Chương 725: Người đi xa đều là bồ công anh

Người đi xa đều là bồ công anh

Chương 725

Trần Bình An nín thở ngưng thần, hướng tới thác nước lần thứ tư ra quyền.

Như thế lặp lại, sau hơn mười quyền, Trần Bình An chỉ có thể lưng tựa lan can mới có thể đứng vững, dứt khoát xếp bằng ngồi xuống, ở khoảng khắc khí hải vững vàng, còn tháo xuống hồ lô rượu, bắt đầu chậm rãi uống rượu.

Trần Bình An ngửa đầu nhìn minh nguyệt phía đỉnh đầu, trong sách nói, Trăng là ánh sáng của quê nhà, cũng nói trăng tung toé trên sông chảy cuồn cuộn, còn nói trên biển trăng sáng cùng lên với thuỷ triều.

Quê nhà trăng khuyết trăng tròn, lúc trước thiếu niên vì kế sinh nhai mà bôn ba lao lực, không biết đã ngắm nhìn bao nhiêu lần, ngắm cùng Lưu Tiện Dương, cũng cùng con sên nhỏ Cố Sán nhìn trăng, nhìn lâu rồi, trừ ngày Trung thu, còn lại Trần Bình An cũng chưa cảm giác được gì. Hai lần xuất môn đi xa, lại được nhìn cảnh tượng đồng rộng mênh mông sao rủ thấp, sông dài cuồn cuộn bóng trăng thâu, quả thật đẹp mắt, hôm nay vì đưa kiếm nên đi hướng Đảo Huyền sơn, phải chạy tới Lão Long thành nơi cực nam, không biết cảnh tượng trăng sáng treo trên biển, lại sẽ đẹp đẽ nhường nào.

Trần Bình An thu hồi suy nghĩ, đứng lên, buộc chặt hồ lô dưỡng kiếm, bắt đầu loạt ra quyền tiếp theo, hắn đã tự mình định quy củ, là cần phải một hơi ra thêm ba quyền Thiết Kỵ Tạc Trận Thức. Lão nhân chân trần trong trúc lâu từng mĩm cười nói, sa trường chém giết, kim đao thiết mã, trên đời này tinh kỵ hạng nhất sẽ không phải là trứng mềm một hai lần tạc trận đã nằm úp sấp.

Lần lượt bị thác nước thật lớn nện xuống, thân hình thể phách Trần Bình An đối với cảm giác đau đớn càng ngày càng rõ ràng, lần này kết thúc công việc, Trần Bình An trực tiếp nằm ở trên bệ đá, há mồm thở dốc.

Nếu lúc trước ở Lạc Phách Sơn, lão giả họ Thôi chỉ là từ đầu tới đuôi, một mình ra quyền, rèn luyện thể phách thần hồn Trần Bình An, để cho hắn bị động bị đánh, mà sau đó không có yêu cầu Trần Bình An tự mình “lột da rút gân”, không có hành động cực kỳ bi thảm này, có lẽ Trần Bình An hôm nay luyện quyền cũng chỉ có thể dừng ở đây, sẽ không có ý niệm chấp nhất phải ra quyền.

Có một lần, lão nhân chân trần quan sát Trần Bình An ngã trong vũng máu, cười lạnh nói: “Chút đau khổ ấy mà không thể chịu được, còn muốn tễ thân chín cảnh mười cảnh?”

Trần Bình An lúc ấy chỉ muốn mắng lão nhân vài câu, chỉ tiếc có lòng mà lực không đủ, một chữ cũng nói không nên lời.

So với đau khổ gặp phải ở Lạc Phách Sơn, hiện tại chính là hưởng phúc!

Cũng không thể giang hồ càng đi càng xa, ngược lại càng không quen chịu khổ a.

Trần Bình An trong lòng mặc niệm chậm rãi đứng dậy, lại lần nữa cắn răng ra quyền.

Một khắc chung sau đó, thác nước dưới ánh trăng, như trước bị đánh đến hồ nước oành đùng oành đùng rung động, tựa như đang châm chọc thiếu niên không biết tự lượng sức mình, châu chấu đá xe.

Trần Bình An ngưỡng mặt nổi lên trên mặt nước, mở to hai mắt, nhìn phía bầu trời.

Lại một lần nữa lên bờ ra quyền, Trần Bình An giận quát một tiếng, “Mở ra cho ta!”

Màn nước thác nước quả thật bị quyền cương cương mãnh đánh ra một lỗ thủng lớn, nhưng giây lát lướt qua, Trần Bình An nắm tay trùng trùng nện ở trên thạch bích, toàn bộ thân thể hầu như toàn bộ xuyên qua thác nước, nhưng mà rất nhanh thôi đã không có gì bất ngờ mà ngã xuống đáy nước, sau khi ở hồ sâu phiêu đãng theo dòng nước đi chung quanh rồi leo lên tảng đá nơi nhà thuỷ tạ.

Cứ đứt quãng như vậy, ngừng nghỉ lại ngừng nghỉ, đến sau nửa đêm, Trần Bình An ướt như chuột lột ngồi ở trên lan can, chỉ là run rẩy nhấc bầu rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm rượu hoa điêu lâu năm, liền cảm thấy yết hầu phát sốt, gan ruột nóng bỏng, đành phải thu hồi hồ lô dưỡng kiếm, không dám tiếp tục uống dù chỉ là một hớp nhỏ.

Kiếm Thủy Sơn Trang xa xa đèn lồng treo cao, yến hội còn lâu lắm mới chấm dứt, có cô gái trẻ tuổi đệ tử sơn trang kiêm nhiệm kiếm thị, vì tân khách múa kiếm trợ hứng, âm thanh ủng hộ không ngừng.

Trần Bình An nghiêng đầu, chăm chú nhìn thác nước giống như nhân gian vô địch thủ kia.

Trần Bình An ra quyền một lần cuối cùng, dùng tới Thần Nhân Lôi Cổ Thức, chuồn chuồn lướt nước một đường phiêu lược đạp nước mà đi, thời điểm tới gần thác nước, lần lượt nắm tay tính cả cánh tay xuyên thủng thác nước…

Nhân lực cũng có lúc cạn kiệt, Trần Bình An biết tối nay luyện quyền có thể thu tay rồi, mình đã sức cùng lực kiệt, nếu lại tiếp tục đánh thác, nói không chừng sẽ có lúc bị rớt xuống đáy nước hồ, hoàn toàn chết ngất, cuối cùng nổi lên một cỗ thi thể.

Trần Bình An một thân ướt đẫm đi khỏi nhà thuỷ tạ, đi ngang qua Sơn Thủy đình, quay về viện tử.

Chỉ ngủ không đến ba canh giờ, sáng sớm ngày hôm sau, Trần Bình An ăn qua loa bữa sáng, liền lục bộ tẩu thung đi hướng thác nước nhà thuỷ tạ.

Mãi đến thời điểm chính ngọ, lại đường cũ quay về, chỉ là lúc này đây, Trần Bình An không thể không để cho Trương Sơn Phong đi báo với Kiếm Thủy Sơn Trang, hắn cần một thùng nước lớn, đợi cho Sở lão quản sự phái nha hoàn sơn trang tin cậy đưa đến một thùng nước, sau khi đổ đầy nước ấm, Trần Bình An đóng cửa phòng, ngâm người trong đó.

Dược liệu Ngụy Bách mua từ Ngưu Giác Sơn Bao Phục Trai chỉ đủ sử dụng ba lượt, Yên Chi quận dùng hết một lần, sau lần này sẽ chỉ còn lại có một cơ hội cuối cùng.

Hôm nay Kiếm Thủy Sơn Trang vẫn đang nghênh đón các lộ giang hồ nhân sĩ lục tục đăng môn, ngày mai mới là ngày hoàng đạo tuyển cử võ lâm minh chủ.

Như thế rất tốt, lục lâm hảo hán, giang hồ hào kiệt bận rộn thăm hỏi hết nhà này đến nhà kia, hoặc là luận bàn võ học lẫn nhau, hoặc là thỉnh giáo tiền bối nan đề, hoặc là đi tới trước mặt đại tông sư bắt chuyện làm quen, lui tới cho thân, thành quần kết đội, náo nhiệt phi phàm.

Trong màn đêm, Trần Bình An cùng Từ Viễn Hà Trương Sơn Phong ăn cơm chiều, rồi lại một mình đi hướng thác nước bên kia.

Lúc này đây, Trần Bình An trừ việc dùng quyền chiêu lão nhân họ Thôi truyền thụ để đánh thác, bởi vì ở vị trí hồ nước cách mặt nước khoảng chừng hai thước, không ở chính giữa dải thác nước, có một trụ đá cao ngất, lớn cỡ bàn cờ, không biết vì sao bị dòng nước trăm ngàn năm đánh xuống mà vẫn không bị gột mất, Trần Bình An liền đột phát kỳ tưởng, đứng ở trên tảng đá kia, lấy kiếm lô lập cọc để đứng vững bất động, mặc cho dòng đại thủy thác nước xối thẳng lên đỉnh đầu, Trần Bình An bị xối mạnh đến nỗi không thể đứng được, biến thành tư thế ngồi, cuối cùng ngồi cũng không xong, ngã xuống dưới nước.

Mấy lần sau, Trần Bình An có thể dùng kiếm lô lập cọc kiên trì gần nửa nén hương, lại dùng tư thế ngồi ngẩng đầu ưỡn ngực kiên trì nửa nén hương, cuối cùng cúi thấp đầu, vươn ra khỏi thác nước, phần nhiều là để cho lưng gánh vác lực đánh vào, đại khái cộng lại vừa vặn chịu được chừng công phu một nén nhang. So với ra quyền đánh thác, Trần Bình An kinh ngạc phát hiện loại công phu mài nước “bất động như núi” này cũng có ích lợi, trong lúc mơ hồ, khiếu huyệt khí phủ trong cơ thể như đại phong thổi qua, các tòa phủ môn được thả lỏng, mười tám đình kiếm khí vận chuyển, càng thêm tấn mãnh, nhanh như sấm đánh.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset