Chương 860: Gặp tránh tuyết 2

Gặp tránh tuyết 2

Chương 860

Mặc gia Hứa Nhược cùng Đại Ly Phiên vương mỗi người một tấm, lý do đều rất kỳ quái, người treo giải thưởng Hứa Nhược, là một cô gái kí tên “Tranh Vanh Hồ Bích Thủy Nguyên Quân Lưu Nhu Tỷ”, giữa những hàng chữ tràn đầy hận ý cùng với tình ý.

Về phần người treo giải thưởng Tống Trường Kính kia, kí tên là Kim Giáp châu Hàn Vạn Trảm, người này có thể là tiền nhiều lắm không có chỗ tiêu, lý do chính là cảm thấy Bảo Bình châu nho nhỏ, căn bản không xứng có được một vị đại tông sư võ đạo chỉ cảnh.

Thời điểm Trần Bình An cùng Kim Túc xoay người rời đi, xa xa đi lướt qua bên kia đường một hàng ba người.

Trần Bình An không nhịn được nhìn thêm mấy lượt, bởi vì cô gái kia thật sự rất cao, đầu đầy tóc đen bện thành một cái đuôi ngựa, dáng người cân xứng, bên hông giắt một thanh trường kiếm không vỏ, như là tân kiếm mới ra lò, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, khi cô gái cao lớn bước đi, trường kiếm chiếu xạ ra từng đợt ánh sáng tuyết trắng trong trẻo.

Thật ra không riêng gì Trần Bình An, hai bên đường mọi người hầu như không có ngoại lệ, đều đang đánh giá cô gái kỳ quái này.

Một vị nam tử anh tuấn sóng vai mà đi cùng nàng, khe khẽ nói nhỏ, cô gái ngẫu nhiên gật đầu, cực ít nói chuyện.

Phía sau hai người là một tùy tùng trung niên, sát khí rất nặng, khó có thể che lấp, hoặc là võ phu thuần túy dưới thất cảnh, chưa ngưng tụ kim thân, cho nên không che lấp được khí cơ, nếu là đã ngoài thất cảnh, còn có thể có được khí tượng như thế, vậy có chút đáng sợ. Bên trong ngàn vạn kiếm tu Hạo Nhiên Thiên Hạ, Tả Hữu của Trung Thổ Thần Châu kia là ví dụ cực đoan nhất.

Kim Túc cho dù đã đi rất xa rồi vẫn là không nhịn được quay đầu lại, nhìn phía bóng lưng vị nữ tử kia, lưu luyến. Tuy nàng ấy thủy chung không nói chuyện, không ăn mặc hoa mỹ, thậm chí không có tư sắc khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà Kim Túc chính là cứ như vậy mà hâm mộ cô gái, nói không rõ được vì sao.

Có vài người luôn khác biệt như vậy, chỉ nhìn thoáng qua thôi có thể làm cho người ta nhớ kỹ rất nhiều năm. Mà có một số người, cho dù đã nhìn nhiều năm, cũng không để lại gì trong lòng trong đầu.

Nhưng Trần Bình An lại không lưu ý gì mấy, nhanh chân bước đi con đường của mình, uống từng hớp rượu nhỏ, chỉ là nhớ tới thạch cầu hình vòm nơi quê nhà mà thôi, đương nhiên suy nghĩ, cũng nghĩ tới cầu hình vòm màu vàng trên trời trong mây kia, mênh mông bát ngát.

Cô gái cao lớn một đường đi thẳng, chưa từng để mắt đánh giá bất luận kẻ nào.

Nàng cứ vậy đi tới trước ảnh bích nơi Sư Đao Phòng, ngẩng đầu lên, nhanh chóng xem bảng tên treo giải thưởng, phần lớn không hứng thú, lười xem nhiều, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở bảng tên nơi góc phải nhất, trước mắt nàng sáng ngời.

Lần này nam hạ Đảo Huyền sơn, cưỡi độ thuyền “Thần Lâu” danh nghĩa vương triều nhà mình, một đường từ Trung Thổ Thần Châu phương Bắc, bay qua Tranh Vanh hồ một trong ngũ đại hồ, xẹt qua Nhạc Tuệ sơn núi cao lớn nhất thế gian, lại qua nam Bà Sa châu, nàng thủy chung đều ở phòng trong, lật xem một bộ sách cổ cất trong kho của một vương triều bị diệt, vẫn chưa lộ diện, an tĩnh quá nên muốn có chút thay đổi, mới nghĩ lần này sau khi đến Đảo Huyền sơn ngâm kiếm, trên đường về bắc, tìm việc gì đó để làm.

Nàng đưa tay chộp một cái, giật phần thưởng treo trên tấm bảng kia xuống, cầm trong tay, lạnh nhạt nói vọng về hướng đại môn Sư Đao Phòng: “Phần treo giải thưởng này, ta nhận.”

Trước đó nam tử anh tuấn nhìn theo tầm mắt cô gái cao lớn, vẫn đang suy nghĩ lan man, sau khi nàng nhìn thẳng tấm bảng đan này, liền mặc niệm nói: “Không được xé tờ này, không được xé tờ này, tùy tiện đổi một tờ khác đều được…”

Kết quả trời không chiều lòng người, cô gái lại xé xuống tấm bảng tên cũ kỹ không biết đã dán bao nhiêu năm rồi.

Tông sư tùy tùng phía sau nam tử vẻ mặt ý cười, không chút nào bất ngờ, biết ngay sẽ là như thế này mà.

Nam tử vẻ mặt cầu xin nói: “Quốc sư, chẳng lẽ chúng ta thật sự sẽ đi Bạch Đế thành đại náo một hồi. Ma đạo cự phách ở phụ cận chúng ta, không phải chỉ kém vài thứ tự so với thành chủ Bạch Đế thành thôi sao, cũng được liệt vào trong số mười đại ma đầu Hạo Nhiên Thiên Hạ, vì sao quốc sư không tìm hắn? Một chuyến qua lại, nói không chừng vừa vặn ta ở hoàng cung vì quốc sư ủ ấm một bầu rượu. Tuy nói vị ma đầu này mấy năm gần đây có chút kiêng kị quốc sư, đã ẩn thế không xuất hiện, còn truyền ra tin tức phải dời tông môn…”

Nàng cười cắt ngang lời nam tử: “Sở dĩ ta có thể phá cảnh, người nọ công lao rất lớn. Quên nói với bệ hạ, hắn đã bị ta làm thịt.”

Nam nhân sửng sốt một chút, tiếc hận nói: “Quốc sư vì sao không chiêu hàng hắn về dưới trướng, nếu như có hắn trợ lực…”

Cô gái cao lớn cười, “Nói rồi đó chứ, nhưng mà hắn đưa ra một điều kiện, muốn ta làm thị thiếp cho hắn, ta suy nghĩ, cảm thấy so với bưng trà đưa nước, vẫn là giết chết hắn sẽ dễ làm hơn.”

Nam nhân đầu tiên là ai thán một tiếng, lập tức tỉnh ngộ, đấm ngực dậm chân nói: “Quốc sư, ngươi nói thẳng với ta đi, những lời này có phải nói trước khi đánh nhau hay không?”

Cô gái hơi áy náy, cười vỗ vỗ bả vai nam tử, “Bệ hạ anh minh.”

Sau trận đánh vị ma đầu kia quỳ ở dưới chân nàng cầu xin tha thứ, dập đầu nhận sai, nàng không nhận lời, sau khi rời khỏi tông môn ma giáo thi thể chất đầy núi, nàng giục ngựa rong ruổi nơi đường mòn trong núi, nơi mũi trường thương còn treo một cái đầu lâu, vốn định cầm về kinh thành hoàng cung cho bệ hạ nhìn một cái, đại ma đầu mà hắn luôn nhắc tới, đến cùng hình dạng thế nào, nhưng vừa nghĩ đến Hoàng đế quá nửa sẽ thầm oán mình không suy xét vì đại cục, liền vung cổ tay lên, phủi rớt đầu lâu khỏi mũi thương, kể từ đó, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì là tốt rồi.

Cho nên nàng cảm thấy có chút có lỗi với vị Hoàng đế bệ hạ bên cạnh mình đây.

Một Hoàng đế bệ hạ ngay cả phế lập Hoàng hậu, lựa chọn Thái tử, địa chỉ lăng mộ đều phải hỏi mình, ở Hạo Nhiên Thiên Hạ rất khó tìm.

Nàng phải quý trọng.

Nam nhân đau lòng có phần chết lặng, hữu khí vô lực nói: “Ta sẽ nhanh chóng cho người đưa tin về kinh thành, nói bọn họ đưa bộ khải giáp đó đến cho quốc sư, thành chủ Bạch Đế thành quá mức vô địch, quốc sư không thể khinh thường.”

Nàng đột nhiên lắc đầu, ánh mắt cực nóng, “Nếu đã cùng Bạch Đế thành đại chiến sinh tử một hồi, mặc hay không mặc bộ Kim Ngân Đài Khải Giáp đó có gì khác nhau. Bệ hạ không cần phải làm chuyện thừa thải.”

Nam nhân giọng điệu trầm trọng nói: “Cầu ngươi rất nhiều lần, ta lại cầu ngươi một lần, đừng phân cái gì sinh tử, phân thắng bại là được, sau đó cùng thành chủ Bạch Đế thành người ta cùng ngắm những áng mây, chơi cờ, tản bộ bên sông lớn…”

Cô gái cao lớn liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Bệ hạ muốn thành chủ Bạch Đế thành có thể một ngày kia, ở rể tại vương triều chúng ta?”

Nam tử vươn ngón tay cái, vô liêm sỉ nói: “Quốc sư tính toán không bỏ sót!”

Cô gái lạnh nhạt nói: “Cuộc đời này ta chỉ gả cho võ đạo.”

Nam tử thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset