Chương 799: Phá cảnh không cần chờ

Phá cảnh không cần chờ

Chương 799

Trịnh Đại Phong đột nhiên chợt dừng thân hình, huyền đứng ở không trung, cả người đẫm máu, khuôn mặt đỏ tươi mơ hồ không rõ, bi thương vì thất vọng, “Sư phụ, ta làm không được, ta thật sự làm không được, thực xin lỗi…”

Nhìn Trịnh Đại Phong một thân máu tươi, đã thúc thủ vô sách, Trần Bình An không biết từ đâu nhớ tới một tiểu cô nương, quanh năm suốt tháng mặc áo hồng miên, vui vẻ, thiên chân rực rỡ.

Nhớ rõ Lý Hòe từng nói, tiểu cô nương thường xuyên hỏi một vài vấn đề đến tiên sinh của nàng cũng không đáp được, mà Tề tiên sinh cũng sẽ không cảm thấy điều này có gì không đúng.

Trần Bình An giống như lòng có linh tính, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Học trò không nhất thiết cứ phải bằng thầy.”

Một câu lẩm bẩm yếu ớt đuổi ruồi muỗi.

Ở bên tai Trịnh Đại Phong, lại vang như con nước lớn đập vào Lão Long thành.

Trịnh Đại Phong si ngốc cúi đầu, nhìn phía cây điếu trúc cũ kia.

Nhớ mang máng, chưa bao giờ lão nhân nguyện cùng hắn nói thêm cái gì, mỗi lần xuyên qua sương khói lạnh lùng nhìn phía mình, mỗi khi tới những thời điểm như thế sẽ khiến cho Trịnh Đại Phong tâm cao khí cao, không có được nửa điểm dũng khí để đối mặt.

Trước ngày hôm nay, Trịnh Đại Phong cho tới bây giờ không cảm thấy điều này có gì không đúng. Thế nhân không biết thân phận lai lịch lão nhân, Trịnh Đại Phong hắn biết. Thế nhân không biết lão nhân thần thông quảng đại, hắn biết rõ vô cùng. Thế nhân không biết sự tích huy hoàng của lão nhân, Trịnh Đại Phong hắn vẫn biết. Một khi đã như vậy, Trịnh Đại Phong hắn như thế nào có thể lấy thân phận đệ tử, chỉ là võ phu tu vi bát cảnh, còn có tư cách nhìn trực diện vị lão nhân kia?

Trịnh Đại Phong ngẩng đầu, hít thật sâu một hơi, đưa tay lau quệt mặt đầy vết máu, nhẹ giọng nói: “Thì ra là thế.”

Trịnh Đại Phong không có lời nói hùng hồn, không có làm càn cười to, chỉ là từng bước từng bước ngự phong đi đến không trung phía trên viện tử, ở trong lòng mặc niệm nói với chính mình: “Sư phụ, người đã ở chỗ cực cao, không sao hết, đệ tử Trịnh Đại Phong, sẽ một bước một bước đi tới gặp người.”

Ngày này, có người từng bước lên trời, trực tiếp phá khai biển mây kia, dẫm lên trên biển mây cao cao, người nọ đăng cao nhìn về phía chỗ càng cao hơn.

Một tòa Lão Long thành, đại gió nổi lên mây bay giăng./.

Trần Bình An ngẩng đầu nhìn phía trời cao, Trịnh Đại Phong phá cảnh khí tượng to lớn, trực tiếp khiến cho biển mây của Phù gia hiện ra chân thân, nhưng cuối cùng người và biển mây cùng nhau chậm rãi trôi đi, không nhịn được lo lắng, âu lo hỏi: “Có khi nào động tĩnh hơi lớn quá không nhỉ?”

Âm thần cười nói: “Động tĩnh phải đủ lớn, mới có thể kinh sợ bọn chuột nhắt cùng sài lang.”

Trịnh Đại Phong có thể hậu tích bạc phát, một câu đánh vỡ bình cảnh, âm thần này đương nhiên thấy vui khi sự thành, nếu Trịnh Đại Phong chết non ở đây, Thần Quân cùng người làm ăn tự nhiên công bình công đạo, nhưng bọn họ những âm thần vật âm từ miếu nhỏ đi ra, sẽ không có phần đãi ngộ này. Một khi làm hỏng mưu đồ của Thần Quân, rước lấy tức giận, ngoài ngàn vạn dặm bị diệt sát trong nháy mắt cũng không có chút gì kỳ quái.

Trần Bình An vốn luôn cẩn thận còn đang nghiêm túc nhai nuốt những lời này, cảm thấy thật sự có đạo lý, nhưng loại đạo lý này, tạm thời không thích hợp với mình, không sao, tựa như những văn tự khắc lên thẻ tre nhỏ, trước tiên tập hợp lại, đi lại giang hồ kỹ năng càng nhiều càng tốt, đạo lý lại càng như thế.

Trần Bình An tò mò hỏi: “Có khi nào sẽ huyên náo khiến cả thành đều biết, về sau Trịnh Đại Phong muốn làm cái gì, há chẳng phải là khắp nơi đều có tai mắt của Phù gia cùng năm thế gia vọng tộc kia?”

Âm thần liếc mắt nhìn hướng Đông Hải, lắc đầu nói: “Phù Huề đã xuất mã rồi, mượn cơ hội này, Trịnh Đại Phong hẳn là sẽ thuận thế làm vài bút toán làm ăn, thời điểm từ biển mây quay về, nhất định sẽ không gióng trống khua chiêng giống như thời điểm đi lên.”

Trần Bình An gật gật đầu, thu hồi toàn bộ những chiếc thẻ tre nhỏ màu xanh biếc mướt mắt, thu vào trong phương thốn vật, những thẻ tre này, vừa có lục trúc bình thường còn dư lại từ lúc trước làm rương trúc nhỏ cho Lâm Thủ Nhất Lý Hòe, phần nhiều vẫn là sau khi quay về Lạc Phách Sơn, trúc lâu Ngụy Bách tặng cho còn sót lại, đều là phấn dũng trúc từ Thanh Thần sơn dời tới Kỳ Đôn sơn, sau khi mua bán ở Thanh Phù phường cửa ra Sơ Thủy quốc, đã biết Thanh Thần sơn Thần Tiêu trúc giá trị liên thành, Trần Bình An càng thêm quý trọng, thế cho nên nhiều câu tốt đẹp nhìn thấy trong sách, đều phải nhấm nuốt mấy lần, mới quyết định có khắc lên trên thẻ tre hay không.

Âm thần đột nhiên hỏi: “Có thể cho ta một thẻ tre nhỏ hay không, thẻ mà có viết ‘Thần tiên hữu biệt, âm dương tương cách, hồn dĩ định thần, phách tố kim thân’, tấm thẻ đó đó.”

Trần Bình An không chút do dự lắc đầu cự tuyệt: “Không được.”

Ngươi tưởng ngươi là bọn Bảo Bình Lý Hòe a, muốn cái gì ta liền cho cái đó?

Nhưng mà Trần Bình An lập tức nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt ở ngõ nhỏ, âm thần giáp mặt vạch trần tâm tư của Trịnh Đại Phong, mặc kệ có phải ý của Dương lão nhân hay không, mình vẫn nên nhớ ơn, nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này, Trần Bình An lập tức hào phóng hẳn lên, “Tốt thôi, đưa ngươi thì đưa ngươi, một tấm thẻ tre mà thôi.”

Âm thần tuy không hiểu vì sao Trần Bình An sửa đổi tâm ý, trước đó nó vì tâm ý bức thiết, cho nên nói ra quá mức trắng trợn, thật ra âm thần không muốn chiếm tiện nghi này, mỉm cười giải thích nói: “Bên ta còn chưa nói dứt lời, thật ra là muốn mua của ngươi tấm thẻ tre đó, mười đồng Cốc Vũ tiền, như thế nào?”

Trần Bình An mới từ phương thốn vật xuất ra tấm thẻ tre kia, sau khi nghe được ba chữ Cốc Vũ tiền, nhất thời có chút da đầu phát tê, nghi hoặc nói: “Cho dù thẻ tre là Thanh Thần sơn phấn dũng trúc chế thành, thì sẽ có giá trị hơn một chút, nhưng cũng không đáng giá tới mức giá trên trời dọa người như vậy chứ?”

Âm thần lạnh nhạt cười nói: “Bán cho bất luận kẻ nào khác, nhiều lắm chính là mấy đồng Tiểu Thử tiền, nhưng đối với ta mà nói, tấm thẻ tre này cộng thêm lời nói bên trên sẽ có cái giá đó. Như thế nào, ngại giá quá cao, không bán? Phải rẻ hơn một chút mới bằng lòng bán? Vậy một đồng Tiểu Thử tiền?”

Trần Bình An đứng lên đưa tấm thẻ tre qua, cười ha ha nói: “Triệu lão tiên sinh, giữ lấy đi.”

Âm thần một tay tiếp nhận thẻ tre, tay kia trong lòng bàn tay chất đống mười đồng Cốc Vũ tiền, Trần Bình An tiếp nhận nắm Cốc Vũ tiền linh khí dạt dào, nhìn chằm chằm một lát, sau đó nhanh chóng thu vào phương thốn vật.

Âm thần trêu ghẹo nói: “Không xác định được thật giả? Chế tạo Tiểu thử tiền cùng Cốc Vũ tiền, ở trên núi ùn ùn chất đống.”

Trần Bình An cười nói: “Ta vốn cũng chưa nhìn thấy Cốc Vũ tiền thực thụ, nhưng mà ta tin Triệu lão tiên sinh.”

Trần Bình An cũng không uống rượu, buộc chặt hồ lô dưỡng kiếm có chứa phi kiếm Mười Lăm ở bên hông.

Tiểu Tuyết tiền, tương đương với một ngàn lượng bạc của thế tục vương triều. Một đồng Tiểu Thử tiền, bằng với một trăm đồng Tiểu Tuyết tiền. Một đồng Cốc Vũ tiền, lại đồng giá với mười đồng Tiểu Thử tiền. Đây là cái gọi là “ngàn trăm mười” trong tiền giao dịch trên núi. Về phần đồng tiền Kim Tinh đặc chế cho Ly Châu Động Thiên, so với Cốc Vũ tiền còn trân quý hơn.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset