Chương 867
Một đạo cô phụ trách trông coi Kính Kiếm Các của Đảo Huyền sơn, sau khi bị người ta hất văng khỏi Kính Kiếm Các, đi vào quảng trường nơi chân núi Cô Phong, đối với vị tiểu đạo đồng đang lật sách kia, lã chã chực khóc lên án tên nam tử đắc tội kia với sư tôn nhà mình, tiểu đạo đồng không yên lòng nghe xong những ngôn ngữ phẫn uất của đạo quan, hỏi: “Ngươi còn không biết hắn là ai sao?”
Vị đạo cô Kim Đan cảnh này ngơ ngác lắc đầu.
Tiểu đạo đồng gật gật đầu, “Vậy là người không biết không có tội, ngươi đi đi.”
Đạo cô càng thêm nghi hoặc.
Hán tử ôm kiếm ngồi trên cọc buộc ngựa phía sau kia vui sướng khi người gặp họa nói: Dạy không nghiêm, lỗi ở thầy.
Tiểu đạo đồng cả giận nói: “Rắm thối, đây là cách nói của Nho gia vương bát đản, nhất mạch này của ta cũng không tôn sùng này! Làm người tu đạo, có khi nào thì không phải là chuyện của một mình một người? !”
Đạo cô sợ tới mức lạnh run, ở yên tại chỗ, cúi gục mặt xuống, không dám nhúc nhích.
Hán tử ôm kiếm chẳng những không chỉ nhìn thấy thế rồi thôi, ngược lại lửa cháy đổ thêm dầu, vui cười nói: “Khó trách bên trong Thượng Hương Lâu, bức họa Đạo tổ lão gia các ngươi treo cao như vậy, cách ba vị chưởng giáo sư tôn các ngươi, cách xa vạn dặm.”
Tiểu đạo đồng bật nhảy đứng lên, “Ngươi muốn đánh nhau?”
Hán tử ôm kiếm ha ha cười nói: “May mà ngươi còn chưa nói ‘Ngươi muốn chết’, bằng không ta sẽ phải phê bình ngươi nói hươu nói vượn. Con người ta ưu điểm khác không có, tựa như A Lương nói, chính là thẳng tính, cho nên hai chuyện nịnh bợ và bới móc điểm xấu của ngươi, A Lương đều nói ta ở kiếm khí Trường Thành là cực kỳ nổi tiếng.”
Tiểu đạo đồng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay chắp sau, đảo quanh trên chiếc bồ đoàn lớn, thì thào tự nói: “Ngươi cho là ngươi là A Lương bên này? Ngươi một kẻ lưu dân sinh trưởng ở địa phương bên kia… Nếu không phải sư tôn dặn dò, muốn ta làm điều tốt giúp người, hôm nay ta nhất định đánh cho ngươi tơi tả cha mẹ nhận không ra, mặc kệ ngươi có phải ở bên này phải chịu thiên địa áp chế, ngả xuống nửa cảnh giới, thắng không thượng võ hay không, đánh cho ngươi một năm không dám gặp người, vậy mới thống khoái, đánh cho ngươi giống như năm xưa sư huynh ở trên Cô Phong… Ta đã ngứa mắt ngươi nhiều năm rồi…”
Đạo cô vốn định tìm sư tôn giúp nàng làm chỗ dựa, nhìn thấy sư tôn phá lệ tức giận, hối hận vô cùng, mình không nên gây ra chuyện này.
Nhất là khi sư tôn không cẩn thận tiết lộ một ít thiên cơ, đạo cô cảm thấy những ngày mình ở Đảo Huyền sơn sẽ thực sự không dễ chịu lắm.
Vị sư bá thiên quân tọa trấn đầu mối Cô Phong kia, khả năng lười quan tâm mình, nhưng mà đại đệ tử của hắn, vị Chân quân tay cầm phất trần giao long kia, hôm nay là người đứng thứ ba ở Đảo Huyền sơn, nhưng mà có tiếng tôn sư trọng đạo, nhất định sẽ để cho nàng mang đôi hài nhỏ đi xuyên địa lão thiên hoang, nhất định…
Đạo cô khóc không ra nước mắt.
Vì sao mình lại có một sư tôn chưa bao giờ bao che cho hậu bối trong nhà như vậy chứ.
Đường phố bên ngoài Kính kiếm các, Trần Bình An khó hiểu theo chân hai vợ chồng bọn họ đi dạo xong Kính Kiếm Các, lại khó hiểu đi theo hai người tới đi cái gì cửa hàng rượu uống cái gì Vong Ưu tửu.
Ngẫu nhiên trong lúc đang mơ màng sẽ bị phu nhân hỏi một câu, giống như qua thật lâu, lại giống như không đến công phu một nén nhang, ba người đã đi tới một quán rượu vẫn chưa đóng cửa, nhưng mà làm ăn vắng vẻ, bên trong cửa hàng không có lấy một vị khách nào, chỉ có một tiểu nhị thiếu niên của cửa tiệm đang tựa lên trên bàn rượu ngủ gật, một lão nhân ở sau quầy đang chơi đùa một con chim tước trong lồng.
Lão chưởng quầy liếc mắt nhìn hai vợ chồng, “Khách ít đến khách ít đến, nhất định phải lấy rượu ra.”
Sau đó hắn liếc mắt nhìn thiếu niên bối kiếm phía sau hai người, nhíu nhíu đầu mày, nhưng mà thở dài một tiếng, không nói gì thêm, giống như ngại đụng chạm tình cảm, lúc này mới nhắm một con mắt mở một con mắt.
Sau đó lão nhân chợt quát một tiếng với hỏa kế bại lười, “Hứa Giáp! Ngủ ngủ ngủ, ngươi như thế nào không ngủ cho chết luôn đi! Có khách tới, đi lấy một vò rượu đến đây!”
Thiếu niên tên là Hứa Giáp đột nhiên bừng tỉnh, xoa xoa nước miếng, hữu khí vô lực đứng lên, khòm lưng đi bê một vò rượu ra, đặt ở trên bàn ba người ngồi xuống, ngáp một cái rồi nói: “Ba vị khách quan, uống từ từ, lão quy củ, bổn tiệm không có đồ ăn.”
Phụ nhân gật đầu thăm hỏi, sau đó ngồi đối diện Trần Bình An, cười nói: “Có vị hòa thượng rất lợi hại, có một lần dạo chơi đến tận đây, uống Vong Ưu tửu, khen không dứt miệng, công bố ‘Có thể phá Phật giả trong lòng ta, chỉ có rượu này’.”
Chưởng quầy lão nhân cười nói: “Còn phải nói, lão hòa thượng đó thật lợi hại, chỉ sợ để cho A Lương chém mấy kiếm, cũng không chém ra được Phương trượng thiên địa của con lừa ngốc đó.”
Nói đến cùng, vẫn là muốn nói rượu nhà mình trên đời này lợi hại nhất.
Nhưng mà Trần Bình An nghe thấy người khác nhắc tới A Lương ở Đảo Huyền sơn, đáy lòng hắn vẫn là thực vui vẻ.
Cho nên lúc này đây thật sự muốn uống một chút rượu.
Kết quả lão nhân đập tay lên mặt quầy, nổi giận đùng đùng nói: “Con mẹ nó nhắc tới A Lương là thấy tức! Thiếu tiền ta hơn hai mươi vò rượu, khắp thiên hạ chỉ có độc nhất hắn! Năm đó Bà Sa châu Trần Thuần An, còn có cô gái võ thần trước đó không lâu, còn có sớm hơn nữa những lão gia Chư Tử bách gia, ai dám thiếu ta tiền rượu?”
“Chúng ta từng nói vị người đọc sách Trung Thổ Thần Châu kia lúc ấy nghèo túng nhất, chưa phát tích, chỉ là Luyện khí sĩ Quan Hải cảnh nho nhỏ, đấu tửu thi trăm thiên, đấu cái gì tửu, chính là rượu này của ta! Nhưng hắn tới tới lui lui ba lượt, cũng mới tổng cộng thiếu ta không đến bốn năm vò rượu, A Lương đây là nghiệp chướng ta gặp phải mà!”
Phụ nhân trừng mắt nhìn về phía Trần Bình An, tựa như muốn nói lão nhân này tính tình như vậy đó, cứ kệ hắn nói đi, ngươi đừng quan tâm.
Tiểu nhị thiếu niên trong tiệm rầu rĩ không vui nói: “Lão nhân, ông đừng nhắc đến A Lương được không, tiểu thư vì hắn mà đến nay còn chưa quay về Đảo Huyền sơn, ta nhớ tiểu thư muốn chết.”
Lão nhân nhất thời giọng nói nhỏ đi rất nhiều, nói thầm: “Loại khuê nữ không lương tâm này, ở lại bên ngoài gây tai họa cho người khác càng tốt.”
Mở vò rượu ra, ba chiếc bát trắng to, nam nhân lần lượt rót vào một chén rượu, quả thực giống như lời phu nhân hắn nói, cuộc đời hắn hận nhất người mời rượu, gọn gàng dứt khoát nói: “Lát nữa muốn uống thì uống, không muốn uống thì đổ đi.”
Trần Bình An thật cẩn thận uống một hớp nhỏ, không có đại tư vị gì, chỉ là hơi cay hơn một chút so với hoa quế tiểu nhưỡng, nhưng cũng chưa nói tới cái gì thiêu đốt gan ruột, Trần Bình An lại nhấp liên tiếp hai hớp nhỏ, yết hầu và bụng vẫn không có động tĩnh gì mới hoàn toàn yên lòng. Nhắm chừng Vong Ưu tửu này đặc biệt ở huyền cơ khác chứ không phải ở khẩu vị.
Một vò rượu, sau khi mỗi người hai bát lớn, đã nhìn thấy đáy.
Phụ nhân lại quay đầu cười nhìn phía lão chưởng quầy, muốn thêm một vò nữa, lão nhân nhìn phụ nhân tươi cười thản nhiên, thở dài một tiếng, tự mình đi cầm lấy thêm một vò, nhẹ nhàng đặt hai vò rượu lên bàn, “Ba vò rượu, đều tính ta mời các ngươi, không tính vào sổ sách.”