Chương 861: Bày trận phía trước

Bày trận phía trước

Chương 861

Sau khi cô gái cao lớn xé tờ yết bảng này, Sư Đao Phòng không có bất luận kẻ nào xuất môn xã giao, toàn bộ Luyện khí sĩ xem náo nhiệt nơi phụ cận ảnh bích, đều đã giải tán đi hết.

Trong mười đại cao thủ mới nhất của Trung Thổ Thần Châu đương nhiên sẽ là những người đỉnh cao lộ diện hiện thế trong vòng trăm năm gần đây, nếu không sẽ bị bài trừ ra ngoài.

Cuối cùng nguyên bản mười vị tất cả đều là Luyện khí sĩ thượng ngũ cảnh, tỷ như những Long Hổ sơn đại thiên sư, kết quả hôm nay biến thành chín người.

Đây là lần đầu tiên trên lịch sử Hạo Nhiên Thiên Hạ, thuần túy vũ phu chen chân được vào danh sách này.

Hơn nữa vị nữ tử võ thần kia, một hơi hăng hái nhảy lên năm người đầu tiên.

Người thứ tư, chính là thành chủ Bạch Đế thành.

Cô gái cao lớn quay đầu nói với tùy tùng phía sau: “Chuyến đi đến Bảo Bình châu, ngươi đi thay ta, nếu người ta thật sự không muốn giao vỏ thanh kiếm kia ra thì bỏ đi, ngươi không cần ép buộc.”

Hán tử tùy tùng gật gật đầu.

————

Trước khi tiến vào Kính Kiếm Các, Trần Bình An cùng Kim Túc mỗi người một tâm tư, Trần Bình An muốn nhanh chân đến xem, bên trong Kính Kiếm Các có bội kiếm của hán tử đấu lạp kia hay không, nếu có, tên gọi sẽ là gì? Đại yêu thượng ngũ cảnh bị trảm dưới kiếm đến cùng có mấy con? Mà Kim Túc lại là đi chiêm ngưỡng phong thái bội kiếm của những nữ tử kiếm tiên.

Hai người đều có nhu cầu riêng, vì thế phân công nhau ra, mạnh ai nấy xem.

Kính Kiếm Các phân hai tầng cao thấp, phảng phẩm bội kiếm bên trên cũng không mở ra với người ngoài, mà tầng thứ nhất có thể đi thẳng vào trong, bởi vì phảng phẩm của Kính Kiếm Các là dựa theo chiến tích mỗi ngàn năm chém yêu để bài trí theo cách cục của một gian phòng, cho nên kiếm tiên trong phòng số lượng ít nhiều không đồng nhất, nhưng mà không có một gian phòng ở nào có vẻ trống rỗng, chỉ phân nhiều cùng càng nhiều mà thôi, Trần Bình An một đường nhìn lại, nhớ kỹ một loạt những tên tuổi từ xa xưa, sau đó đưa ra một kết luận, người có thể được khắc tự ở trên Kiếm Khí Trường Thành, cùng kiếm của bọn họ, hẳn chính là bí mật cung phụng ở lầu hai.

Thiết trí của Kính Kiếm Các cực kỳ dụng tâm, mỗi một thanh phảng phẩm bội kiếm, trừ mỗi thanh đều được đặt ở phía trên giá kiếm đặc sắc, sau giá kiếm, sẽ có bức họa quyển kiếm tiên cao nửa người, trông rất sống động, nói là bức họa quyển, thật ra cũng không chuẩn xác, từ sương trắng ngưng tụ mà thành, mảy may tất hiện, giống như còn đang ở nhân thế.

Tuy phảng phẩm bội kiếm của nam tử kiếm tiên càng nhiều hơn, nhưng mà Trần Bình An xem nhanh, mà Kim Túc xem chậm, kết quả đến cuối cùng, Trần Bình An vừa vặn chạm trán ở một gian phòng cuối cùng, hơn nữa càng trùng hợp là, hai người hầu như đồng thời sóng vai nhau mà đứng, một người nhìn phía một thanh “Thù Du” của nam tử kiếm tiên, sắc mặt khẽ biến, một người nhìn chăm chú nhìn “U Hoàng” của nữ tử kiếm tiên, ánh mắt phức tạp.

Mấu chốt ở chỗ hai vị nam nữ kiếm tiên này, đều không có họa quyển hình người.

Đột nhiên có người chen vào chỗ Trần Bình An, hùng hùng hổ hổ, dù sao Trần Bình An cũng nghe không hiểu nhã ngôn không biết châu gì, nhưng mà giọng điệu thực hung dữ, người nọ nhổ một bãi nước miếng về phía giá kiếm cùng phảng phẩm, nhân tiện đối với Trần Bình An nghỉ chân nơi đây cũng không có vẻ hoà nhã, còn nói một hơi những ngôn ngữ khiến cho Trần Bình An ù ù cạc cạc, người nọ tựa như cũng phát hiện thiếu niên bối kiếm nghe không hiểu nhã ngôn bản châu, căm giận rời đi.

Kim Túc cảm thán một tiếng, “Đi thôi.”

Trần Bình An lúc trước ở bên ngoài trúc lâu Lạc Phách Sơn, nghe Ngụy Bách nhắc tới mấy mẩu chuyện cũ, không nói chiến sự khi Yêu tộc đang xâm nhập Kiếm Khí Trường Thành mà là trước đó tràng từng đôi chém giết rung động đến tâm can, dùng để quyết định quyền sở hữu Kiếm Khí Trường Thành, hoặc là Yêu tộc trả lại phi kiếm kiếm tu còn sót lại. Ngụy Bách nói bên ngoài Kiếm Khí Trường Thành, oanh oanh liệt liệt, một đôi nam nữ kiếm tiên chết trận, cực kỳ bi tráng, hai vị đại kiếm tiên công huân lớn lao, kiếm pháp thông thiên, thế mà đều bị đại yêu trận trảm ngay trước mắt bao người!

Trận trảm!

Hai người đều vậy.

Trần Bình An nhìn tính danh nam tử kiếm tiên kia, lại quay đầu nhìn qua tính danh nữ tử kiếm tiên.

Kim Túc nghi hoặc nói: “Trần Bình An, còn chưa đi sao?”

Trần Bình An ừ một tiếng, “Ngươi về khách sạn trước đi, ta tính tham quan Kính Kiếm Các một lần nữa, dù sao nơi này mười hai canh giờ đều không đóng cửa.”

Nàng hỏi: “Biết đường trở về chứ?”

Trần Bình An vẫn không ngẩng đầu, gật đầu nói: “Biết mà.”

Kim Túc có chút kỳ quái, nhưng cũng chỉ cho là thiếu niên suốt ngày đeo hộp kiếm, rất khát khao kiếm tiên tòa thiên hạ này, không nỡ rời khỏi. Nàng đi ra khỏi gian phòng cuối, đi qua từng gian từng gian, coi như quang âm nghịch lưu, trăm năm ngàn năm vạn năm.

Khách nhân ngoại hương đến Kính Kiếm Các kính ngưỡng kiếm tiên rất nhiều, phần lớn khách khách khí khí, cho dù thiếu niên bối kiếm kia vẫn đứng ở phía trước phảng phẩm “Thù Du”, ngồi hầm cầu không thải, cũng không nói thêm cái gì, nhưng cũng có người tính tình kém như kẻ ban nãy, đối với Thù Du, U Hoàng hai thanh kiếm tiên bội kiếm từng tổng cộng chém rớt mười một đầu đại yêu thượng ngũ cảnh, không phải cười nhạt thì chính là châm chọc khiêu khích, hoặc là dứt khoát phun nước miếng về phía giá kiếm và phảng phẩm.

Trần Bình An nghe không hiểu bọn họ nói cái gì.

Nhưng mà hắn có thể cảm nhận được những người đó phẫn nộ, châm chọc, lạnh lùng, cười nhạo cùng vui sướng hả hê, ẩn chứa chút ý nghĩa…

Trần Bình An không thích loại cảm giác này, tựa như lúc trước ở trên mặt biển ngoài Quế Hoa Đảo.

Giống như toàn bộ thế giới, chỉ còn lại có ác ý.

Có một lần Trần Bình An bị hán tử khôi ngô chen vào, người nọ đi nhanh về phía trước, muốn một quyền đập nát giá kiếm, ngay vào lúc này, một vị đạo cô trung niên đội ngư vĩ quan không không xuất hiện, mỉm cười nói: “Không thể hủy hoại đồ cất giữ trong Kính Kiếm Các, người vi phạm tự gánh lấy hậu quả.”

Hán tử kia phẫn nộ thu hồi nắm tay, hỏi: “Nhổ nước miếng được không, có vi phạm quy củ Đảo Huyền sơn không?”

Đạo cô cười mà không nói.

Hán tử ngầm hiểu, phun ra một cục đờm về phía giá kiếm, quay đầu bước đi.

Bên cạnh có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hán tử khôi ngô càng cảm thấy mình anh hùng khí khái, đã làm một chuyện đại khoái nhân tâm.

Trần Bình An vẫn là cái gì cũng nghe không hiểu.

Hắn yên lặng đi đến một góc chân tường của gian phòng này, ngồi uống rượu, chỉ có những lúc ngắt quãng khi du khách thưa thớt, hắn sẽ nhanh chóng đứng dậy, đi lau sạch nước miếng trên hai thanh phảng phẩm Thù Du, U Hoàng cùng giá kiếm, sau khi nhanh chóng lau khô sẽ lại quay trở về góc tường đi uống rượu. Hồi lâu, sẽ có người nghĩ lầm bối kiếm thiếu niên là tạp dịch của Kính Kiếm Các, phụ trách trông giữ gian phòng ở này, miễn cho kiếm tiên phảng phẩm của hai vị tội nhân Kiếm Khí Trường Thành bị người ta đập nát.

Trần Bình An ở gian phòng này của Kính Kiếm Các mãi cho đến buổi tối, du khách càng ngày càng thưa thớt, cho nên số lần hắn đứng dậy cũng càng ngày càng ít.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset