Chương 807: Chờ người cũ

Chờ người cũ

Chương 807

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Trần Bình An cùng Phạm Nhị đi xuống xe ngựa, Phạm Nhị vẻ mặt đau khổ nói: “Trần Bình An, ta sẽ không đưa ngươi lên thuyền, trong khoảng thời gian này trộm nhiều quế hoa tiểu nhưỡng của cha ta, vất vả lắm ông ấy mới gạt được đại nương tàng trữ ít rượu, bị ta trộm sạch sẽ không còn gì, hôm nay trở về chắc chắn sẽ phạt ta đi từ đường…”

Trần Bình An nhanh chóng nói: “Ngươi ngàn vạn đừng ăn bùn đất, lúc trước lừa ngươi có thể ăn thay cơm, là ta nói giỡn đó.”

Phạm Nhị ngây ra như phỗng, vẻ mặt khổ sở nói: “Đêm qua ta đào xong hơn hai cân giấu dưới giường, là công cốc sao?”

Trần Bình An cười ha ha, từ tay lão xa phu mặt mũi hiền lành tiếp nhận hai bầu rượu, đi giật lùi về hướng Quế Hoa Đảo, cười nói với Phạm Nhị: “Đi nha!”

Phạm Nhị gật mạnh đầu, phất tay cáo biệt, giống như nhớ tới một chuyện, la lớn: “Trần Bình An, ta cảm thấy cái tên của ngươi rất hay, giống giống như tên ta, thời điểm cha mẹ đặt tên, thật có tâm!”

Trần Bình An mặt tối sầm, xoay người đi lên sơn đạo lên đảo.

Phạm Nhị có chút đắc ý, “Bị ngươi gạt ta bùn đất có thể ăn thay cơm.”

Phạm Nhị xoay người, cười nói với lão xa phu: “Mã gia gia, đi, trực tiếp đi tới từ đường nhà ta!”

Thiếu niên cảm thấy bản thân lần này cực kỳ khí khái dũng cảm, xem ra này rượu này uống không uổng, không uổng công trộm, cả người tràn ngập anh hùng khí!

Lão nhân vẫn nhịn cười ý nói: “Phạm tiểu tử, cha ngươi nói, lần này không cần đi từ đường chịu phạt.”

Phạm Nhị hai tay ôm đầu, không biết nên cao hứng hay là ảo não.

Lão nhân nhìn thiếu gia nhà mình, lại nhìn thiếu niên giầy rơm đã ở trên Quế Hoa Đảo, không biết vì sao tự nhiên cảm thấy hôm nay thời tiết đặc biệt tốt.

Trần Bình An đi lên núi, giống như mỗi một bước đi, sẽ cách vị cô nương kia gần hơn một bước.

Cho nên bước chân càng lúc càng như bay, mãi cho đến đi tới đỉnh Quế Hoa Đảo, nhìn quanh bốn phía, kìm lòng không được hít sâu một hơi, sau đó cố ý nghẹn lại khẩu khí này.

Bởi vì Trần Bình An đột nhiên nhớ tới lão nhân trúc lâu ở sơn nhai nói một câu.

“Khi phun ra một hơi này, phải kêu thiên địa biến sắc! Phải kêu thần tiên quỳ xuống đất dập đầu, phải kêu thế gian toàn bộ võ phu, cảm thấy ngươi là thương thiên tại thượng!”

Sau đó Trần Bình An lại nghĩ tới lão Kiếm Thánh Sơ Thủy quốc nói một câu.

Nếu có một vị cô nương nói với ngươi, Trần Bình An, ngươi là một người tốt… Ha ha, quan hệ giữa hai ngươi xác định chắc chắn thất bại!

Trần Bình An nhất thời có phần nhụt chí, vò đầu mãi.

Cuối cùng hắn nhớ tới chính mình từng nói một câu, “Cha ta họ Trần, mẹ ta cũng họ Trần, cho nên ta tên là… Trần Bình An.”

Trần Bình An ngồi xổm người xuống, bắt đầu uống rượu giải sầu, nhịn không được nói thầm: “Trần Bình An ngươi có phải kẻ ngốc không vậy? !”

Trần Bình An bên hông đeo một mộc bài do cây quế chế thành, mặt chính có khắc một câu nói, “Sinh vu minh nguyệt lý, nhân gian thứ đệ khai” (1), mặt ngược lại là “Phạm thị quế khách”, quế khách mà không phải quý khách, cũng rất kỳ quái, hơn nữa tấm mộc bài gỗ quế Phạm Nhị tự mình đưa cho Trần Bình An này, còn lén lút khắc xuống dòng chữ cực nhỏ “Vật của Phạm nhị”, cái này khẳng định là bút tích của Phạm Nhị, chỉ có một người vụng trộm giấu hai cân bùn đất dưới giường mới làm ra được loại chuyện này.

(1) sinh ra trong minh nguyệt, là ngày có ánh trắng, mặc dù đại vận chưa tới nhưng chắc chắn sẽ có phần, không cần sốt ruột, từ từ chờ đợi

Rất nhanh thôi đã có người lộ diện nghênh đón Trần Bình An, thong dong đi đến, trong lúc đi lại, không hề thể hiện nét xinh đẹp mê người, là một vị phụ nhân trung niên, tuy dáng người bình thường, nhưng mà khí chất rất tốt, thanh nhã điềm đạm, hơn nữa Trần Bình An nhìn khí tượng này, hẳn là một vị Luyện khí sĩ trong ngũ cảnh, nàng tự xưng là một trong những quản sự trên danh nghĩa của Quế Hoa Đảo, mỉm cười nói vì tuổi tác lớn hơn rất nhiều, Trần công tử có thể gọi nàng là Quế Di, quế trong hoa quế. Trần Bình An liền gọi một tiếng Quế Di, nói lần này đi hướng Đảo Huyền sơn, phải phiền Quế Di nhiều.

Phụ nhân mỉm cười lắc đầu, “Bọn ta là người làm ăn, có khách quý lâm môn, chưa bao giờ cảm thấy là chuyện gì phiền toái hết.”

Nàng chỉ chỉ mộc bài bên hông Trần Bình An, giải thích nói: “Bằng vào quế khách bài chỉ chủ nhân nhà bọn ta mới có thể đưa ra, Trần công tử ở Quế Hoa Đảo mua đồ vật này nọ, đều giảm còn bảy phần mười.”

Sau đó phụ nhân nhịn không được cười lên, càng thêm vài phần vô cùng thân thiết, “Phạm tiểu tử nhắn riêng với ta người làm a di này, cho nên Trần công tử có thể lại càng ngoại lệ, toàn bộ giảm còn sáu phần mười.”

Trần Bình An tuy gật đầu, nhưng mà ở trong lòng thầm hạ quyết tâm, chỉ cần không phải vật đặc biệt ưng ý nhất kiến chung tình, lần này vượt châu đi xa, sẽ không cần mua gì nữa. Dù sao người khác xem ngươi là bằng hữu, ngươi cũng phải xem người khác là bằng hữu. Cho nên giữa bằng hữu chân chính, buôn bán, thật sự không phải Trần Bình An am hiểu, bởi vì rất khó đắn đo hỏa hậu đúng mực.

Phụ nhân Quế Di dẫn Trần Bình An đi tới một đại trạch nhà cao cửa rộng tên là Quế cung, trên đường đi giới thiệu với thiếu niên phong thổ Quế Hoa Đảo, đặc biệt đề cập quế hoa cao cùng quế hoa tửu, nói nhất định phải nếm thử nhiều nhiều, trong gian nhà biệt lập của Trần Bình An có sẵn, không cần khách khí, chỉ cần nói một tiếng cùng vị tỳ nữ quế hoa tiểu nương đảm nhiệm tiểu viện kia.

Trần Bình An không cự tuyệt, vỗ vỗ hồ lô dưỡng kiếm bên hông, cười nói: “Ta thích uống rượu.”

Phụ nhân liếc mắt nhìn chiếc “hồ lô rượu màu đỏ thắm”, cười cười, “Vậy thì tốt rồi.”

Trên Quế Hoa Đảo có hơn một ngàn cây quế, tổ tông thụ cổ mộ che trời trên đỉnh núi kia, tuổi đời còn lớn hơn so với Lão Long thành, là một vị nông gia tiên nhân Trung Thổ Thần Châu tự tay trồng xuống, Quế Hoa Đảo có thể trở thành một chiếc độ thuyền vượt châu, trải qua ngàn năm mà không tổn hao gì, thậm chí cùng với quế thụ trên núi rễ cây lan tràn, cộng với Phạm gia dùng thủ pháp độc đáo thêm đất, Quế Hoa Đảo còn có thể thong thả trưởng thành, công lao đều phải quy về cây quế hoa tổ tông thụ, mà quế hoa tiểu nhưỡng Phạm gia bán, sở dĩ giá trên trời, vẫn như cũ là có giá bán mà không có thị trường, cũng bởi vì hoa quế ngâm rượu lấy từ cây quế cao trên ngàn tuổi, cự thương đại cổ Bảo Bình châu cùng Lão Long thành Phạm gia giao hảo, ngẫu nhiên mua hàng, thường thường để mà tặng lễ hoặc là độc ẩm.

Qua đại môn Quế cung, phụ nhân dẫn theo Trần Bình An đi thẳng xuyên qua một hành lang, đình viện cũng không có vẻ tráng lệ, chính là hình thức nhà ai cầu nhỏ nước chảy, phụ nhân cuối cùng dẫn Trần Bình An đến một viện tử tên là “Khuê mạch”, thấy Trần Bình An ngửa đầu nhìn mấy lần, giải thích nói: “Hoa quế bởi vì diệp mạch giống như khuê trong nho gia lễ khí, cho nên xưng là quế, viện tử này tuy chiếm địa không lớn, nhưng chính là địa phương tốt linh khí đầy đủ nhất Quế Hoa Đảo.”

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset