Chương 869
Giống như đối với thiếu niên Đảo Huyền sơn bán rượu mà nói, thu dọn đồ đạc phòng ốc, đây là hạnh phúc lớn nhất trên đời này.
Trần Bình An đang gục người trên bàn rượu từ từ tỉnh lại, cũng không có cảm giác đau đầu muốn nổ tung sau khi say mèm, chỉ là cả người hốt hoảng, ngơ ngác ngồi tại chỗ, ý đồ cố gắng suy nghĩ lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì, thế mà không nhớ ra được chút nào, chỉ nhớ mình nhận lời cùng đôi vợ chồng kia đi uống cái gì vong ưu tửu mà tu sĩ Ngọc Phác cảnh cũng khó uống được, đôi vợ chồng kia là ai, mình hàn huyên với bọn họ những gì, bọn họ khi nào thì đi, tất cả đều đã quên.
Rõ ràng đã nói rõ là rượu quên ưu, kết quả đến cùng là quên cái gì?
Trần Bình An ngược lại cảm thấy càng thêm ưu sầu, luôn cảm thấy trong nội tâm, quanh quẩn một nỗi niềm thương cảm mơ hồ không thể xua đi được.
Giống như trời tờ mờ, một con hoàng tước dừng lại ở cửa sổ tổ trạch hoàng thổ ngõ Nê Bình, líu ríu, làm phiền người ta đang say giấc nồng, lại không nỡ đuổi đi.
Trần Bình An nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy thiếu niên tiểu nhị của tiệm đang vất vả cần cù làm việc, lão chưởng quầy nhàn nhã.
Trần Bình An dò hỏi: “Tính tiền?”
Thiếu niên hỏa kế đang ngồi ở trên đất lau chùi một cái chân bàn nhếch nhếch miệng, không nói lời nào.
Lão nhân cười nói: “Các ngươi tổng cộng uống bốn vò rượu, trong đó ba vò là ta tặng, tiểu tử ngươi thật ra chỉ cần trả tiền một vò còn lại.”
Trần Bình An hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Lão nhân cười ha ha: “Tiền? Nếu thật sự có tiền có thể mua được một vò Hoàng Lương tửu, như vậy thì hơi nhiều tiền đó nha.”
Thiếu niên được chưởng quầy gọi là Hứa Giáp thắc hắc cười nói: “Đêm qua có một thiếu gia nhà giàu Ngai Ngai châu mộ danh mà đến, muốn mua một vò Vong Ưu tửu mang về nhà, chưởng quầy không muốn bán, nói không phải chuyện tiền, thiếu niên kia sống chết bám lấy, nhất định đòi hỏi cho ra giá cả, kết quả vừa hỏi được giá, thì bị dọa choáng váng, mới ngồi trên bậc thang ngoài cửa ngây người cả đêm, đại khái là còn vẫn chưa hết hy vọng.”
Trần Bình An hỏi: “Lưu U Châu?”
Lão nhân gật gật đầu, “Chính là tiểu tử đó, gia chủ tương lai của Lưu thị, được gọi là đồng tử đa bảo, một chiếc phương trượng vật chứa đầy pháp bảo, bởi vì duyên cớ Viên Nhựu phủ, Đảo Huyền sơn đều biết được danh hiệu của vị thiếu gia có tiền này. Có lần ở Trung Thổ Thần Châu cùng người ta kết bạn lịch luyện, đồng hành bảy người, gặp phải kình địch, tiểu tử kia một hơi xuất ra bảy món pháp bảo thượng phẩm công phạt, sau đó tự mình biến thành giống như mai rùa, không nói cái gì thánh nhân bản danh tự phù, chỉ cần mặc hai chiếc Thần Nhân Thừa Lộ giáp, bảy người còn lại, chính là dựa vào thứ này mà đập chết một âm vật Địa tiên cao hơn bọn họ hai cảnh.”
Rõ ràng, ở trong mắt lão chưởng quầy, tiểu tử kia đáng để lải nhải thêm vài câu, cười ha ha nói: “Tiểu tử đó thú vị như vậy, ngay cả ta cũng thiếu chút nữa không nhịn được, muốn đưa hắn một chén Hoàng Lương tửu để uống.”
Trần Bình An có chút xấu hổ, Lưu U Châu này sợ chết như vậy a.
Trần Bình An có chút thấp thỏm, “Lão tiên sinh, tính tiền trả tiền như thế nào đây?”
Lão nhân nghĩ nghĩ, “Tạm thời chưa nghĩ ra tính sổ như thế nào, sau này nghĩ ra sẽ lại tìm ngươi.”
Trần Bình An nhất thời một lòng bất ổn.
Lão nhân cười nói: “Cũng có khả năng ngươi sống hết cuộc đời này, ta cũng chưa nghĩ ra, cho nên đừng sợ.”
Trần Bình An thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Trần Bình An đứng dậy muốn rời khỏi tiệm rượu, lão nhân hỏi: “Tiểu tử, hoàng lương tửu còn còn lại non nửa vò, không uống cho hết đi?”
Trần Bình An đưa tay lắc lắc vò rượu, quả thực còn còn lại non nửa vò, nghi hoặc nói: “Không thể cầm đi?”
Lão nhân lắc đầu nói: “Cầm đi rồi, sẽ không quên được ưu phiền, so với rượu tầm thường còn không bằng, phí của trời, khuyên ngươi đừng làm loại chuyện ngu xuẩn này. Rượu này, có chút môn đạo nhỏ, thật ra vợ chồng bọn họ hiện tại mời ngươi uống, vốn là lãng phí thiên đại, uống càng trễ càng tốt, chẳng qua thế sự khó cầu hai chữ tốt nhất, được chăng hay chớ được vậy là tốt rồi.”
Trần Bình An liền một lần nữa ngồi xuống, tò mò hỏi: “Không phải là Vong Ưu tửu sao, vì sao chưởng quầy thường xuyên nói thành Hoàng Lương tửu?”
Thiếu niên tên là Hứa Giáp trừng mắt to, vẻ mặt tựa như ban ngày thấy ma, “Ngươi không biết nơi này là nơi nào sao?”
Trần Bình An càng thêm cảm thấy kỳ quái, “Chẳng lẽ không phải Đảo Huyền ngược sơn?”
Hứa Giáp nhếch miệng nói: “Vậy có lẽ ngươi từng nghe nói đến Hoàng Lương Phúc Địa nhỉ?”
Trần Bình An vẫn là lắc đầu.
Lão nhân giúp Trần Bình An giải vây, “Ngươi không biết cũng bình thường, khối phúc địa này cùng Ly Châu Tiểu Động Thiên quê nhà của ngươi là cảnh ngộ giống nhau, đã bị hủy.”
Hứa Giáp chóng nhanh ném khăn lau, vô cùng lo lắng nói: “Chưởng quầy chưởng quầy, kế tiếp để cho ta nói, tiểu thư nói mỗi khi ta kể về đoạn này sẽ đặc biệt soái khí.”
Lão nhân ha ha cười nói: “Hoặc là khuê nữ nhà ta mắt mù, hoặc là nó uống rượu nói mê sảng, ngươi cảm thấy cái nào khả năng cao hơn một chút?”
“Tiểu thư rất tốt!”
Hứa Giáp ho khan một tiếng, bôi trơn cổ họng, nghiêm mặt nói: “Hôm nay Hoàng Lương Phúc Địa này chỉ còn lại có một chút phế tích di chỉ, năm xưa Hoàng Lương Phúc Địa vào thời điểm phong cảnh nhất, người thất ý thế gian đều muốn đi một chuyến, thực náo nhiệt, người đẹp cảnh đẹp, rượu ngon mộng đẹp, trong khối phúc địa này đều có, hơn nữa cam đoan hợp tâm ý, đây mới là điểm khó nhất, còn có thể chiếu rọi ra đạo tâm của một người, rất nhiều tu sĩ Ngọc Phác cảnh miễn cưỡng tễ thân trên ngũ cảnh, lúc trước may mắn phá cảnh, thật ra dùng những bách gia bí pháp cùng bàng môn tả đạo, cho nên muốn đặc biệt đi một chuyến đến cửa hàng Đảo Huyền sơn, trước tiên vẫn giữ được thanh tỉnh mà bóc ra từng hồn từng phách, sau đó uống một vò Vong Ưu tửu, chân tình biểu lộ, mượn cơ hội này, nhìn một cái không xót gì, hoặc là kéo tơ lột kén, hoặc là bù đắp bổ khuyết…”
Hứa Giáp đang nói rất nhịp nhàng, lão nhân không kiên nhẫn nói: “Dừng lại dừng lại! Một quyển hoàng lịch cũ lật tới lật lui, cũng không sợ bị ngươi lật hư. Tóm lại, hiện tại tòa Hoàng Lương Phúc Địa này, cũng chỉ còn là địa phương lớn bằng cửa hàng chúng ta.”
Trần Bình An rót một chén rượu, nhìn trái nhìn phải, thật sự không thể liên kết được giữa một tòa phúc địa cùng một cửa hàng.
Ở Bảo Bình châu thật ra cũng có một khối phúc địa, Thanh Đàm Phúc Địa, bị Thần Cáo tông đạo thống một châu nắm giữ.
Nghe nói Đồng Diệp châu Ngọc Khuê Tông Khương thị, cũng chưởng quản một tòa Vân Quật Phúc Địa.
Trần Bình An uống một ngụm rượu, hỏi: “Lão tiên sinh, ngày hôm qua ta không mượn rượu làm càn đó chứ? Còn nữa, đôi vợ chồng kia đâu rồi?”
Lão nhân hỏi ngược lại: “Không nhớ rõ?”
Trần Bình An lắc đầu.
Lão nhân cười nói: “Chính ngươi còn không nhớ rõ, vì sao một người ngoài như ta phải nhớ?”
Trần Bình An không thể phản bác, yên lặng uống rượu.
Vẫn là uống không ra tốt xấu.
Chính là cảm thấy dễ đưa vào miệng.
Lão nhân nhớ tới một chuyện, chỉ chỉ một vách tường, nói với Trần Bình An: “Nhìn thấy vách tường kia không, người có thể ngồi xuống uống rượu, đều có thể đi bên kia đề một bài thơ, hoặc là viết lên đó mấy câu đều được.”