Chương 698: Vì sao nói nhiều

Vì sao nói nhiều

Chương 698

Tạ Thực tuy tướng mạo thô phác, không khác mấy so với anh nông dân trấn nhỏ, nhưng trên thực tế cũng là đọc rộng toàn thư, thông hiểu học vấn tam giáo, đoạn thời gian ở nhà cũ Tạ gia này, chính là ở tiểu viện đọc sách, thiếu niên trường mi mỗi ngày đánh sắt bên cửa hàng Nguyễn gia, sau khi chú kiếm trở về, đều tiện thể mua mấy quyển sách ở cửa hàng sách mới mở trong trấn nhỏ, Tạ Thực đã sớm nói với thiếu niên trường mi, không cần câu nệ là Đạo gia điển tịch, sách gì cũng có thể mua.

Tạ Thực đột nhiên đứng lên, thiếu niên trường mi tự nhiên mà đứng lên theo, một lớn một nhỏ cứ như vậy đứng ước chừng công phu nửa nén hương.

Thiếu niên mới giựt mình kinh hãi phát hiện mẫu thân mình, nói cười vui vẻ dẫn một vị “đạo sĩ trẻ tuổi” đi vào sân.

Đợi cho phụ nhân rời khỏi rồi Tạ Thực đang muốn nói chuyện, đã bị Liên Hoa Quan đạo nhân đăng môn bái phỏng đưa tay ý bảo ngồi xuống.

Lục Trầm đặt mông ngồi xuống ghế thạch, lấy bàn tay làm cây quạt, chậm rãi vỗ thanh phong, như là đang nói chuyện thường ngày cùng người nhà vậy, dặn dò Tạ Thực: “Đợi xong việc Bảo Bình châu, ngươi quay về Câu Lô châu sau một giáp, ngươi chú ý thêm bên phía Hạ Tiểu Lương, cũng không cần giúp cô ta như thế nào, chỉ cần cam đoan cô ta đừng chết là được. Chờ cô ta đứng vững gót chân, khai tông lập phái, tới thời điểm ngươi đã có thể dệt hoa trên gấm, người cũng tốt, tiền cũng thế, pháp bảo đồ vật đều được, càng nhiều càng tốt, hai người các ngươi cũng coi như kết được một thiện duyên.”

Tạ Thực lại đứng dậy, chắp tay hành lễ nói: “Cẩn tuân pháp chỉ của Chưởng giáo!”

“Ngươi tính tình cũ kỹ này, thật sự là không dễ thương a.”

Lục Trầm trêu chọc một câu, quay đầu cười tủm tỉm nói với thiếu niên: “Trường Mi, đến đây nào, cho ngươi một lễ vật trước khi chia tay.”

Thiếu niên trường mi nơm nớp lo sợ, vừa hồi hộp lại vừa kính sợ, nhanh chóng nhìn phía lão tổ Tạ Thực.

Tạ Thực gật gật đầu, ý bảo hắn yên tâm nhận lấy ban thưởng là được.

Tu sĩ Ngọc Phác Cảnh thượng ngũ cảnh, thật ra đều không dám tùy tiện bố thí phúc duyên cho ai.

Nhưng mà đồ vật chưởng giáo Lục Trầm tặng người ta đương nhiên là tốt hay là xấu, sớm có định trước, tuyệt không sai lầm.

Trước mặt Tạ Thực, đưa đồ vật cho thiếu niên trường mi, còn có thể là chuyện xấu?

Nhất định là trên đời này nhất đẳng nhất chuyện may mắn!

Cái này cũng coi như thiếu niên có phúc khí rất lớn.

Lục Trầm lật cổ tay, trong lòng bàn tay nhanh chóng có xuất hiện một tòa bảo tháp bảy màu tinh xảo đặc sắc, ánh sáng lưu chuyển tuyệt không thể tả.

Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện bảo tháp nho nhỏ cao độ nửa thước, chỉ là các nơi đều giắt tấm biển, nhiều đến ba mươi sáu tấm.

Tạ Thực vừa mới ngồi xuống, lại một lần đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói với thiếu niên: “Còn không quỳ xuống tạ ơn!”

Lần này Lục Trầm thật ra không miễn cưỡng, để cho thiếu niên ôm tiểu tháp mơ mơ màng màng quỳ xuống, phành phành phành dập đầu ba cái.

Lục Trầm mỉm cười nói: “Biết ngươi ôn hòa tính tình, không cần lo lắng ngươi ỷ thế hiếp người, tòa tiểu tháp này, có thể trấn áp thế gian toàn bộ tà ma âm vật dưới thượng ngũ cảnh, miễn cưỡng xem như một món bán tiên binh. Chỉ là nhớ lấy một điểm, tai họa âm vật quỷ mị mắt thường có thể thấy được, chưa chắc đã là thứ xấu xa nhất, trong lòng có chỗ 微澜, càng có khả năng tâm ma mọc lan tràn.”

Thiếu niên mặt đỏ tai hồng, cất cao giọng nói: “Vãn bối nhất định ghi nhớ trong lòng!”

Lục Trầm vẫn là bộ tư thái lười biếng kia, cười nói: “Về sau ngươi luyện kiếm đại thành cùng Nguyễn Cung, nếu là kiếm tu, khẳng định phải hành tẩu bốn phương, đến lúc đó quan sát lòng người nhiều hơn, sở dĩ tặng cho ngươi tòa bảo tháp này, vì chính là muốn ngươi không cần quá bận tâm chuyện ngoài thân, cân nhắc nhiều hơn chuyện nhà mình. Phật gia có một cách nói, gọi là tự liễu hán (1), rất có ý tứ. Đúng rồi, Tạ Thực, nhớ giúp đứa nhỏ này tìm một chỉ xích vật tốt một chút, không nuông chiều đến hư là chuyện tốt, nhưng làm trưởng bối mà quá mức keo kiệt keo kiệt cũng không tốt.”

(1) người tự giải thoát lấy mình

Tạ Thực vừa muốn đứng dậy lĩnh mệnh.

Lục Trầm khí cười nói: “Tin ta tát một cái chết ngươi hay không, còn chưa nói xong mà!”

Tạ Thực đành phải ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.

Lục Trầm suy nghĩ, trầm mặc một lát, đứng lên, không còn ý cười, trịnh trọng nói: “Về sau nhớ bảo vệ tốt Lý Hi Thánh, nếu xảy ra vấn đề, bần đạo cho dù làm hỏng cả hai bên quy củ, cũng muốn từ Bạch Ngọc Kinh quay về tòa hạo nhiên thiên hạ này để hỏi tội Tạ Thực ngươi!”

Tạ Thực đã từng phải chịu liên lụy, lập tức ngồi cũng không xong đứng cũng không được.

Lục Trầm vỗ cái trán, “Có đồ tử đồ tôn không khai khiếu như các ngươi, khó trách một mạch đạo thống này của bần đạo hương khói không vượng a.”

Lục Trầm ngẩng đầu, nâng cánh tay lên, bấm tay búng nhẹ chiếc Liên Hoa Quan, mặt mang ý cười, nhẹ giọng nói: “Này này này, Bảy Mươi, có đó hay không, nếu có, phiền ngươi mở cửa tiễn khách nào!”

Tạ Thực sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của chưởng giáo lão gia.

Với đạo pháp mênh mông của đạo chủ một châu như hắn, dùng hết thị lực vẫn là chỉ có thể xuyên thấu qua biển mây trùng trùng, cuối cùng ở khung đỉnh màn trời một nơi, nhìn thấy một chút gợn sóng nhấp nhô.

Lục Trầm chợt lóe rồi biến mất.

Trong khoảnh khắc đó nơi khung đỉnh màn trời mở ra “Cửa nhỏ”, rồi sao đó đóng lại.

Lục Trầm một trong ba đệ tử thủ hạ Đạo tổ, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động rời khỏi Hạo Nhiên thiên hạ, trở về Thanh Minh thiên hạ.

Lục Trầm rời khỏi Hạo nhiên thiên hạ, hầu như không có nửa điểm động tĩnh, nhưng mà vị chưởng giáo lão gia đầu đội Liên Hoa Quan này ở bên Thanh Minh thiên hạ, lại gây ra động tĩnh thực sự ghê gớm.

Cùng là khung đỉnh màn trời, chẳng qua đổi thành Thanh Minh thiên hạ Đạo giáo tọa trấn thiên hạ, phá vỡ một động huyệt to như núi giữa biển mây màu vàng, một vầng quang cầu vồng màu vàng to như đỉnh núi ầm ầm nện xuống, thẳng tắp dừng ở trên đỉnh một cao lầu cao tới vạn trượng.

Một vị văn sĩ lão niên cầm trúc trượng trong tay, lưng đeo rương sách, hành tẩu bên trong sơn mạch kéo dài của Thanh Minh thiên hạ, thiếu niên thư đồng vừa được thu nhận đi theo bên cạnh, vị lão nhân gầy gò đưa tay che trán, ngửa đầu nhìn lại, cười cười, “Xem ra bị Tề Tĩnh Xuân chọc giận không nhẹ a.”

Thiếu niên tò mò hỏi: “Tiên sinh, Tề Tĩnh Xuân là ai vậy?”

Lão nhân gầy gò cười nói: “Là một người đọc sách nơi quê nhà, tuổi không lớn, học vấn rất cao.”

Câu hỏi kế tiếp của thiếu niên có chút trẻ con buồn còn, “Cao bao nhiêu?”

Lão nhân gầy gò nghĩ nghĩ, sau đó trả lời qua loa có lệ, “Quê nhà ngươi không phải có câu ngạn ngữ đó thôi, đại thủy mạn bất quá áp tử bối.” (2)

(2) Nước có lớn tới mấy cũng không nhấn chìm được vịt, vì vịt biết bơi. Ngụ ý nếu bản thân có bản lĩnh thì không sợ khó khăn nào có thể làm khó được.

Thiếu niên nói thầm: “Xem ra không quá cao.”

Lão nhân sang sảng cười nói: “Công thực sự của người đọc sách cũng không thể một mặt học vấn cầu cao cầu xa, có được một thân sở học, còn phải có thể mang theo lão bá tánh cùng nhau trèo non lội suối mới được, người đọc sách trừ việc muốn cho mình có nơi an tâm, cũng muốn để cho lão bá tánh có nơi an thân, nếu không một người học vấn cao tới đâu, văn chương viết tốt đẹp tới đâu, hữu ích cho mình, cũng vô bổ mà thôi.”

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset