Chương 748
Chu Củ nhìn phía phụ nhân, trầm giọng nói: “Nếu không sớm bị chặt đứt trường sinh kiều, ngươi mới có thể đứng ở chỗ này lớn lối nói chuyện, nếu không kết cục của ngươi, không thể tốt hơn chút nào so với Hàn Nguyên Thiện. Người trong ma đạo gây sóng gió giang hồ, đều có hiệp nghĩa sĩ trừ ma vệ đạo, mà nếu quả thực có gan dám quấy nhiễu sơn hà xã tắc một quốc gia, thư viện ta sẽ không dễ dãi bỏ qua như thế đâu!”
Tống Phượng Sơn ngồi thẳng người dậy, nhìn chằm chằm Chu Củ, “Nói chuyện với thê tử của ta, tốt nhất ngươi nên khách khí một chút.”
“Phượng Sơn!”
Phụ nhân trẻ tuổi quay đầu, nhẹ nhàng hô nhỏ một tiếng, Tống Phượng Sơn nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nàng, trong lòng thở dài một tiếng, thân thể ngửa ra sau dựa vào lưng ghế dựa, không nói gì nữa.
Lúc này, Đậu Dương tự phong giáo chủ ma giáo đổ vào miệng một ngụm rượu, đập mạnh chén rượu lên trên bàn, cười lạnh ra tiếng.
Hiền tài trẻ tuổi quay đầu nhìn phía vị Luyện khí sĩ này, nói: “Chờ ta làm xong chính sự thư viện, sẽ tháo xuống ngọc bội bên hông, hy vọng đến lúc đó Đậu Dương ngươi còn có thể cười được.”
Đậu Dương liếc mắt nhìn xéo vị thư viện phu tử còn chưa đến ba mươi tuổi, ha ha nói: “Người khác sợ danh tiếng thư viện Quan Hồ các ngươi, sợ phải chết, Đậu Dương ta cũng sợ, nhưng bởi vì biết quy củ thư viện các ngươi, cũng là không đến mức nơm nớp lo sợ, ngạch cửa Nho gia hiền tài như thế nào, bình cảnh lại là như thế nào, đại khái chênh lệch so với quân tử lớn đến bao nhiêu, ta hiểu rõ ràng, cho nên Chu Củ ngươi không cần dùng lời nói áp chế ta. Lời nói khó nghe, ngươi tháo ngọc bài xuống, ta vẫn sẽ kiêng kị thư viện các ngươi, nào dám thoải mái tay chân giao thủ cùng ngươi, nhưng nếu Chu Củ ngươi có bản lãnh ngay cả nho sam văn cân đều tháo ra, làm việc theo cách của người giang hồ, Đậu Dương ta đây không đánh ngươi phọt cả rắm ra thì ta sẽ theo họ ngươi!”
Những lời nói này của ma đầu Đậu Dương, nói rất hùng hổ và hả giận, cho dù là một số đại lão bạch đạo cũng cảm thấy người này tuy làm nhiều việc ác, từng khơi lên một tràng huyết vũ tinh phong trên giang hồ, có khả năng ở trước mặt một vị hiền tài thư viện Quan Hồ, nói ra ngôn ngữ như vậy, thật sự là không thẹn hai chữ giang hồ! Sơ Thủy quốc có thể có một hình tượng ma đạo cự phách như vậy, có tính là cao hơn một cái đầu so với giang hồ Thải Y quốc Cổ Du quốc hay không?
Hiền tài Chu Củ mỉm cười.
Hắn cúi đầu nhỏ giọng nói thầm với mảnh ngọc bài kia: “Tiên sinh, người nghe đi, như thế này ta còn có thể chịu được? Nhịn lại không đánh những hiền tài thư viện kia cũng bỏ đi, chẳng lẽ xuất môn ra ngoài, cách thư viện ngàn vạn dặm, còn phải nhịn một Luyện khí sĩ ma đạo? Được rồi, chắc chắn tiên sinh sẽ nói nhẫn nhịn thêm chút nữa, nhẫn nhịn nhẫn nhịn sẽ trở về làm quân tử lần nữa, nhưng mà… ta thực sự không nhịn được a… Sao hả, tiên sinh muốn nói gì… Này này này, có nghe thấy ta nói chuyện không? Ái chà, ngọc bài sao lại có vấn đề rồi, tiên sinh, mai mốt người nhất định phải bảo quản cho tốt những thứ đồ do thư viện chế tạo ra… Vậy nha, không nói chuyện nữa, khi nào trở lại thư viện tiên sinh giúp ta đổi một mảnh ngọc bội khác a…”
Đến cuối cùng, mọi người chỉ thấy phu tử thư viện trẻ tuổi kia miệng nói hưu nói vượn, đưa tay nắm chặt ngọc bài hình như đang tự động run lên, dùng sức lắc lắc nó, đến cuối cùng, song chỉ bấm tay niệm thần chú, nhẹ nhàng chuyển động, có thanh phong quanh quẩn che kín khối ngọc bài, bao vây như một cái kén tằm, hiền tài trẻ tuổi lúc này mới cười cười tháo ngọc bội xuống, thu vào trong tay áo.
Phụ nhân trẻ tuổi thừa dịp mọi người không chú ý, đi đến bên cạnh Tống Phượng Sơn, cười khổ nói: “Phượng Sơn, muội nhớ rồi, người này là một trong những đệ tử đích truyền của vị thánh nhân thư viện Quan Hồ kia. Giữa các đệ tử, người này tuổi nhỏ nhất, tính tình tệ nhất, bản lãnh… cho dù không phải cao nhất, nhưng khẳng định có thể xếp thứ hai, hắn ở tuổi nhược quán đã đạt được thân phận quân tử, lúc ấy cực kỳ chấn động, được vinh dự xem là lựa chọn ‘Chính nhân’ quân tử tốt nhất sau Thôi Minh Hoàng, rất có khả năng sẽ do thánh nhân học cung tự mình khám nghiệm khảo hạch, cho nên thư viện Quan Hồ đối với hắn bảo hộ rất tốt, trên điệp báo của chúng ta vẫn ghi là Chu Cự Nhiên, chứ không phải Chu Củ.”
Đậu Dương ngơ ngác ngồi tại chỗ, nuốt nuốt nước miếng.
Tuy hắn không biết Chu Củ chính là Chu Cự Nhiên, nhưng mà “Ấu đả hiền tài” “Trở về làm quân tử” những nội dung này Đậu Dương vẫn là nắm được manh mối để lại.
Cho nên Đậu Dương đứng lên, muốn xin lỗi bồi tội.
Chịu thua nhận thua một vị Nho gia quân tử, tuyệt không có gì mất mặt.
Chỉ là Chu Củ tạm thời lấy thân phận hiền tài rời khỏi thư viện đưa ra một tay, song chỉ chỉa hướng ở Đậu Dương ma đầu Sơ Thủy quốc không ai bì nổi, mỉm cười nói: “Tiên hiền Nho gia bọn ta từng có hùng kỳ thi thiên, Hỏi hậu nhân, ngươi há từng thấy, Theo nước cuốn đá vỡ từng mảng lớn, Gió bần bật đất đá văng lăn lộn? (*) Đời sau Chu Củ viết lời đáp ở đây, ta đã thấy!”
(*) Câu thơ trong bài Tẩu Mã Xuyên hành phụng tống Phong đại phu xuất sư tây chinh của Sầm Tham
Đậu Dương thân hình khôi ngô, trong vòng một trượng lấy hắn làm trung tâm, cương phong thổi quét, kình phong sắc bén như một đạo long quyển lục địa, điên cuồng vờn quanh vị ma đạo cự phách này.
Kết cục của Đậu Dương là hình tiêu cốt lập đúng theo nghĩa đen.
Cương phong tiêu tán, xương khô ngã xuống đất.
Hiền tài trẻ tuổi cũng không thèm nhìn tới Đậu Dương chỉ còn một bộ bạch cốt, hơi hơi ngửa đầu, nhìn phía Tống Phượng Sơn, hỏi: “Hiện tại có phải đã biết, lúc nãy ta nói chuyện với thê tử của ngươi, coi như là đã rất khách khí rồi hay không?”
Tống Phượng Sơn tức giận đến mu bàn tay nổi lên gân xanh, nhưng mà bị phụ nhân trẻ tuổi đứng ở bên cạnh đưa một tay dùng sức đè lại mu bàn tay hắn, nàng mỉm cười nói: “Hai vợ chồng bọn ta đương nhiên hiểu rõ thiện ý của Chu phu tử.”
Chu Củ cười cười, “Nếu Hàn Nguyên Thiện không ở đây, ta sẽ không quấy rầy đại điển minh chủ của các ngươi, ta đi tìm hắn, các ngươi tiếp tục đi.”
Hiền tài thư viện tiêu sái xoay người, cứ như vậy đi hướng đại môn, vừa vặn bên ngoài có một già một trẻ quay về Kiếm Thủy Sơn Trang, sóng vai đi tới hướng đại đường bên này, giống như vừa trải qua đại chiến hung hiểm liên miên, trên người dính đầy vết máu.
Hai bên đều không dừng bước, cũng không lên tiếng, vừa vặn đúng ngay thời điểm đôi bên đi qua cửa, đi thoáng qua nhau.
Hiền tài trẻ tuổi nhìn chằm chằm vị thiếu niên bối kiếm kia, người sau thấy hơi kỳ lạ, mới nhìn về hướng hắn, tầm mắt hai người giao nhau.
Cho dù thiếu niên đã tiến vào đại đường, cũng không nhìn thẳng hắn nữa, hiền tài trẻ tuổi từng là quân tử thư viện Quan Hồ vẫn quay đầu nhìn phía thiếu niên.