Chương 848: 5 chí cao, 4 tiên kiếm, 1 Bạch Dã p1

5 chí cao, 4 tiên kiếm, 1 Bạch Dã p1

Chương 848

Lão hán đột nhiên có chút thẹn thùng, “Theo lý thuyết, ta là kẻ làm đồ đệ, hẳn nên kiêng kị vì tôn giả, chẳng qua loại chuyện này, bỏ đi, vẫn nên nói cho ngươi nghe, sư phụ lão nhân gia, từng được xem là người chèo thuyền đầu tiên của độ thuyền Quế Hoa Đảo, Đả Long Cao cũng tốt, những xa mã cao lầu gấp giấy này cũng thế, đều là quy củ người truyền thụ lại, chỉ là sau đó, sư phụ nhanh chóng biến mất không thấy, chỉ vào năm trăm năm trước xuất hiện một lần, thuận tay thu ta làm đệ tử ký danh, ta nhìn ra được… Sư phụ lão nhân gia đối với Quế phu nhân, có chút niệm tưởng, chỉ tiếc không biết như thế nào mà lại chọc giận Quế phu nhân, không cho phép sư phụ đời này đặt chân đến Quế Hoa Đảo nửa bước.”

Lão hán chèo thuyền đột nhiên nói: “Ta đoán sư phụ lão nhân gia, chính là người chèo thuyền mà Đạo gia điển tịch ghi chép lại, một lần rời bến là mấy trăm năm, làm người chèo thuyền cho người mà ngươi nói. Cho nên lần này hắn tới tìm ngươi, ta chỉ giúp đỡ mật báo, có đi hay không, Trần Bình An tự ngươi suy nghĩ cho kỹ.”

Trần Bình An hơi cân nhắc, gật đầu nói: “Đi. Tên Lục…”

Lão chu tử nhanh chóng nhíu mày nháy mắt, ngăn lại những lời Trần Bình An muốn nói, hạ thấp tiếng nói: “Nếu bị người ta gọi thẳng tục danh, thánh nhân đạo pháp thông thiên có thể tâm sinh cảm ứng. Ngươi suy nghĩ một chút, môn hộ phố phường tầm thường, vì sao thường xuyên bị răn đe, không được kêu tính danh trưởng bối đã qua đời? Chẳng lẽ chỉ là xuất phát từ lễ nghi? Không đơn giản như vậy.”

Trần Bình An ừ một tiếng, xuống núi cùng lão hán chèo thuyền.

Lão hán vui đùa nói: “Không sợ trong lòng ta có ý đồ xấu sao?”

Trần Bình An ra vẻ thần bí, nhẹ giọng nói: “Người khác hại hay không hại ta, ta cũng có chút cảm ứng. Tiền bối, cái này không phải là nói ta có tiềm chất thánh nhân a.”

Lão hán buồn cười, thánh nhân cùng Luyện khí sĩ thượng ngũ cảnh, thật ra xem như hai loại người, muốn trở thành thánh nhân, nhất là Tam giáo thánh nhân trong Chư Tử bách gia, cho dù chỉ là thánh nhân mười cảnh tu vi, chỉ sợ so với Luyện khí sĩ khác tễ thân Ngọc Phác cảnh còn khó hơn.

Sau khi xuống núi, tới gần cửa ra quen thuộc kia, Trần Bình An cùng lão hán chèo thuyền có chút bất ngờ, lại cảm thấy cũng hợp tình lý.

Quế phu nhân đứng ở cửa ra, ống tay áo phiêu phiêu, siêu nhiên thế ngoại, giống như đang ngăn cản một vị hán tử trung niên dừng thuyền lên bờ.

Quế phu nhân là chủ nhân của Quế Hoa Đảo tòa tiểu thiên địa này, tự nhiên sẽ biết hai người đang tới gần, không muốn lại cùng người này dây dưa không ngớt, nói năng gãy gọn, thần sắc nghiêm nghị, đối với người chèo thuyền trung niên thần sắc chất phác kia cả giận nói: “Nhanh lên, nếu muốn nói chuyện phiếm, ra biển mà tán gẫu, đừng mơ tưởng đặt chân lên Quế Hoa Đảo! Nếu không ta liều mạng cùng ông.”

Trung niên hán tử tướng mạo thô phác, chính là thuyền phu lúc trước ở dưới chân kiếm tu Tả Hữu chống thuyền đi xa, hẳn cũng là ân sư truyền đạo của lão hán chèo thuyền bên cạnh Trần Bình An kia.

Hán tử trung niên vốn tính tình kín như hủ nút sét đánh cũng bất động, nhưng vị Quế phu nhân nơi cửa ra này cũng là chỗ tử huyệt của hắn, mắt thấy phụ nhân bất cận nhân tình như thế, thậm chí là lần đầu tiên hung dữ với hắn như thế, điều này làm cho hán tử hàm hậu chỉ cảm thấy trời sụp đất nứt, cuộc đời thật không còn chút tư vị, cho nên cũng tức giận, ném sào trúc đi, liên tục dậm chân, kêu rên nói: “Thôi đi, thôi đi! Không phải là lần đó sau khi bị bà cự tuyệt, bị tổn thương tình sâu sắc, mới đi uống rượu, rượu làm người ta can đảm hơn, vụng trộm chạy tới ôm mấy cây quế thụ thôi, đó cũng là khó kìm lòng nổi, hợp tình hợp lý a… Ta là người như thế nào, bà còn không hiểu rõ hay sao, ngay cả tiên sinh nhà ta còn nói ta thành thật hàm hậu.”

Quế phu nhân tức giận vô cùng, cười lạnh nói: “Ôi ôi, hợp lý không sai sót chút nào, trước là

động tình, sau là hiểu lý, cuối cùng lôi ra quả núi mình dựa vào, lợi hại a, ngón nghề này là ai dạy ông vậy?”

Dũng khí hán tử thật vất vả thu gom được dã sạch sẽ không còn một mảnh, nặng nề nói: “Thần Cáo tông Tiểu Kỳ…”

Quế phu nhân vung tay nổi giận nói: “Ngươi là một đại lão gia, còn có chút can đảm cùng nghĩa khí nào hay không, người ta Kỳ Chân giúp ngươi bày mưu tính kế, ngươi cứ như vậy bán đứng người ta? Ngay cả do dự một chút cũng không có? ! Cút!”

Hán tử trung niên như bị trời phạt, đặt mông ngồi lên trên chiếc thuyền nhỏ, tay chân loạn hoảng, hét lên: “Không thể sống nổi mà! Cuộc đời còn ý nghĩa gì nữa chứ!”

Lão hán chèo thuyền dừng bước chân, chết sống không muốn tiếp tục bước đi về phía trước, đưa tay che mặt, đánh chết không nhìn thấy một màn này của sư phụ lão nhân gia hắn, ân sư phát rồ như thế, thật sự là sỉ nhục thiên đại với kẻ làm đệ tử.

Lão hán tử đột nhiên xoay người, “Đi thôi đi thôi, nếu còn tiếp tục nhìn nữa, chút đạo tâm vỡ vụn của ta, cho dù lúc trước vận khí tốt, không bị lão giao đập nát, thì cũng sẽ phải trả lại cho sư phụ thôi.”

Hán tử réo gọi lão hán chèo thuyền: “Thùng nước nhỏ, thấy sư phụ cũng không lên tiếng gọi?”

Lão hán chèo thuyền bị gọi trúng tên hiệu khi còn nhỏ đành dừng bước, ài một tiếng, chỉ là xoay người sau đó kiên quyết không đối diện cùng sư phụ, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chắp tay hành lễ, nói câu “Sư phụ vạn thọ, đệ tử bái biệt” rồi nhanh chân trốn chạy lên núi.

Trần Bình An một đường đi về phía trước, đi đến bên cạnh Quế phu nhân, hai bên gật đầu cười, Trần Bình An ngồi xổm bên bờ cửa ra, nhìn phía hán tử liếc mắt nhìn mình một cái rồi lại liếc nhìn Quế phu nhân, Trần Bình An có chút lông tóc dựng cả lên, nghĩ rằng ánh mắt hán tử này có gì đó sai sai, như thế nào tựa như ánh mắt những phụ nhân ngõ Nê Bình cùng ngõ Hạnh Hoa, đang nhìn nam nhân nhà mình cùng mẫu thân Cố Sán? Trần Bình An có chút bừng tỉnh đại ngộ, một người nhìn rất thành thật, như thế nào bụng dạ hẹp hòi thế? Khó trách Quế phu nhân không thích hắn.

Trần Bình An hỏi: “Tìm ta có việc?”

Hán tử trung niên liền đại khái lặp lại lần nữa những lời trước đó nói với kiếm tu Tả Hữu.

Trước khi nói rõ mọi chuyện, hán tử nhẹ nhàng dậm chân, sào trúc nhảy dựng lên, bị hắn nắm ở trong lòng bàn tay, gõ mạnh mạn thuyền một cái, trong nháy mắt, hán tử lấy thần thông kinh thế hãi tục, lâm thời tạo nên hai tòa tiểu thiên địa, tòa nhỏ kia, là hắn cùng Trần Bình An, chỉ trong gang tấc, lớn hơn một chút lại một hơi bao quát cả tòa Quế Hoa Đảo, làm như vậy, chỉ sợ cho dù là một số đạo sĩ Đảo Huyền sơn, cùng thánh nhân nam Bà Sa châu cũng không thể điều tra đến nơi này được.

Dù sao cũng là đại đệ tử ký danh của chưởng giáo Lục Trầm.

Hán tử không muốn tiếp một kiếm của kiếm tu Tả Hữu, hoặc là ở trước mặt Quế phu nhân không khác gì phường vô lại, ở một tòa Hạo Nhiên Thiên Hạ cũng chỉ được gọi tên là người chèo thuyền trong điển tịch cổ tích mà thôi, nhưng không có nghĩa người này thực lực không mạnh, đạo pháp không cao.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset