử dụng, nhiều hơn thì Ngụy Bách đương nhiên cũng có thể lấy ra được, cái này thật ra xem như Bắc Nhạc Chính Thần cũng đủ ngân lượng, Ngưu Giác Sơn Bao Phục Trai cũng đủ thiên tài địa bảo, nhưng mà Ngụy Bách không dự định chuẩn bị quá nhiều, lúc ấy đùa giỡn nói là điềm không tốt, tặng nhiều quá, thuộc loại trong lòng không mong người ta được tốt, hắn vẫn là hy vọng Trần Bình An lần này đi trên giang hồ, thuận buồm xuôi gió cũng xuôi dòng, số lần bị thương bất quá tam, coi như là vận khí may mắn.
Trước khi tiến vào gian phòng này, Trần Bình An có nhờ Lưu thái thú giúp bảo vệ bí mật, không được tiết lộ hắn là “Kiếm tiên”, Lưu thái thú vẻ mặt hiểu ý, vui vẻ nhận lời, chỉ kém không có thề thốt.
Đồng thời đưa cho Lưu thái thú tấm Thần Hành phù, nói là trả lại cho bằng hữu đạo sĩ Trương Sơn của hắn.
Trần Bình An trong quá trình ngâm người, rõ ràng nhận thấy được Yên Chi quận Thành Hoàng các bên kia, xuất hiện đại động tĩnh kinh thiên động địa, nhưng mà Trần Bình An cũng không thể làm gì được, dứt khoát không đi nghĩ nhiều làm gì, an tâm ôn dưỡng khí cơ, phối hợp kiếm khí mười tám đình A Lương truyền thụ, hô hấp phun nạp Dương lão nhân dạy cho hắn, ở trong thùng nước ngưng thần nhập định, hai tay kháp kiếm lô quyết trong Hám Sơn Quyền Phổ, như một gốc cây khô vào mùa đông, im lặng chờ đợi gió xuân thổi qua.
Một đêm này, Yên Chi quận vẫn là chém giết không ngừng, một mặt là yêu ma thành công mở ra trận pháp, các nơi đều có dân chúng bị ma chướng bám lên người, quận thủ phủ từ trên xuống dưới mệt mỏi ứng phó, một mặt khác lại vừa là chuyện tốt, vừa là tai họa, chuyện tốt là cửa đông thành bên kia mã Tướng quân truyền mật tín đến, Hoàng lão ma đầu khoác tấm áo thần tiên kia, không biết vì sao cùng ba người ở bên Thành Hoàng các đấu đá nội bộ, đánh cho nghiêng trời lệch đất, tai họa cũng bởi vậy mà trổi lên, bốn người ra tay tuyệt đối không thu tay lại, từng người đều lấy ra pháp bảo giữ nhà, tà môn pháp thuật ùn ùn, tổn thương trạch để phòng xá mấy trăm căn, dân chúng chết thảm trọng, tinh kỵ dưới trướng Mã tướng quân từ trú địa hoả tốc tiếp viện Yên Chi quận thành, không thể dùng tư thái kỵ quân qua phố qua hạng, đành phải xuống ngựa bộ chiến, mỗi người thân mặc thiết giáp, cầm trong tay cường cung kình nỏ, nhưng mà chống lại bốn vị đầu sỏ sơn thượng tu hành yêu ma, ngoại trừ quận thủ phủ tồn kho mấy chục mũi tên đặc chế là có thể tạo thành uy hiếp thực chất, còn lại cung nỏ tiễn tên, thứ nhất không theo kịp bốn người bay tới lao đi xê dịch liên tục, thứ hai thường thường không đợi tới gần, đã bị một tay áo đánh cho văng xa, thậm chí còn có một số người bị bốn yêu ma tranh thủ khoảng nghỉ giữa đại chiến, sau khi bắt được tùy tay ném mạnh trở về, lại là chết hơn tám mươi lính tinh nhuệ.
Căn bản chính là dù lấy chết đổi thương cũng không làm được.
Mã tướng quân quả thật làm được rất tốt bốn chữ khởi hãn bất úy (hung hãn không sợ chết), ở biên quan sa trường dũng mãnh thiện chiến, đối với trận chiến cùng người trong tu hành này, cũng làm gương cho binh sĩ, cùng tên phó tướng kia mấy lần tìm đúng cơ hội, bắt được một vị yêu ma, liên thủ cận chiến sát người, sau lại chọc cho hai bên đối địch giết đỏ cả mắt, “Hoàng lão thần tiên” cùng Mễ lão ma, càng độc địa, trước tiên ngừng chiến một lát, làm trọng thương song song Mã tướng quân cùng phó tướng, nếu không có hơn mười vị thân quân lấy cung tiễn Mặc gia đặc chế ngăn chặn, cùng với mấy người hộ vệ không muốn sống, nếu không hai người đều không thể nào còn sống mà thoát ly chiến trường, đêm nay phải chết trận nơi Yên Chi quận thành này.
Sau nửa đêm, “Hoàng lão thần tiên” một địch ba bị Mễ lão ma lấy một nắm “Gạo trắng” to rải lên trên đỉnh đầu, toàn thân cao thấp nháy mắt xèo xèo bốc lên khói nhẹ, huyết nhục mơ hồ, bị cháy ra vô số lỗ thủng huyết nhục, đành phải lấy thuật độn thổ lẻn vào lòng đất, ba gã ma đầu bắt đầu lùng bắt, nếu như gặp phải quận thành bộ khoái, giáp sĩ vào thành dám can đảm ngăn cản sẽ không lưu tình chút nào mà ra tay đánh chết.
Thời gian tảng sáng, khi Trần Bình An mặc quần áo đi ra khỏi phòng, kết quả phát hiện Lưu Cao Hinh an vị ở cuối dãy hành lang, đang ngồi ở một chiếc ghế nhỏ ngủ gật.
Cô gái ngủ mơ màng không sâu, nhanh chóng tỉnh lại, sợ mình ngủ chảy nước miếng, vội vàng quay sang một bên để lau mặt.
Thật ra nàng cũng mới trở lại phủ đệ không bao lâu, thay một bộ quần áo sạch rồi tới nơi này ngồi làm môn thần.
Trần Bình An cùng nàng kết bạn đi hướng chính sảnh, một hỏi một đáp, Trần Bình An đại khái hiểu biết hướng đi của quận thành trong khoảng thời gian này, sau khi nghe được yêu ma phát sinh nội chiến, còn có phần không thể tưởng tượng nổi, nhưng cơn chém giết kia không thể là giả, tuy không biết tin tức uẩn khúc trong đó, nhưng chỉ cần có lợi cho Yên Chi quận, đến cùng vẫn là chuyện tốt, chỉ là có thêm nhiều thương vong bất ngờ, không ai có thể khống chế.