Chương 764
Nàng cảm thấy thiếu niên này có khi nào là một kẻ uống rượu đến ngu người hay không.
Nàng nổi lòng nghịch ngợm, một bàn tay cầm lên bầu rượu phỉ thúy trong tay, một tay đặt lên miệng, hô lên: “Nơi này nơi này, tiểu tửu quỷ, chỗ ta có rượu, muốn uống thì mượn đi!”
Trần Bình An bảo trì tư thế ban đầu, nghe tiếng thì liếc mắt một cái.
Một cô gái mặc trường bào xanh thẫm, thấy hắn không động tĩnh gì, bèn dứt khoát trực tiếp tung bầu rượu trong tay, chỉ là bầu rượu tung bay thành một đường cong tuyệt vời rồi dừng ở cách Trần Bình An hơn hai trượng, lại vù một cái lược trở về trong tay nàng, cô gái thích chí, tự mình cười to lên.
Hai chiếc độ thuyền đu lướt qua nhau.
Trần Bình An mặt không chút thay đổi, tâm hồ không hề gợn sóng. Chỉ là cảm thấy nàng có phải kẻ ngốc không vậy?
Cột chặt hồ lô dưỡng kiếm, ngửa về sau rơi xuống ban công, đóng cửa gỗ lại, Trần Bình An tiếp tục luyện quyền.
Rượu không còn thì có thể mua lại. Người không còn thì sao? Trần Bình An không biết.
Cho nên đây là lần đầu tiên Trần Bình An luyện quyền mà dừng lại giữa chừng, sau đó hơn nửa đêm chạy tới tiệm cơm bên kia mua rượu, tiệm cơm đã đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, đại môn đóng chặt. Đành phải trở lại phòng ở, tiếp tục luyện quyền mà thôi.
—
Tẩu Long Đạo hơn hai mươi vạn dặm, khi tiết Mang chủng qua đi, cứ như vậy mà sắp kết thúc, chiếc độ thuyền này sắp tới đầu phía nam Tẩu Long Đạo.
Nếu đã đi cọc hai mươi vạn lần, Trần Bình An tiếp tục luyện quyền, vốn không còn bị ép buộc nhiều nữa, tương đối thong thả tùy ý. Sau đêm mua rượu bất thành, ngày hôm sau ban ngày đi tiệm cơm mua ba vò rượu, đổ đầy hồ lô dưỡng kiếm, giá tuy mắc nhưng tư vị không thể sánh bằng rượu ngon do Kiếm Thủy Sơn Trang ủ nhiều năm.
Sau đó Trần Bình An tháo xuống hai tấm phù lục dán trên vách tường, đều là phù lục màu xanh tài chất bình thường, một tấm Tĩnh Tâm An Bình phù, ở một trình độ nhất định có thể giúp Trần Bình An ngưng thần tĩnh khí, khỏi bị bên ngoài quấy rầy, những Đạo giáo đại quan dưới núi, mỗi lần lập đàn cầu khấn khoa nghi, thường thường cũng sẽ dán phù này.
Một tấm Khư Uế Địch Trần phù, thời gian mùa hè nóng bức, thế tục vương triều đại quan hiển quý cùng danh sĩ thanh đàm đều đi Đạo quan xin các Chân nhân những lá bùa này, chẳng những có thể phát ra linh khí nhè nhẹ, còn có thể hấp thu tai hoạ sát phong cùng với đủ loại ô tí, cho nên để cho thư phòng phòng xá sẽ trở nên sạch sẽ tố khiết.
Hai tấm phù lục tuy đều là phù lụcnhập môn cơ bản nhất trong 《Đan Thư Chân Tích》, phẩm trật rất thấp, nhưng mà giúp đỡ được rất nhiều cho Trần Bình An, nếu không bên độ thuyền nhất định sẽ không bỏ qua cho Trần Bình An, hai tháng ngày đêm luyện quyền, Trần Bình An đổ mồ hôi như mưa, kế tiếp ai dám ở trong gian phòng nơi lầu hai này?
Hai tấm phù lục đều là đan thư dùng một lần, hôm nay đã linh khí thảm đạm, hầu như không khác gì so với một trang sách tầm thường, Trần Bình An vốn tính cẩn thận, không muốn để lại dấu vết, thậm chí không tùy tay ném vào hà đạo mà là thu vào bên trong phương thốn vật, dù sao chúng nó đều là công thần luyện quyền hai mươi vạn, không thể qua cầu rút ván, lưu trữ làm kỷ niệm cũng tốt.
Hôm nay Trần Bình An đã đại khái xác định, xấp lá bùa Lý Hi Thánh tặng cho mình, nhất là loại bùa tài chất màu vàng cùng trang sách cổ kia, nhất định là giá trị liên thành, nhất định phải càng quý trọng hơn nữa mới được. Đạo lý rất đơn giản, một lá bùa màu vàng bảo tháp trấn yêu phù, có thể thoải mái áp thắng văn võ chúc quan thành hoàng điệnYên Chi quận sau khi bị nhập ma, mà bảo mệnh phù áp đáy hòm của một Luyện khí sĩ đứng đầu Sơ Thủy quốc sẽ “Thỉnh thần” ra kim giáp lực sĩ, lá bùa xuất từ đạo giáo phù lục phái đó, không nói chuyện phù văn phẩm trật cao thấp, chỉ nói lá bùa tài chất tốt xấu, chưa chắc đã so với được với lá bùa màu vàng Lý Hi Thánh tặng.
Trước khi rời thuyền, Trần Bình An đã dọn phòng sạch sẽ, đeo xong hành lý, trả mộc bài của gian phòng lại cho độ thuyền, cùng mọi người lần lượt theo thứ tự rời thuyền, trước người cách đó không xa có nam nữ đối thoại, tiếng nói của cô gái cực kỳ quen thuộc, Trần Bình An chỉ là nhẹ nhàng nhìn lướt qua, là một vị phụ nhân trẻ tuổi khóe miệng có nốt ruồi, theo cảm nhận của Trần Bình An, vị phu nhân ở lầu trên phòng mình sắp tới sẽ phải chịu không ít đau khổ a, Trần Bình An đoán phụ nhân cùng trượng phu của cô tất nhiên là thương yêu thực lòng, nếu không sẽ không thể nhân nhượng chịu đựng như vậy.
Trong quá trình xuống thuyền, Trần Bình An nghe được không ít chuyện, ví dụ như lần đó ở Thái Dịch Trì nơi cửa ra Cao Du, có người bắt được một hoa thảo nương sinh đôi hiếm thấy, nếu chỉ là loại hoa mị này cũng đã giá trị hơn mười đồng Tuyết Hoa tiền, nhưng một khi có đôi có cặp, bên mua không móc ra năm sáu mười đồng Tuyết Hoa tiền, căn bản đừng hy vọng xa vời thu vào trong túi.
Hành trình thủy lộ Tẩu Long Đạo hai tháng, những người câu cá cuối cùng chỉ là câu lên được mấy con hà long dài hai ngón tay, vẫn chưa xảy ra kỳ ngộ.
Độ thuyền lần này đi đi ngừng ngừng, rất nhiều Luyện khí sĩ thắt lưng bọc bạc triệu, cuối cùng thời điểm rời thuyền, đám người đáng thương đó đeo đầy túi lớn túi nhỏ, khi đi đường còn phải cực kỳ cẩn thận, miễn cho va chạm làm hỏng mất, những đồ vật đó phần lớn rất tinh quý, trong đó có một số vật xa xỉ, chỉ sợ không hề rẻ hơn so với mạng người.
Cửa ra này rất rộng lớn, vẫn như cũ là cảnh tượng náo nhiệt cửa hàng lâm lập, chỉ là những mặt hàng các thương gia rao bán biến thành đặc sản địa phương các quốc gia phụ cận, Trần Bình An nhàn rỗi không có gì làm, mới đi dạo tới một cửa hàng, thế mà phát hiện có rất nhiều rất nhiều tinh mị cổ quái, phần nhiều là tinh quái thảo mộc hoạt bát đáng yêu, có những người nhỏ bộ dáng trĩ đồng, cũng có lão ông lão bà đầu bạc, cùng với dáng người khuôn mặt cô gái tuổi thanh xuân, lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng mà tinh mị lớn nhất, cũng cao không quá một ngón tay, hoặc là nhốt trong lồng trúc xanh, hoặc là đứng trên một nghiên mực, còn tiểu nương dệt lụa mọc thêm cánh, vùi đầu ngồi phía sau một guồng quay tơ nhỏ xinh, đủ loại thú vị, không thể kể trọn từng điều.
Dựa theo một vài khách nhân cùng chủ quán chưởng quầy cò kè mặc cả, Trần Bình An biết được những tiểu tử cổ linh tinh quái kia, cùng loại với những tiểu đồng áo xanh đứng ở bên trên bồn hoa cổ bách cùng kêu lên “Cung hỉ phát tài” của Hồng lão tiên sinh Thanh Phù, giá cả sẽ được quyết định theo trình độ quý hiếm, nếu rẻ thì chỉ cần một đồng Tuyết Hoa tiền, nếu sang quý, sẽ bán được ba mươi bốn đồng.
Cuối cùng Trần Bình An đưa ra một kết luận, hình như càng đi về phía nam, những tinh mị loại này càng tầm thường dễ gặp.
Trần Bình An đi dạo hết một lượt các quầy hàng trong cửa hàng, nhưng không mua đồ, lần này thật sự không phải là Trần Bình An keo kiệt, mà là nghĩ đưa kiếm xong, từ Đảo Huyền sơn và Kiếm Khí Trường Thành quay về, trên đường hồi bắc về Đại Ly rồi mua cũng không muộn.