Chương 847: Chân nào vô địch

Chân nào vô địch

Chương 847

Trần Bình An đứng lên, đưa tay che ở trước mắt, thưởng thức cảnh tượng ánh bình minh, hắn từng đọc trong một quyển sơn thủy du ký, ánh bình minh tỏa ra màu sắc khiến những giá áo phải lấy làm thẹn, thật không biết người đọc sách như thế nào có thể nghĩ ra ý tưởng tốt đẹp như vậy.

Trần Bình An đột nhiên quay đầu nhìn phía bên ngoài tiểu viện Khuê Mạch, có một cô gái tuổi thanh xuân trang phục quế hoa tiểu nương đang đứng dưới tàng cây một gốc cây quế lục ấm thưa thớt, đang chán đến chết, ngửa đầu nhìn một nhánh lá quế, nhắm chừng là đang đếm lá cây chẵn lẻ, Trần Bình An nhìn theo tầm mắt của nàng, tập trung nhìn, nhếch miệng cười, lớn tiếng nói: “Cô nương, là ba mươi hai chiếc lá cây!”

Cô gái ngơ ngác quay đầu, sau khi nhìn thấy vị tiểu kiếm tiên đeo hộp trên nóc nhà, hai má ửng hồng, nhìn như ánh bình minh thiên thượng đang chiếu sáng trên mặt mỹ nhân.

Quế hoa tiểu nương bị phát hiện mình đang nhàn hạ, nhịn lại nỗi thẹn thùng trong lòng, hỏi: “Bây giờ công tử đã muốn dùng bữa sáng chưa?”

Trần Bình An cười nói: “Tốt quá, làm phiền cô nương lấy nhiều một chút, ta đói quá.”

Quế hoa tiểu nương trừng mắt nhìn, người kia búng người bay xuống tiểu viện, bỗng nhiên không thấy bóng dáng, tâm trạng cô gái cũng đột nhiên tốt hẳn lên.

Mấy ngày hôm trước, tuy vị tiểu kiếm tiên này cũng khách khách khí khí, nhưng nàng vẫn rất sợ, luôn cảm thấy mình làm việc sẽ có sơ suất bất cẩn, cho dù chắc chắn hắn sẽ không đi gặp Quế Di cáo trạng, nhưng nhất định sẽ bị hắn nhìn thấy, ghim ở trong lòng. Cho nên nàng có chút sợ hắn, lúc trước hắn dặn dò nàng, không gặp bất luận kẻ nào, nàng đã thành thành thật thật từ chối rất nhiều khách nhân tiến đến bái phỏng, kiên trì cự tuyệt hết nhóm này đến nhóm thần tiên trên núi khác, không biết chịu bao nhiêu xem thường cùng liên lụy.

Trần Bình An ăn xong bữa sáng, bắt đầu luyện quyền ở trong viện, buổi sáng Hám Sơn quyền tẩu thung, buổi chiều là một mình luyện kiếm, vẫn như cũ giả tượng như đang cầm kiếm, Tuyết Băng Thức chủ công phạt chiếm đa số, bởi vì Trần Bình An cảm thấy chiêu kiếm thuật này thực sướng khoái, sau khi tễ thân cảnh thứ tư, tinh thần khí bắt đầu nội liễm, trong lúc hành tẩu lục bộ tẩu thung, nhìn nhẹ bổng, tựa như hồng nhạn đạp tuyết nê, nhưng mà mỗi một lần khẽ dừng lại gấp, quyền ý cương khí trút xuống, càng tấn mãnh.

Chuyển sang luyện kiếm, Trần Bình An phát hiện lộ tuyến vận khí hai bên hoàn toàn khác nhau, nhưng mà vẫn có những “ý tứ” là chung, điều này làm cho Trần Bình An càng thêm an tâm, bởi vì hắn phát hiện cần cù luyện quyền, chính là tu hành, hơn nữa có thể tu hành được rất nhiều. Thời điểm khi Lý Hi Thánh vẽ bùa ở trước trúc lâu Lạc Phách Sơn, đã nói vẽ bùa tức tu hành, A Lương bị người ta một quyền đánh rớt nhân gian, ở trên côn thuyền cũng từng nói luyện quyền đến cực hạn, chính là luyện kiếm.

Võ đạo cảnh thứ tư cứ tiếp tục như vậy, trước đó Trần Bình An còn có thể cảm thấy mịt mờ như đi giữa hư không, ngơ ngác không hiểu gì, hiện tại đã kiên định hơn rất nhiều.

Buổi tối Trần Bình An luyện tập kiếm lô lập thung.

Thời điểm ăn khuya, Quế phu nhân không để cho vị quế hoa tiểu nương kia ra mặt, phụ nhân tự mình mang hộp thức ăn đến.

Vị Quế Di này tựa như tâm sự trùng trùng, không biết mở miệng như thế nào, Trần Bình An đã dẫn đầu mở lời trước: “Quế Di, lần này ta giúp Phạm tiểu tử bảo vệ Quế Hoa Đảo, ngươi có thể giúp ta phi kiếm đưa tin cho hắn hay không, nói ta rất thích tiểu viện Khuê Mạch này, về sau sẽ thuộc về ta? Quế Di, ta cảm thấy Phạm tiểu tử có thể sẽ không quá nhỏ mọn, nhưng mà trưởng bối Phạm tộc quá nửa có thể sẽ không đồng ý, đến lúc đó ngươi giúp ta nói đỡ?”

Quế Di đầy bụng hồ nghi, cẩn thận liếc mắt đánh giá thiếu niên một cái, thần sắc không giống giả bộ, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cười nói: “Từ đường Phạm thị bên kia, nếu như dám không đồng ý, Quế Di sẽ kéo Phạm tiểu tử cùng đi kêu oan, một người đàn bà chanh chua chửi đổng, một người lăn ra đất ăn vạ, khẳng định có thể thành công.”

Quế Di ngồi ở bên cạnh Trần Bình An, vẫn nhìn hắn lang thôn hổ yết, tựa như bị mình chọc cười, nàng che miệng mà cười, “Quế Hoa Đảo tự mình khoanh ra một tiểu viện, đây là chuyện hiếm lạ xưa nay chưa từng có, Quế Di sẽ tự mình soạn thảo một bản địa khế, dựa theo quy củ nha môn, hai bản giống nhau, hai ta điểm chỉ, tiền trảm hậu tấu, đến lúc đó để cho Phạm tiểu tử ném vào bên trong tổ tông từ đường rồi nhanh chân bỏ chạy, mặc kệ đám lão nhân có nguyện ý hay không.”

Trần Bình An cười nói: “Quế Di, địa khế thì không cần, ta và các ngươi không cần thứ này.”

Quế Di nhìn vào mắt thiếu niên, “Thật sự không cần?”

Trần Bình An đối mặt với ánh mắt của nàng, gật đầu nói: “Thật sự.”

Phụ nhân hơi hơi thở dài một tiếng, đột nhiên một tay ôm lấy thiếu niên, ôm vào trong ngực, vị Quế phu nhân tư sắc tuy bình thường nhưng khí độ ung dung này ôn nhu cười nói: “Tuy tuổi tác không chênh lệch lắm so với Phạm tiểu tử, lần đó dùng sào trúc chèo thuyền, là anh hùng khí khái, hôm nay lại như vậy… Ài, thật sự là toàn bộ nữ nhân trên thế gian đều phải mềm lòng.”

Trần Bình An còn cầm chiếc đũa, thân thể nghiêng lệch, có phần như là lão liễu thụ nghiêng cổ bên Thiết Phù giang, nhưng thật ra hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Quế phu nhân nói mình tốt, tốt ở chỗ nào, Trần Bình An thật đúng là không hiểu, nhất là nữ nhân có mềm lòng hay không, là chú ý gì? Lại là văn nhân thư sinh so sánh hay sao? Hơn nữa loại phương thức biểu đạt thiện ý bằng hữu cùng trưởng bối ân cần này của Quế Di, quả thật có phần không ổn, cũng may hai người bọn họ bối phận kém tuổi nhiều lắm, tin tưởng người ngoài cho dù nhìn thấy, cũng sẽ không nghĩ nhiều…

Phụ nhân đã buông Trần Bình An ra, mỉm cười, nhìn thiếu niên mặt không đỏ tim không đập loạn, chỉ có bộ dáng hai mắt ngơ ngác đáng yêu, Quế Di híp mắt, phụ nhân xưa nay đoan trang, phá lệ lộ ra một chút thần sắc xinh đẹp quyến rũ động lòng người, trêu ghẹo nói: “Ai da, thì ra vẫn là giống như Phạm tiểu tử, đều là trẻ con.”

Từ đầu tới đuôi, Trần Bình An có chút xấu hổ, cũng chỉ đành cúi đầu ăn cơm, thi thoảng uống rượu.

Quế Di cười đứng dậy rời khỏi.

Kết quả ở cửa nhìn thấy một lão hán mời rượu đang cười thích thú, đầy người mùi rượu, quơ quơ bầu rượu, bước vào viện tử, ồn ào cái gì rượu làm người ta thêm vui, giải tỏa ưu phiền, cóc thỏ nhảy nhót, bóng quế đu đưa.

Quế phu nhân chỉ biết cười, lơ đễnh, khoan thai mà đi, thụ ấm quế hoa một đường đi theo.

Lão hán chèo thuyền đột nhiên đang vẻ ngà ngà say rượu trở nên tỉnh táo như không, nghiêm mặt nói: “Trần Bình An, sư phụ ta đột nhiên đi tới Quế Hoa Đảo, chỉ đích danh nói muốn tìm ngươi, nói là muốn chuyển lời với ngươi, ngươi có gặp hay không? Ta chỉ có thể xác định sư phụ lão nhân gia không phải là người xấu, cho tới bây giờ tâm địa từ bi, nhưng mà ta cũng không thể xác định, một người tốt như vậy có thể làm chuyện xấu một lần hay không. Sở dĩ không muốn lên núi đi vào tiểu viện này…”

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset