Chương 821
Trịnh Đại Phong thu hồi ống điếu cũ, đứng dậy chà xát hai tay, cun cút chạy tới hướng cô gái, “Làm trưởng bối gì, nghe xa lạ quá.”
Cô gái nháy mắt mấy cái, “Làm thân thích còn xa lạ, vậy làm gì mới không xa lạ?”
Trịnh Đại Phong tạo thế muốn ôm lấy đầu vai cô gái, cô gái xoay người, lui về phía sau hai bước, cười duyên dáng, “Cái gì, muốn kết hôn với ta a?”
Trịnh Đại Phong phẫn nộ lui tay về, “Làm huynh muội, làm huynh muội. Giữa vợ chồng phải tương kính như tân, cũng rất xa lạ.”
Hán tử đi tựa lên trên quầy, nhìn cả cửa hàng thướt tha nhiều vẻ, “Xuân sắc đầy vườn khoá chặt được.” (1)
(1) lấy từ ý thơ Xuân sắc mãn viên quan bất trú, Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai (dịch nghĩa Xuân sắc đầy vườn không thể khoá nổi, một cành hồng hạnh vượt tường ra ngoài” trong bài thơ Du viên bất trị (Thăm vườn không gặp)
Hán tử đột nhiên cười nói: “Ban thưởng thiên kim, không bằng dạy con một nghề. Dạy con một nghề, không bằng ban thưởng cái tên tốt. Câu cách ngôn này, các tỷ tỷ muội muội, mọi người đã nghe qua chưa?”
Chỉ có cô gái bị Trịnh Đại Phong trộm đi quyển sách kia nhận được mặt chữ có thể đọc sách, nhưng mà nàng không thèm để ý đáp lời Trịnh Đại Phong. Quyển sách kia sau lại bị chưởng quầy mặt dày mày dạn mượn đi, mượn xong rồi thế mà còn không định trả lại, một chưởng quầy hiệu thuốc bắc, ăn chặn của người làm trong tiệm mấy chục văn tiền cũng không ngần ngại, sau lại hán tử dứt khoát nói là đã đánh mất, nàng tức giận đến nỗi cầm lấy cây chổi đánh một trận, hán tử đành phải nói tiền của quyển sách, sau này sẽ tính cả vào trong tiền lương tháng sau, tính dựa theo một trăm văn tiền. Cô gái lúc này mới bỏ qua, dù sao sách cũng đã xem rồi, ở nhà cũng chỉ để không, nếu bị cha mẹ từ nhỏ đã thiên vị đệ đệ phát hiện, không chừng còn mắng nàng phá của nữa.
Hán tử không thấy có người hưởng ứng, đành phải tế ra đòn sát thủ, “Phạm gia tiểu tử thường xuyên đến hiệu thuốc bắc của chúng ta, các ngươi có muốn biết tên là gì hay không ?”
Toàn bộ cô gái đều nhìn phía hán tử.
Trịnh Đại Phong vui sướng hả hê nói: “Tên là Phạm Nhị, nhị trong nhất nhị tam. Tên này rất hay, có phải rất hợp với thiếu niên đó hay không?”
Không một người nguyện ý tin tưởng, chỉ cho là hán tử chưởng quầy đang cố ý trêu cợt các nàng.
Trịnh Đại Phong không nói thêm về Phạm Nhị nữa, lẩm bẩm: “Phạm tiểu tử học võ, về sau còn muốn lấy thân phận con thứ kế thừa gia nghiệp. Về phần tỷ tỷ hắn, tên của cô nàng này đặt không tệ, căn để bàn thâm, chi diệp tuấn mậu. Phạm gia… Có phần chú tâm.”
Trịnh Đại Phong để bầu má một bên mặt dán lên trên mặt bàn, nhìn phía ngõ nhỏ bên ngoài hiệu thuốc bắc, trời đang mưa gió buông xuống.
Đích nữ của Vân Lâm Khương Thị gả vào Phù gia Lão Long thành.
Của hồi môn rất lớn, tuyệt đối vượt quá tưởng tượng.
Cũng không biết, Phù gia sẽ lấy danh hiệu gì để nhấc lên trận tinh phong huyết vũ này, cuối cùng một nhà độc bá Lão Long thành, cũng có khả năng là hai nhà.
Trịnh Đại Phong cười cười, chướng khí mù mịt này liên quan quái gì đến lão tử.
Hắn ngắm nhìn một vị phụ nhân, nghĩ nghĩ chi bằng mình bỏ hầu bao ra chút tiền, mua một ít quần áo vừa sang quý lại bó sát người? Đưa cho các nàng mặc vào? Trời đại hạ, thấp thoáng mồ hôi, sẽ càng lộ ra đường cong, linh lung hứng thú. Trịnh Đại Phong ha ha cười lên, đưa tay lau nước miếng.
Đây mới là ngày tháng thần tiên nha.
Cái gì thần tướng thiên môn bị một kiếm đóng đinh chết dí, cái gì sương tuyết giáp trụ bảo quang rạng rỡ, cái gì Phạm Tuấn Mậu nhìn thấu thiên cơ… Chuyện tới trước mắt rồi nói cũng không muộn.
————
Một luồng kiếm khí ẩn chứa kiếm đạo chân ý của Kim Đan cảnh kiếm tu, trong điều kiện tiên quyết đối phương không hề hay biết, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, công phạt hồn phách một vị võ phu tứ cảnh.
Mã Trí cho dù biết Trần Bình An tam cảnh trụ cột rèn luyện vô cùng tốt, vẫn là cảm thấy không thể tưởng tượng.
Ít nhất cũng nên có động tác lảo đảo chứ?
Trần Bình An nghĩ lầm lão thần tiên gần ba trăm tuổi tuổi, lần này “đánh lén” quá mức thủ hạ lưu tình, liền cười nói: “Mã tiên sinh, không có việc gì, lúc trước khi ta rèn luyện thần hồn tam cảnh, nếm qua không ít đau khổ, coi như chịu được đau, chỉ cần kiếm khí không tổn thương đến căn bản võ đạo, Mã tiên sinh cứ việc ra tay.”
“Cẩn thận nha.” Mã Trí gật gật đầu, hơi cân nhắc, vươn một tay, song chỉ từ trong phi kiếm bản mạng Lương Ấm nặn ra ba luồng kiếm khí, trước sau vặn xoắn thành ba quả cầu nhỏ cỡ hạt trân châu, nổi lên hàn quang u lục, quả thực giống như thu thập thanh lương thụ ấm mà thành, lão kiếm tu gập ngón tay, nhanh chóng bắn nhẹ ba cái, ba hạt châu kiếm khí Lương Ấm ngưng tụ mà thành, thời điểm lược nhập thân hình Trần Bình An, phát ra tiếng động leng keng rất nhỏ, lần lượt nhằm vào thai quang, sảng linh cùng u tinh ba hồn.
Trần Bình An lần này sớm có chuẩn bị, bày ra một tư thế kiếm lô lập thung mà đứng vững, ngoài cánh cửa nội tâm, giống như có khách ghé thăm ba lượt đập cửa, lấy lợi khí bén nhọn đâm hướng cánh cửa nội tâm, lạnh lẽo đến xương, đinh nhập thần hồn, làm cho người ta không tự chủ được muốn rùng mình, Trần Bình An sắc mặt nhận thức không thay đổi, đều có phương pháp ứng phó, luồng chân khí võ phu thuần túy như hỏa long, từ nơi khác tấn mãnh du đãng mà đến, nháy mắt vuốt phẳng những cái hố do ba chỗ kiếm ý rét lạnh ngưng tụ.
Trần Bình An nói: “Mã tiên sinh, tiếp tục đi.”
Lão kiếm tu thần sắc tự nhiên, trong lòng đã nổi lên điều thắc mắc, không nói gì, hai ngón tay khép lại, ở trên phi kiếm bản mạng vuốt nhẹ nhàng một cái, lần này không còn là thần tiên bút tích kiếm khí ngưng châu, mà là từ trên lương ấm trực tiếp bong ra từng sợi kiếm khí hoàn chỉnh, nó không nóng lòng lược hướng Trần Bình An, mà là hơi hơi phiêu đãng, hàn ý tràn đầy, để cho tiểu viện Khuê Mạch lúc này vốn đang mát mẻ ngay lập tức từ giữa hè, đảo ngược trở lại thời tiết xuân hàn.
Kiếm khí kia ở giữa hai người vận sức chờ phát động.
Mã Trí chậm rãi nói: “Thai quang là Nguyên thần bản mạng của con người dựng dục mà ra, bản mạng phi kiếm của kiếm tu thế gian, đa phần lấy cái này làm một tòa kiếm lô tiên thiên, sau khi kiếm thành, sẽ xem nơi này làm vỏ kiếm, cũng là chỗ dưỡng kiếm. Ba hồn bên trong cơ thể người mơ hồ không chừng, Xà có xà lộ thử có thử đạo, ba hồn cũng không ngoại lệ, đều có một hồn lộ đại khái riêng. Lúc trước ta lấy kiếm khí châu gõ vang nội tâm của ngươi, chỉ là ba dĩa nhỏ khai vị ăn sáng, hiện tại mới là bữa ăn chính, sẽ hơi chút tăng thêm lực đạo, phân lượng kiếm ý ẩn chứa trong đó, đã nặng thêm không ít, Trần Bình An, đón lấy!”
Trần Bình An theo bản năng gật gật đầu.
Ngay trong nháy mắt Trần Bình An làm ra động tác rất nhỏ này, lão nhân nhếch khóe miệng, kiếm khí hóa hư, đã thế như chẻ tre, chui vào thể phách Trần Bình An, mỉm cười nói: “Tương lai đối chọi cùng một kiếm tu, sinh tử chi chiến, chớ đừng có phân tâm như thế…”
Võ phu thuần túy, vốn là một nhóm người cực đoan nhất trong thiên địa, trước sau tam luyện tổng cộng cửu cảnh, luyện thể luyện khí luyện thần, từ ngoại tới nội, tầng tầng tiến dần lên, hơn nữa có thể không ngừng bồi dưỡng nhục thân, cho nên sự cường kiện của thể phách, tất nhiên so với Luyện khí sĩ càng thêm xuất chúng. Xét đến cùng, ở trong mắt tu sĩ trên núi, thứ theo đuổi không phải đại đạo, mà là tự thân, trên thực tế võ phu sống đoản mệnh, ba trăm tuổi đã có thể nói là đã lên được tới đỉnh cao nhất, xa xa không thể so với Luyện khí sĩ.