Chương 778
Trần Bình An cười ha ha, vừa định theo bản năng đưa tay tháo hồ lô dưỡng kiếm xuống, suy nghĩ, vẫn là thu tay lại, không uống rượu.
Hắn quay đầu nhìn phía bờ bên kia, mặt sông rộng chừng bốn trượng.
Trần Bình An xoay người, mặt hướng về bờ sông bên kia, “Các ngươi xem cho rõ nha.”
Bọn nhỏ nhìn không chớp mắt, không biết người kia muốn làm cái gì.
Trần Bình An bật nhảy tại chỗ hai cái, run run chân.
Tam cảnh phá tứ cảnh, được gọi thành nê Bồ Tát qua sông.
Lúc này Trần Bình An đã hoàn toàn đã quên mất điều này.
Trần Bình An chậm rãi nâng lên cánh tay, lại nhắc nhở: “Xem cho kỹ nha?”
Bọn nhỏ gật đầu lia lịa.
Trần Bình An đưa tay vòng qua đầu vai, cầm thanh hòe mộc kiếm trong hộp gỗ.
Nháy mắt rút kiếm, ném về phía bờ sông bên kia, dùng chút lực của võ phu, hòe mộc kiếm sau khi xoay chuyển trong không trung, biến thành mũi kiếm thẳng chỉ bờ bên kia, thẳng tắp bay đi, nhưng mà bay không nhanh.
“Đi đây!”
Trần Bình An cười lớn một tiếng, mũi chân điểm một cái, thân hình bắn vút đi, hai chân một trước một sau dẫm lên phía trên mộc kiếm.
Khởi điểm có hơi lảo đảo, sau khi đứng vững, thiếu niên đã coi như đạp phi kiếm ngự phong mà đi qua sông.
Oa!
Thật sự là kiếm khách thần tiên, không phải gạt người.
Bọn nhỏ một đám nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt hâm mộ cùng sùng bái.
Trần Bình An cuối cùng đạp kiếm qua sông, bước chân di chuyển sang ngang, trước tiên để hòe mộc kiếm dừng ở trên một bờ ruộng nhỏ nơi bờ sông bên kia, sau đó tiếp lấy hòe mộc kiếm đang hạ xuống.
Hắn đứng ở bên trong cánh đồng cây cải dầu hoa sắc kim hoàng, gần chỗ hai tay hai chân có từng luồng chân khí vô hình đang vỡ vụn phiêu tán.
Trần Bình An trong lòng rung động không thôi, đầu tiên là không hề kém phần ngạc nhiên so bọn nhỏ, sau đó xoay người vươn một cây ngón tay cái về đám nhóc, chỉ hướng bản thân, cười nói: “Ta tên là Trần Bình An, là một kiếm khách!”
Trần Bình An hướng về phía tổ trạch Tôn thị, lúc này đây ném hòe mộc kiếm, thế đại lực trầm, cho nên mộc kiếm hăng hái bay vút mà đi, Trần Bình An lại đứng dậy đuổi theo, lúc này đây đạp kiếm ngự phong đã vô cùng quen thuộc.
Rốt cuộc đã có chút phong thái thiếu niên kiếm tiên.
Một người một kiếm, lại qua sông.
Trần Bình An dẫm lên trên thân kiếm, hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt lại, ngẩng cao đầu, yên lặng cảm nhận những lưu chuyển kỳ diệu giữa thiên địa.
Nghênh diện thanh phong thổi phất tới, Trần Bình An một thân thoải mái, vốn dĩ đã là nê Bồ Tát qua sông, cho nên hôm nay đã là cảnh thứ tư.
—
Hiệu thuốc bắc Khôi Trần tựa như trĩ đồng nhát gan núp ở chỗ sâu trong ngõ nhỏ, trừ những cô gái chân dài cùng chưởng quầy lời nói thô tục, suốt ngày thật ra không có chuyện gì để làm, làm ăn nhẹ nhàng, có đôi khi đến bọn nữ tử cũng không hiểu nổi, tiêu tiền thuê các nàng làm cái gì, nếu nói là chưởng quầy coi tiền như rác kia mỗi ngày đều sẽ động tay đông chân, còn có thể lý giải được phần nào, nhưng mà thật ra hán tử tuy ngoài miệng không đứng đắn, ánh mắt ăn thịt người, nhưng cũng không thực sự xơ múi gì, cái này có phần khiến cho các nàng cảm thấy mơ hồ, nhưng mỗi tháng tiền lương không thiếu các nàng một đồng, cũng vui vẻ sống qua ngày ở hiệu thuốc bắc này, dù sao mỗi ngày để cho chưởng quầy ngắm vài cái, trên người cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào, nhưng làm việc ở đây tiền lương dư dả, áo cơm không lo, bữa cơm trong nhà được cải thiện rất nhiều, bọn nữ tử phần lớn béo lên hai ba cân, khiến người ta ưu sầu.
Trịnh Đại Phong hôm nay lại nhận được một lời nhắn, người truyền tin là một pho tượng âm thần lúc ấy cùng hắn rời khỏi Ly Châu Động Thiên, mặc kệ Trịnh Đại Phong nói móc nói mỉa, xưng huynh gọi đệ như thế nào, âm thần chỉ là giả câm vờ điếc, tuyệt không tiết lộ một chi tiết nhỏ nào, thế cho nên đến bây giờ Trịnh Đại Phong vẫn chưa suy đoán ra được tu vi cảnh giới của âm thần.
Lão nhân kêu âm thần nói với Trịnh Đại Phong hai chuyện, một chuyện là Chân Khí Bát Lưỡng phù của Trần Bình An đã vỡ vụn, đã không cần Trịnh Đại Phong hắn ra tay loại trừ, chuyện thứ hai là Truyền đạo nhân và Hộ đạo nhân, đều ở Lão Long thành, cần bản thân hắn chú ý.
Chuyện thứ nhất thực dễ hiểu, mấu chốt là sự kiện phía dưới kia, những lời nói của lão gia này rất chung chung ba phải, mơ hồ không rõ, Trịnh Đại Phong muốn truy hỏi, âm thần có phù lục bàng thân đã tiêu đi thân hình.
Trịnh Đại Phong trăm tư không thể giải, liền ngồi ngây người ở cửa hiệu thuốc bắc. Về sư phụ cùng Truyền đạo nhân, vốn là một chỗ khúc mắc của Trịnh Đại Phong, lão nhân thừa nhận mình là sư phụ của hắn cùng sư huynh Lý Nhị, nhưng không là Truyền đạo nhân của hai người bọn họ, ngược lại để cho nữ nhi Lý Liễu của Lý Nhị, nhận lão gia này làm Truyền đạo nhân. Về phần thân phận Hộ đạo nhân, Trịnh Đại Phong hôm nay xem như Hộ đạo nhân của Phạm gia tiểu tử, phải cam đoan tiểu tử kia thuận lợi phá vỡ bình cảnh vũ phu tam cảnh, sau này còn phải giúp đỡ Phạm gia tiểu tử một đường đi đến Luyện Thần cảnh của thuần túy vũ phu.
Thái độ của lão nhân đối với Trần Bình An cũng làm cho người ta đoán mãi không ra, nhưng mà Trịnh Đại Phong có thể minh xác một điều, thiếu niên ngõ Nê Bình, chỉ là một trong đông đảo đối tượng sư phụ đặt cược, phân lượng xa xa không thể so với Mã Khổ Huyền thiên đạo chiếu cố, cùng Lý Liễu sinh ra đã biết, lúc trước truyền thụ thổ nạp pháp môn, thật ra thực thô lậu, không coi là cái gì tâm pháp võ đạo thượng thừa, Trịnh Đại Phong đoán hẳn là vài năm nay ở võ đạo Trần Bình A khí thế bay lên quá mức kinh người, hiện tại đã từ Luyện Thể cảnh tễ thân Luyện Khí cảnh, cho nên lão nhân bắt đầu dần dần đặt cược thêm nhiều hơn.
Trịnh Đại Phong nhíu mày trầm tư nói: “Chẳng lẽ là muốn ta đi làm Truyền đạo nhân hoặc là Hộ đạo nhân của Trần Bình An? Không đúng a, trong quá khứ lão nhân để cho thuộc hạ ai đi làm loại chuyện này, cho tới bây giờ gọn gàng dứt khoát, cho ai làm, làm mất năm, phụ trách hộ đạo đối tượng tới loại cảnh giới nào mới thôi, rành mạch, tuyệt đối không che che giấu giấu như thế.”
Trịnh Đại Phong hai tay ôm lấy đầu, bất đắc dĩ thở dài: “Hơn nữa ta và Trần Bình An bát tự không hợp, thiếu niên cứng nhắc không hiểu phong tình ta thật sự không thích nổi a. Hiển nhiên để Lý Nhị làm Hộ đạo nhân cho Trần Bình An mới là thích hợp nhất. Sư phụ a, lão nhân gia đến cùng muốn làm sao, có thể nói rõ một câu dứt khoát hay không? Cho mình làm Hộ đạo nhân một năm nửa năm còn đỡ, bịt mũi nhẫn nhịn sẽ qua đi, cần bắt mình làm Truyền đạo nhân cho hắn, vậy không phải là muốn cái mạng của mình hay sao.”
Một cô gái hoạt bát ngồi ở bên cạnh cửa cắn hạt dưa, cười hỏi: “Chưởng quầy, sầu chuyện gì vậy?”
Trịnh Đại Phong quay đầu liếc mắt nhìn bộ ngực bằng phẳng của cô gái, trầm giọng nói: “Tiểu Hà a, phải cân bằng chứ, không thể chân thì cứ dài ra còn thịt thì không thấy đâu hết a.”