Chương 701
Thậm chí lão nhân còn nói trắng ra âm mưu thiên đại của mình đối với hoàng đế Đại Ly đương nhiệm, để cho hoàng đế bệ hạ tự tiện tu hành, trái với quy củ ký kết với Nho gia thánh nhân, lấy thân phận hoàng đế vụng trộm tễ thân trong ngũ cảnh không nói, thậm chí một đường thế như chẻ tre, đạt tới đệ thập cảnh.
Hoàng đế là vì muốn tận mắt thấy Đại Ly vương triều thâu tóm một châu, mà đại tu sĩ âm dương gia là vì muốn biến hoàng đế Đại Ly, cũng chính là phụ thân Tống Tập Tân thành một rối gỗ giật dây, bởi vì thời điểm hoàng đế Đại Ly chính thức bế quan tiến lên cánh cửa thượng ngũ cảnh, chính là thời khắc hoàn toàn mất đi linh trí mà trở thành con rối.
A Lương đã đến, đánh gãy trường sinh kiều của hoàng đế Đại Ly, để cho trong khoảnh khắc trường sinh kiều của hắn gãy nát vỡ vụn, vô cùng có khả năng nhìn ra dấu vết để lại, đủ loại cơ quan cùng phục bút vốn giấu ở bên trong thân kiều, vô cùng có khả năng đã bị tiết lộ, tuy hoàng đế Đại Ly lúc ấy ở trên quảng trường ngoài Bạch Ngọc lâu che dấu vô cùng tốt, nhưng mà đến cùng hoàng đế thật không ngờ, hắn cũng động tay động chân ở trên người Tống Tập Tân.
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, một quyền nọ của A Lương, hoàn toàn làm loạn nhất mạch âm dương gia của hắn, bố cục sâu xa trăm phương ngàn kế tích góp mấy chục năm nay.
Chẳng qua tất cả điều này vẫn còn lâu mới chấm dứt được.
Giờ này khắc này, Tống Tập Tân hồi tưởng lại những ngôn ngữ này, tâm trạng nặng nề đến cực điểm.
Tỳ nữ Trĩ Khuê khoác áo bước ra, hỏi: “Công tử, có tâm sự?”
Tống Tập Tân quay đầu cười nói: “Chỉ là không ngủ được mà thôi.”
Trĩ Khuê ồ một tiếng, dời băng ghế nhỏ tới ngồi bên cạnh Tống Tập Tân.
Tống Tập Tân đột nhiên đề nghị: “Trăng sao lấp lánh, phong cảnh rất đẹp, hay là hai chúng ta đi dạo một chút nha?”
Trĩ Khuê lười biếng nói: “Được thôi. Đều nghe theo công tử.”
Vẫn là chủ tớ hai người, cùng nhau đi qua phố phố hạng hạng trấn nhỏ, ở học thục cũ kỹ Tề tiên sinh dạy học, bàn đá chơi cờ hậu viện, Tống Tập Tân đưa tay quét qua mặt bàn lạnh lẽo, nhiều lần ngồi ở phương bắc, Triệu Diêu ngồi ở phía nam, lúc ấy không biết vì sao an bài như thế, hôm nay tra ra manh mối, mới biết được là thì ra là thế, Tống Tập Tân cười nói: “Không biết Triệu Diêu sống như thế nào.”
Đến bên này, Trĩ Khuê có chút trầm mặc ít lời.
Sau đó, hai người tiếp tục tản bộ, đi không mục đích, tùy tâm sở dục.
Giếng Thiết Tỏa, sợi xích sắt đã bị một vị nam tử ngoại hương lấy đi, đây là cơ duyên tiên gia.
Con mèo đen nơi Ngõ Hạnh Hoa, giống như kẻ ngốc Mã Khổ Huyền kín miệng như hũ nút, cùng nhau rời khỏi trấn nhỏ.
Cầu hành lang bị sụp đổ đã khôi phục nguyên trạng thạch cầu hình vòm, lão kiếm điều dưới cầu không thấy tung tích.
Nghe nói hình như thánh nhân Nguyễn sắp khai tông lập phái ở một tòa đại sơn nào đó, đến lúc đó nhất định là một việc trọng đại, nha môn Lễ bộ Đại Ly xem việc như đại sự hạng nhất cuối mùa xuân năm nay, tỉ mỉ xử lý.
Cửa hàng Áp Tuế, cửa hàng Thảo Đầu kề bên Kỵ Long hạng đều họ Trần, đây quả là chuyện hiếm lạ, người họ Trần trong trấn nhỏ, hầu như người người đều là phó dịch tỳ nữ của tứ họ thập tộc.
Mộ thần tiên cùng lão từ sơn xây mới hai miếu văn võ, đã làm xong, lần lượt hiến tế lão tổ hai nhà Viên Tào, song bích trung hưng Đại Ly năm đó, hôm nay cũng coi như lá rụng về cội.
Một vài bức câu đối xuất từ bút tích của mọi người. Đến ngay cả văn đàn danh túc ở xa xa Nam Giản quốc, đều gửi đến đây câu đối tự tay viết, thiết họa ngân câu (*), khí khái bừng bừng.
(*) hình dung nhà thư pháp biết vận dụng cổ tay, cánh tay để tạo nên nét thanh đậm, uyển chuyển hay cứng rắn khác nhau.
Tống Tập Tân đang hiến tế thánh nhân ngoài miếu, nhếch khóe miệng, “Hừ, khí khái bừng bừng.”
Cuối cùng vị hậu duệ quý tộc xuất thân Đại Ly tống thị thiên hoàng này, quay đầu nhìn đại sơn phía tây xa xôi, hình như là phương hướng Lạc Phách Sơn.
Bên kia có một tòa sơn thần miếu hương khói cực kém.
Thiếu niên nhìn xa xa Lạc Phách Sơn, thần sắc ảm đạm, cũng có chút thất hồn lạc phách.
————
Trừ tòa “Đại miếu” Phi Vân sơn bắc nhạc chính thần không nói, ngọn núi lớn phía tây còn có sơn thần miếu tầm thường, hương khói vượng nhất là Phong Lương sơn phía cực bắc, bởi vì ở gần Long Tuyền quận quận thành, lối đi cũng được khai thông rộng mở bằng phẳng nhất, vào núi tiện lợi, bên đường trà tứ tửu quán, cùng với quan trọ lớn nhỏ dành cho nhóm thiện nam tín nữ nửa đường nghỉ chân mọc lên như nấm vậy.
Chân núi có một ngôi chợ, buôn bán các loại trà rượu mì phở cùng tranh hoa điểu ngư trùng, cái gì cần có đều có, thế cho nên bên trấn nhỏ có rất nhiều đứa nhỏ, vừa nghe nói cha mẹ muốn qua bên kia thắp hương, thì thật sự vui vẻ, không thua kém gì so với lễ mừng năm mới, bởi vì bên kia có bán bánh nhân thịt thơm ngào ngạt mới ra lò, còn có ông lão nặn tò he, rất nhiều đứa nhỏ năm mới thu được tiền mừng tuổi, đã vụng trộm kết bạn mà đi, qua bên kia chơi rất sảng khoái, kết quả khi về nhà, phần lớn bị cha mẹ hung hăng xử lý một phen.
Một thiếu niên tên là Đổng Thủy Tỉnh bày hàng ở bên kia, chỉ bán vằn thắn.
Tôm bóc vỏ, măng mùa xuân, đậu hủ khô đều rất có phong vị, cuối cùng rắc một ít hành thái, cộng thêm một đĩa tương cay do thiếu niên tự mình chế biến, tư vị đó thật sự là tuyệt.
Thì ra thiếu niên đọc sách ở trường tư vừa xây của Long Vĩ Khê Trần thị, nhưng mà không biết vì cái gì, cho dù không cần tiêu tiền, thiếu niên vẫn thôi học. Hắn bán một trong hai gian nhà cũ ở trấn nhỏ, qua bên quận thành mới kia mua một tòa nhà lớn mới tinh, cách Phong Lương sơn chừng mười mấy dặm đường.
Quán vằn thắn mở cửa từ sáng sớm đến hoàng hôn, không có giờ giấc, chỉ cần có khách nhân, sắc trời trễ mấy thiếu niên cũng sẽ chờ khách nhân từ từ ăn xong, mới thu dọn sạp, đẩy xe quay về. Quận thành hôm nay không đặt ra dạ cấm, khắp nơi là cảnh tượng bụi đất bay lên náo nhiệt, nếu ở sơn thần miếu nơi Phong Lương sơn đỉnh, ban đêm nhìn ra xa quận thành, tựa như một chiếc đèn lồng lớn đặt ở trên đại địa.
Hôm nay màn đêm buông xuống, thiếu niên Đổng Thủy Tỉnh thân hình cao lớn đã bắt đầu thu dọn sạp vằn thắn, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Nào ngờ từ phương xa có một nam tử kỳ quái đi tới, không cầm kiếm không đeo kiếm, mà là để ngang kiếm ở sau người, đi đến bên sạp, cười hỏi: “Chủ quán, còn bán vằn thắn không?”
Đổng Thủy Tỉnh nhếch miệng cười nói: “Bán! Sao lại không bán chứ! Nhưng mà phải đun nước, khách nhân phải đợi lát nữa.”
Nam nhân cười ngồi ở bên cạnh bàn, chà lau sạch sẽ, không có một chút dấu vết dầu mỡ, trên bàn đặt ống trúc tự chế, cắm đầy những chiếc đũa thon dài bằng trúc xanh, thì ra còn là một tiểu chưởng quầy khéo tay.
Nam nhân chờ đến khi có một bát vằn thắn lớn nóng hôi hổi, những lát hành thái trôi trên bát canh đỏ, nhìn cũng rất mê người, Đổng Thủy Tỉnh hỏi hắn có ăn cay được hay không, nam nhân nói càng cay càng tốt, thiếu niên liền đưa tới một đĩa tương ớt tràn đầy, nam nhân lấy ra một đôi chiếc đũa, không vội vàng hạ đũa, cúi đầu, nhắm mắt lại ngửi ngửi mùi, chậc chậc nói: “Mùi vị này, đúng chuẩn rồi!”