Chương 874
Kiếm Khí Trường Thành sớm nhất là như thế nào, hôm nay vẫn là như thế ấy, chẳng qua là có thêm mười tám chữ mà thôi.
Trường Thành này là một tòa quan ải đại trận vốn do từng là Tam giáo Thánh nhân liên thủ tạo ra, trừ phi bị hơi tấn công liên tục khiến cho hoàn toàn phá hủy, nếu không rất nhanh sẽ khôi phục đầy đủ, nếu không phải như thế, thành trì cao tới đâu, núi cao vững chắc đến mấy cũng đã sớm bị san thành bình địa. Đối mặt từng đại yêu đỉnh phong dồn hết sức lực tấn mãnh thế công, cùng với lịch đại kiếm tiên ở trên đầu tường xuất kiếm sắc bén, kích động kiếm khí vô cùng của thiên địa trút xuống chung quanh, khó tránh khỏi cũng đã đẩy thủng bức tường.
Đại quân Yêu tộc đóng quân ở ngoài trăm dặm, số lượng nhiều như kiến, gần đây đã dừng lại thế công được hơn một tháng.
Kiếm Khí Trường Thành nghênh đón an bình khó có được.
Đầu tường chỉ là một con lộ nguy hiểm rộng chừng mười dặm.
Có một vị lão nhân không biết bao nhiêu tuổi kết mao mà sống ngay tại đầu tường, con cháu lão nhân sớm khai chi tán diệp ở bên trong thành trì phương Bắc Kiếm khí Trường Thành, trở thành một trong những gia tộc lớn nhất, nhưng mà lão nhân chưa bao giờ xuống đầu tường, hết năm này qua năm khác, cứ thủ ở trong này, lão nhân tính tình cổ quái, cũng không cho phép con cháu gia tộc tới gặp hắn, nhưng thật ra đối với một ít đứa nhỏ khác họ, ngẫu nhiên có nở khuôn mặt tươi cười.
Kiếm tiên, đại kiếm tiên.
Chỉ khác một chữ, cách biệt một trời một vực.
Mà ở Kiếm Khí Trường Thành, đại kiếm tiên, lão kiếm tiên, chỉ khác một chữ, cũng giống vậy cách xa rất lớn.
Bởi vì một kiếm tu, muốn sống được lâu dài ở Kiếm Khí Trường Thành, không dựa vào dòng họ, chỉ có thể dựa vào chiến lực.
Vị lão nhân này là người thuộc thế hệ nhiều tuổi nhất nơi kiếm khí Trường Thành, trải qua quá nhiều mưa gió, cũng khẳng định có quá nhiều tiếc nuối, một lần tiếc nuối gần nhất, cũng có thể là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời dài lâu của lão nhân, lão nhân tiếc nuối mình ngại quy củ, không thể xuất chiến, mới làm hại một đôi thần tiên quyến lữ vãn bối, bị chết không vinh quang như vậy.
Lão nhân chứng kiến hai người bọn họ lớn lên từ nhỏ, một năm một năm trưởng thành, thăng lên từng cảnh một, đến khi cuối cùng đều tự trưởng thành trở thành đại kiếm tiên.
Lão nhân cảm thấy nhìn những người trẻ tuổi như vậy, mới có thể làm cho người ta cảm thấy có chút hi vọng.
Sẽ làm lão nhân cảm thấy cuộc sống không phải ngày một tệ, vẫn có những người trẻ tuổi rất tốt.
Tối nay lão nhân một mình ngồi xếp bằng ở trên đầu tường, bội kiếm ngoài phi kiếm bản mạng của hắn, đã bị gãy hết thanh này đến thanh khác, cuối cùng dứt khoát không dùng tới nữa.
Toàn bộ lão nhân cùng bọn nhỏ nơi Kiếm khí Trường Thành thật sự rất quen thuộc lão nhân không biết đến cùng đã bao nhiêu tuổi này, hơn nữa lão nhân tính tình cổ quái, thật ra đã sớm không thích giao du cùng lão nhân.
Vậy mà mấy năm trước lại có thiếu niên ngoại hương không biết lai lịch bối cảnh, mặt dày mày dạn ở phía sau nhà tranh lão nhân, dựng lên một gian nhà tranh nhỏ.
Gần đây mỗi lần Yêu tộc công thành, thiếu niên chỉ phòng thủ nhà tranh của lão nhân và mình, nếu không cũng sẽ không ra tay.
Thật ra cũng không có người nào trách móc nặng nề thiếu niên ngoại hương, dù sao một võ phu thuần túy tứ cảnh, có thể lăn lộn sống qua ngày ở đầu tường cũng đã không dễ dàng gì.
Lão nhân hốc mắt lõm xuống, xương gò má lộ ra nét tang thương lâm vào trầm tư.
Nếu không phải tại đây trên đầu tường này, mà là ở Đảo Huyền sơn Hạo Nhiên Thiên Hạ bên kia, chỉ sợ ai nhìn thấy vị lão nhân yếu đuối nhỏ gầy này cũng không sẽ tin tưởng, lão nhân được một gã ba lăng nhăng nào đó khắc xuống chữ mãnh, gọi thân mật là “Lão đại kiếm tiên”.
Một đôi nam nữ bộ dáng vợ chồng xuất hiện ở phía sau lão nhân, lão nhân không quay đầu, khàn khàn nói: “Quang âm còn lại của các ngươi không nhiều lắm, còn cần ta làm cái gì sao? Cứ việc nói, không liên quan đến hướng đi của hai tòa thiên hạ, chỉ là việc riêng của các ngươi, quy củ hay không quay củ, ta có thể không cần để tâm. Hơn nữa, lúc trước ta mạnh mẽ thu liễm hồn phách các ngươi còn sót lại, vốn dĩ cũng đã là sai quy củ, không phải hai lão gia đó cũng nhắm một mắt mở một mắt đó sao.”
Nam tử nhẹ nhàng cầm tay phụ nhân, lắc đầu nói: “Như vậy là tốt rồi.”
Phụ nhân trừng mắt nhìn nam tử, cười nói: “Có.”
Lão nhân nặn ra nụ cười, “Mẹ vợ gặp con rể, càng nhìn càng thuận mắt? Ừm, chuyện tốt, vẫn hơn là gặp trúng một kẻ không ra gì, nói đi, là đưa cho tiểu tử kia một cây tiên binh, hay là để ta tự mình dạy hắn kiếm thuật?”
Phụ nhân do dự nói: “Khả năng càng khó hơn một chút.”
Lão nhân gầy yếu quay đầu, “Sao lại nói vậy?”
Nam nhân bất đắc dĩ nói: “Trường sinh kiều của đứa nhỏ kia bị người ta đánh gãy.”
Lão nhân nhíu nhíu đầu mày, “Hủy trường sinh kiều của người ta, trên đời này chỉ có mấy kiếm tu chúng ta am hiểu nhất, muốn trùng kiến trường sinh kiều, có thể sánh bằng lên trời còn khó hơn, hơn nữa người khác giúp đỡ dựng lên trường sinh kiều, nếu ta không có nhớ lầm, trên lịch sử không có lấy một kiếm tu lợi hại có thể tễ thân thượng ngũ cảnh, dù sao tu đạo cũng đã là nghịch thiên mà đi, đoạn kiều sau tu kiều lại tu đạo, tức thì bị đại đạo ghi hận, vô cùng có khả năng sẽ bị nhìn chằm chằm không tha, các ngươi thực đã suy xét kỹ rồi? Không sợ bị phản tác dụng?”
Nói tới đây, lão nhân khẽ cười nói: “Dù sao người khác lên trời không dễ, ta không khó.”
Phụ nhân có chút do dự, ở chuyện này nàng đã có tranh chấp cùng nam nhân, nam nhân cảm thấy nên thuận theo tự nhiên, võ đạo cũng chưa chắc không được, nàng là kiếm tu đứng ở đỉnh núi nhìn qua đại đạo phong quang, biết đỉnh núi võ đạo sẽ thấp hơn bọn họ Luyện khí sĩ một đầu, cũng là sự thật, cũng có sâu xa cùng căn cứ, không phải nàng xem thường võ đạo của đứa nhỏ kia, mà là hành tẩu võ đạo con đường ngõ cụt này, khả năng đi được đến chỗ tối cao sẽ càng nhỏ, thật sự là quá nhỏ, hơn nữa cái gì gọi là ngõ cụt? Luyện khí sĩ vì sao được gọi là trường sinh kiều?
Đến lúc đó con gái bọn họ biết làm sao bây giờ?
Nam nhân cười nói đối với nàng: “Chi bằng cứ như vậy đi? Để cho tiểu tử kia tự mình xông vào, cuối cùng hắn có thể đi đến nơi nào, đều tùy hắn.”
Phụ nhân vẫn là có chút không nỡ lòng, hỏi: “Bằng không giúp hắn xin Trần gia gia một cây tiên binh, coi như là đồ cưới cho khuê nữ nhà chúng ta?”
Kiếm khí Trường Thành bên này, vô luận lão ấu, đều theo thói quen gọi lão nhân là Trần gia gia, chỉ có hai người ngoại lệ.
Đương nhiên người nào đó mang mũ trúc đeo đao đã rời khỏi nơi đây, cũng từng là ngoại lệ.
Nam nhân thở phì phì nói: “Không nói đến đời này hắn không dùng được một cây tiên binh kiệt ngạo nan tuần, chỉ nói Trần Bình An hắn thân là một người nam nhân, nơi nào cần loại cơ duyên bố thí mà có được này…”
Phụ nhân cắt ngang đạo lý lớn của nam nhân, “Mới chỉ là thiếu niên mà thôi.”
Nam nhân không biết nói gì để chống đỡ.
Lão nhân tuy rất yêu thích đôi vợ chồng trẻ tuổi này, nhưng mà cũng không thích nghe bọn họ nói chuyện lông gà vỏ tỏi.
Chỉ là sau khi nghe được tên của thiếu niên, lão nhân lại quay đầu hỏi: “Thiếu niên cũng họ Trần?”