Chương 845: Chém xong lại chém, mình ta đắc ý

Chém xong lại chém, mình ta đắc ý

Chương 845

Sau hai ngày, Trần Bình An phá lệ không luyện quyền luyện kiếm, chỉ là mang ra mấy bộ sách cùng thẻ tre, phơi nắng thái dương xem nội dung bên trên.

Khi đêm về khuya, Trần Bình An đã lên giường nằm, lại mở mắt ra, rời giường đi ra khỏi phòng, nhảy lên nóc nhà, tháo xuống hồ lô dưỡng kiếm bắt đầu uống rượu.

Hắn đột nhiên quay đầu đi, rất nhanh, có một bóng người bay vút tới, an vị ở bên cạnh hắn, vị khách không mời mà đến này, trong tay mang theo hai vò rượu nguyên chất trần nhưỡng.

Trần Bình An chân thành cười nói: “Lão tiền bối, tìm bạn uống rượu à?”

Chính là vị lão hán chèo thuyền cùng lão giao kim bào tử chiến không lùi kia.

Lão hán vẫn lấy thân phận người chèo thuyền che dấu thế nhân, sang sảng cười nói: “Như thế nào, ghét bỏ lão hán lôi thôi?”

Trần Bình An xua tay nói: “Sao có thể.”

Lão hán bóc nê phong của vò rượu, ngửa đầu uống sảng khoái một mồm to, sau đó trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Trên Quế Hoa Đảo, kinh qua hạo kiếp này, tựa như một hồ nước, vốn ngư long hỗn tạp, nhưng mà về đại thế coi như ngay ngắn có tự, không ai quấy rầy ai, kết quả bị sào trúc khuấy đảo một hơi, đã trở nên đục ngầu không chịu nổi, trong khoảng thời gian này, ngươi ở trong tiểu viện này là đúng, cẩn thận là tốt. Tuy tuyệt đại bộ phân người chỉ biết là ngươi đã cản lại lão súc sinh kia, còn để cho cả Giao Long Câu đều yên ắng trở lại, nhưng ta muốn nói một câu không dễ nghe, đấu thước ân thăng thước cừu.” (1)

(1) Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân. Thăng là 1/10 của đấu, nói thoát ý thì là: Đấu gạo nuôi ân, gánh gạo dưỡng thù

Lão nhân bất đắc dĩ nói: “Huống chi đại đạo tu hành, rộn ràng nhốn nháo, người không thể xem phong cảnh của người khác cũng không ít.”

Trần Bình An nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Giống như hàng xóm láng giềng, không thể nhìn thấy nhà khác có tiền, sẽ đỏ mắt, thật ra đều giống nhau.”

Lão nhân thở dài, đổ vào miệng một hớp rượu lớn.

Trần Bình An hỏi: “Quế Hoa Đảo đến cùng là cái gì, lão tiền bối có thể nói không?”

Lão nhân cười nói: “Có gì mà không thể, thật ra chính là chân thân của Quế phu nhân.”

Trần Bình An bừng tỉnh đại ngộ.

Lão nhân cười hỏi: “Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, những người trên Quế Hoa Đảo là loại người nào?”

Trần Bình An thử tính nói: “Người sơn thượng, Luyện khí sĩ?”

Lão nhân lắc đầu nói: “Quế Hoa Đảo là một chiếc độ thuyền, hành khách độ thuyền có thể là loại người nào, người làm ăn.”

Trần Bình An ngẩn người, gật đầu nói: “Quả thật như thế.”

Lão nhân lại hỏi: “Người làm ăn vào Nam ra Bắc, mưu đồ cái gì?”

Lúc này đây Trần Bình An trả lời rất nhanh, “Kiếm tiền.”

Lão nhân khoan thai uống hớp rượu: “Kiếm tiền để cầu cái gì?”

Trần Bình An cười nói: “Tiêu tiền.”

Lão nhân cảm khái nói: “Đúng rồi, vất vả kiếm tiền, để tiêu tiền hưởng phúc, cho nên phải còn mạng để tiêu tiền. Luyện khí sĩ, trên đời này Chư Tử bách gia, sao nhiều đến thế.”

Trần Bình An gãi gãi đầu, có chút ý cười, bắt đầu uống rượu, lần này uống vừa nhiều vừa nhanh, dứt khoát ngã đổ về phía sau, thoải mái nằm trên nóc nhà, “Lão tiền bối, ta nói với ngươi mấy lời tâm sự, có thể không truyền ra ngoài hay không? Hơn nữa nếu ta nói, ngươi nghe xong, có thể sẽ có chút phiền toái, không phải là chuyện gì tốt…”

Lão nhân ngồi xếp bằng, thân thể ngả về phía trước, hai tay lắc lắc bình rượu, rượu bên trong còn dư lại hơn nửa bình rầm rầm rung động, lão nhân cười nói: “Cứ việc nói đi, uống rượu, không nói mấy lời rượu vào lời ra, rất kỳ cục, vậy còn uống rượu gì nữa? Tiểu tử, đừng nhìn ta lớn tuổi hơn nhiều lần so với ngươi, thật ra thiếu não, ngốc lắm. Hơn nữa, sống đã nhiều năm như vậy, nếu không phải ôm suy nghĩ muốn gặp sư phụ một lần, đã sớm không thể kiên trì cho tới hôm nay. Hơn nữa có một số việc, ngươi nói hay không nói, thật ra không khác gì nhau, lúc ấy ta ở ngay tại bên cạnh ngươi, nghe rất rõ ràng, cái này không phải lời rượu nói để lừa gạt ngươi đâu.”

Trần Bình An chỉ chỉ thiên thượng, “Trước kia ở quê hương ta có gặp một vị đạo trưởng trẻ tuổi, lúc ấy quan hệ còn rất tốt, chính là người tên Lục Trầm. Tràng đại chiến trước đó, hắn tính kế ta hai lần, cũng có khả năng là ba lượt. Ta chỉ nói ta xác định hai lần, một lần là ta ‘Phúc chí tâm linh’, không viết ra được hai chữ Vũ Sư, mới dứt khoát viết luôn thành Lục Trầm. Lần thứ hai là khi ta một mình đối mặt kim bào lão giao thời điểm, lúc ấy ta…”

Trần Bình An để hồ lô dưỡng kiếm trên bụng, hai tay đặt ở dưới đầu làm gối đầu, “Cái loại cảm giác này, rất kỳ quái, giống như tâm cảnh, tâm hồ cùng tiếng lòng của mọi người, ta đều thấy được, nghe được. Tựa như lão tiền bối nói vậy, thăng thước ân đấu thước cừu, lúc ấy ta phát hiện tám chín phần mười hành khách Quế Hoa Đảo, là lạnh lùng chết lặng, hoặc là vui sướng khi người gặp họa, thậm chí là giống như hận không thể khiến ta chết ngay tại chỗ, đương nhiên còn có rất nhiều ghen tị… Trước đó ta vẫn muốn không hiểu rõ, vì cái gì lại như vậy, mãi đến vừa rồi khi lão tiền bối nói, nơi này là Quế Hoa Đảo, đều là người làm ăn, hơn nữa mỗi người đều muốn còn sống, ta nghĩ lại, đúng vậy, ta lớn như vậy, chính là dựa vào muốn còn sống, mới có thể đi được tới hôm nay.”

Trần Bình An nhếch miệng mà cười, “Ta có một bằng hữu, là một kiếm khách, thực sự rất tài giỏi. Lục Trầm tính kế ta, ta liền hố hắn một vố, cố ý muốn hắn giúp ta chuyển cáo di ngôn, Lục Trầm hoặc là không để ý mặt mũi làm bộ không nghe thấy, hoặc là cũng chỉ có thể bịt mũi chuyển cáo bằng hữu kia của ta, sau đó bị bằng hữu ta đánh một trận, vừa nghĩ đến cảnh tượng này, lúc ấy ta không còn sợ chết như vậy nữa.”

Có một số việc, Trần Bình An đến cuối cùng vẫn là không dám nói ra thành lời.

Bởi vì đề cập đến Tề tiên sinh.

Tề tiên sinh muốn hắn mặc kệ như thế nào, cũng không được mất đi hy vọng đối với thế giới này.

Nhưng mà lúc ấy, Trần Bình An đối với thế giới này, chỉ có thất vọng.

Chỉ sợ đây là mưu kế thực sự của Lục Trầm, về phần cụ thể đề cập đến cái gì, Trần Bình An chỉ có một loại trực giác mơ hồ.

Giờ phút này nằm trên nóc nhà, Trần Bình An cuối cùng chỉ nói: “Không thất vọng đối với thế giới này, rất khó a.”

Lão nhân uống rượu, chậm rãi nói: “Ngươi luôn miệng gọi tên của Đạo gia chưởng giáo, còn có người bằng hữu có thể đánh hắn… Những rung động trong lòng lão hán ta, sẽ không nói cùng tiểu tử ngươi, tốt xấu năm xưa cũng là một vị lục địa thần tiên, chút mặt mũi ấy vẫn phải có. Nhưng mà ngươi đã nói qua những lời say, như vậy vài lời tâm sự trong lòng lão hán này, cũng phải nói với ngươi một chút.”

Trần Bình An vừa định ngồi dậy, lão hán quay đầu cười nói: “Nằm là được, mấy lời bực bội này, mấy trăm năm cũng chưa có người nghe, không cần ngươi phải nghiêm túc đến như vậy.”

Trần Bình An vẫn là ngồi dậy, giải thích: “Nằm uống rượu không tiện.”

Lão hán cười cười, ôm lấy vò rượu, nhìn phía cảnh đêm trên biển phương xa, ánh trăng sáng trong, đẹp không sao tả xiết.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset