Chương 766
Nam tử phẩm chất thấp kém thì không giả, nhưng ánh mắt làm ăn quả thật không kém, càng ra sức nói móc châm chọc vị Chính Dương sơn Tô tiên tử, càng nói càng chua ngoa không thôi, những cô gái nọ cũng lanh lợi thông minh, ngoài miệng cũng không phụ họa nam tử lời nào, ngược lại còn “phản bác” vài câu không đến nơi đến chốn, nam tử vì thu hút khách đến cửa hàng, đã ngầm hiểu, càng phát loa nước miếng văng khắp nơi, để cho các nàng tâm trạng thoải mái, dư quang khóe mắt đánh giá người bạn nam nhân cùng mình đi du lịch, giống như đang vui vẻ nói với bọn hắn, Tô Giá khiến các ngươi nhất kiến chung tình si mê không thôi, hôm nay lưu lạc đến tận đây, các ngươi còn ngưỡng mộ nữa không?
Nam tử hoa chân múa tay vui sướng, khi nói đến tận hứng, còn dứt khoát đi tới bên bình phong, vươn một bàn tay, nhẹ nhàng huy động, cách bình phong một khoảng cách, làm bộ mô phỏng, tát mấy bạt tai vào hình ảnh Tô Giá rất sống động, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ.
Trần Bình An nhớ tới năm đó ở trấn nhỏ, cảnh tượng thời điểm Phong Lôi viên kiếm tu Lưu Bá Kiều nói về Tô Giá.
Lần đó người ngoài tiến vào Ly Châu Động Thiên tìm kiếm cơ duyên, duy chỉ có Lưu Bá Kiều đi theo cô gái Toánh Âm Trần thị cùng Long Vĩ quận Trần thị công tử khiến cho Trần Bình An cảm thấy thần tiên trên núi bên ngoài, cũng có người không tệ.
Mà điều Lưu Bá Kiều khiến cho Trần Bình An cảm động, không phải thân là Phong Lôi viên thiên tài kiếm tu, khi nói tới Tô Giá sẽ cảm thấy một ngày nào đó, Lưu Bá Kiều ta sẽ khiến cho Tô Giá cam tâm tình nguyện gả cho ta, không phải loại gọi là nam tử dũng cảm khí khái này, hoàn toàn tương phản, khi có người hỏi hắn nếu thực sự có một ngày, Tô tiên tử mà ngươi thầm thương trộm nhớ, thật sự không vì thiên kiến môn hộ mà thích ngươi, ngươi làm sao bây giờ? Thời điểm đó Lưu Bá Kiều lại mơ hồ, lẩm bẩm nói một câu, “Nàng như thế nào mà thích ta được chứ?”
Trần Bình An nghĩ đến Lưu Bá Kiều, không khỏi nghĩ tới mình.
Cho nên Trần Bình An hít sâu một hơi, đi đến bình phong bên kia, nhìn nam nhân đang làm ăn ở cách vách.
Nam nhân đang dự định dẫn cô gái đi tới cửa hàng nhà mình mua đồ vật, đột nhiên phát hiện lại mọc ra một tên không có mắt, có chút không kiên nhẫn nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Trần Bình An nói: “Nhìn ngươi.”
Nam nhân trừng mắt nói: “Ngươi có bản lãnh thì nhìn tiếp đi?”
Trần Bình An gật gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm nam nhân, chậm rãi nói: “Tốt thôi.”
Cho dù là những cô gái trên núi trẻ tuổi có thành kiến rất lớn với Tô Giá cũng thấy hơi buồn cười, thiếu niên bối kiếm này thật buồn cười.
Sư môn mà các nàng cùng đồng bạn bên cạnh xuất thân vốn cách Chính Dương sơn không xa, cho nên thường xuyên sẽ đánh đối mặt, sư môn cao thấp, từ tổ sư gia đến ngoại môn đệ tử, không có ngoại lệ, đều có cảm giác ngưỡng vọng núi cao đối với Chính Dương sơn, nam tử sư môn, mặc kệ già trẻ, năm xưa đối với tiên tử Tô Giá của Chính Dương sơn, chính là không chấp nhận được người ngoài nói một câu nói bậy. Chỉ là hôm nay Tô Giá rơi xuống bụi bặm, người ngoài không còn nhìn thấy tung tích, mới giảm bớt đôi chút.
Nam nhân buôn bán ở sơn cốc kia thẹn quá hóa giận nói: “Ngươi muốn chết?”
Trần Bình An lắc đầu.
Nam nhân tàn khốc nói: “Vậy ngươi còn đứng đực ra đó làm chi? ! Có biết không, lão tử đã nhiều thế hệ làm ăn ở nơi này, lão thần tiên mà ta kết bạn, còn nhiều hơn so với số người ngươi từng nhìn thấy? !”
Thiếu niên như kẻ bại não trong mắt nam nhân đột nhiên bật ra một câu: “Phong Lôi viên Lưu Bá Kiều, rất thích Tô Giá.”
Nam nhân ngạc nhiên, khí diễm đột nhiên rơi xuống, nửa tin nửa ngờ.
Trần Bình An còn nói: “Ta có biết Lưu Bá Kiều.”
Nam nhân liếc mắt nhìn hộp kiếm phía sau thiếu niên, nuốt nuốt nước miếng.
Trần Bình An nói: “Nếu có một ngày ta gặp được Lưu Bá Kiều, sẽ nói với hắn chuyện ngày hôm nay.”
Nam nhân miệng hùm gan thỏ nói: “Ngươi hù dọa ai đó, ngươi cũng có thể quen biết Phong Lôi viên Lưu Bá Kiều? Ta còn biết cả tông chủ Thần Cáo tông, lão tổ Chân Võ sơn đây, nhưng mà bọn họ biết ta sao?”
Trần Bình An còn nói thêm: “Bọn họ có biết ngươi hay không, ta không rõ lắm. Nhưng mà Lưu Bá Kiều biết ta, chuyện này ta xác định.”
Nam nhân phất tay nói: “Mau cút đi, bớt ở trong này chém gió nói xàm, làm lỡ dỡ công việc của lão tử. Phân chó ven đường còn biết tìm lối mà đi, thật là xui xẻo.”
Trần Bình An hỏi: “Cửa ra hẳn là có phi kiếm đưa tin nhỉ?”
Trần Bình An tự mình nói tiếp: “Quên đi, ta tự đi tìm.”
Nam nhân đã bắt đầu thấy chột dạ, cố ý không thèm nhìn thiếu niên cổ quái ngôn chi chuẩn xác, dẫn theo những nam nữ trên núi mặt đầy vẻ đăm chiêu, đi tới cửa hàng nhà mình dùng mắt thường để lựa chọn đồ vật.
Sau đó Trần Bình An thật sự đi tìm một dịch trạm phi kiếm trên núi đưa tin, ngay tại cuối con đường, hao phí mười đồng Tuyết Hoa tiền, viết một phong thơ cho Phong Lôi viên Lưu Bá Kiều, đại khái viết về những gì xảy ra hôm nay. Về phần Lưu Bá Kiều sau khi nhận được tin sẽ là khinh thường không quan tâm, ném sang một bên, hay là giận dữ, ngự kiếm lăng phong giết đến đây, Trần Bình An mặc kệ.
Có một số việc, không làm, Trần Bình An không thoải mái trong lòng.
Nhưng có một số việc, dù không thoải mái đến mấy cũng chỉ có thể chịu đựng. Ví dụ như chuyện côn thuyền vô duyên vô cớ rơi vỡ.
Ở dịch trạm, sau khi viết xong thư, nói tên người nhận thư và địa chỉ sơn môn, mọi người nơi dịch trạm thần sắc có phần cổ quái, hình như giọng điệu khi nói chuyện với Trần Bình An cũng nhu hòa thêm vài phần, còn có người đặc biệt tiễn Trần Bình An ra khỏi dịch trạm, thậm chí hỏi có cần dẫn đường đi hướng cửa ra hay không. Trần Bình An cười nói không cần, một mình rời đi.
Sau khi rời khỏi dịch trạm, tâm trạng Trần Bình An có chút chuyển biến tốt, bởi vì hắn phát hiện thì ra Lưu Bá Kiều ở Ly Châu Động Thiên không hiện sơn không lộ thủy, còn hay đùa giỡn muốn cùng mình xưng huynh gọi đệ, thật ra bên ngoài lại là rất lợi hại. Đến ngay cả một phi kiếm dịch trạm bên này cũng đều nghe nói về Lưu Bá Kiều.
Cửa ra của độ thuyền Dương Chi Đường nằm giữa không trung một vách núi cao ngất, có người đục vách núi ra thành một sạn đạo khúc khuỷu đi hướng về phía trước, Trần Bình An hành tẩu trong đó, thấy được rất nhiều độ thuyền trống đã huyền đứng ở không trung bên ngoài vách đá, phía dưới độ thuyền có mây trắng di động, hình thức độ thuyền tương tự như độ thuyền Sơ Thủy quốc, nhưng mà có thể ngự phong hàng không, cũng là việc lạ, Trần Bình An ở sạn đạo bên cạnh cửa ra Dương Chi Đường chờ đợi lên thuyền, nơi này mở ra một sơn động thật lớn, chỉ có vài sạp hàng rong thưa thớt ngồi mua bán, Trần Bình An yên lặng ngồi trên một chiếc ghế dài do rễ cây cổ thụ tạo ra mà thành, cắn bánh nướng, có rượu mới mua, chậm rãi uống.
Thời gian chính ngọ, một con thuyền từ trong biển mây vững vàng trượt xuống độ thuyền Dương Chi Đường, đúng giờ huyền đình bên bờ ngạn.