Chương 890
Trần Bình An uống rượu xong, buộc chặt hồ lô dưỡng kiếm, đứng dậy luyện tập kiếm lô lập thung.
Ánh trăng ùa vào lòng, chiếu sáng trên vai, một đêm an bình.
Sau khi trời hơi sáng, Trần Bình An đột nhiên mở mắt, phát hiện mình thế mà vẫn không nhúc nhích lập thung cả đêm.
Trần Bình An nghĩ mà hơi sợ, làm vậy chỉ cần hơi không chú ý sẽ rớt xuống đầu tường, Ẩn Quan Đại Nhân người ta không tổn hao một sợi tóc, nhưng chắc chắn hắn sẽ là một bãi thịt nát phía dưới chân tường.
Trần Bình An làm vài động tác giãn gân cốt, nhảy xuống đầu tường, trở về nhà tranh ăn bữa sáng Trữ Diêu đã chuẩn bị từ đêm qua, sau đó tiếp tục buồn tẻ vô vị tẩu thung, dọc theo đầu tường đi về bên phải.
Sau đó dọc theo đường đi, Trần Bình An gặp một thiếu niên mập mạp mặt cười đê tiện lại đằng đằng sát khí, lão quy củ, nhảy xuống đầu tường đi vòng qua, lại trở về đầu tường, lại nhìn thấy trên đầu tường có một thiếu niên dung mạo tuấn mỹ đang đứng, có vẻ hơi nhu mì, sau đó là một thiếu niên ngăm đen mặt đầy vết sẹo, cuối cùng là cô gái cụt một tay lưng đeo cự kiếm, chỉ là hôm nay bên cạnh cô có thêm vài cô gái trẻ tuổi, đều xem đầu tường rộng lớn là địa điểm giao du, trên một tấm cẩm tú tơ lụa, bày đầy đồ ăn điểm tâm tinh mỹ.
Khi Trần Bình An lại từ trên đầu tường nhảy xuống tẩu mã đạo, các cô ai ai cũng nhìn về phía hắn.
Thời điểm đi lướt qua các cô, các cô còn chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Trần Bình An.
Trần Bình An da đầu phát tê.
Thật ra hắn hiểu rất rõ, bọn người phía trước phía sau kia, khẳng định chính là những bằng hữu mà trước đó Trữ Diêu đã miêu tả, hơn nữa đều là chiến hữu kề vai chiến đấu sinh tử.
Đây là lần thứ hai Trần Bình An có chút thầm oán giày rơm trên chân mình.
Lần đầu tiên là ở kinh thành Đại Tùy, sợ làm cho bọn Lý Bảo Bình Lý Hòe mất mặt, còn mang đôi giày cố ý mua mới, chỉ là vì không đi Thư viện Sơn Nhai ở Đông Sơn, mà cùng thiếu niên Thôi Sàm rời khỏi kinh thành, mang xong lập tức cởi ra, thay giày rơm quen thuộc nhất.
Trần Bình An luôn hy vọng mình ăn mặc gọn gàng một chút, cho dù không phải tiên khí trang phục người cùng quần áo bổ trợ lẫn nhau như Tào Từ, Thôi Sàm, nhưng nhất định phải sạch sẽ chỉnh tề, tựa tựa như kiểu Lâm Thủ Nhất, tốt nhất mang một chút phong độ của người trí thức, cho dù là tạm thời cũng tốt, búi tóc cài thêm một cây trâm ngọc, hồ lô dưỡng kiếm bên hông sẽ không cần dùng nữa, hộp kiếm cũng không cần…
Trần Bình An tiếp tục đi về phía trước, trong lòng ai thán, có chút hối hận.
Chỉ là cứ đi tới đi tới, Trần Bình An tự mình cười cười, nâng chân lên, cúi đầu nhìn giầy rơm trên chân, “Ông bạn già, cũng không phải là ta ghét bỏ ngươi a. Những mệt nhọc khổ cực ngươi phải chịu, ta thực cảm kích, ngươi nhìn mấy đôi bạn bỏ mình trên đường đi du lịch kia đi, ta đều giữ lại rất kỹ, không ném đi đôi nào hết, đều ở trong bụng Mười Lăm dưỡng lão kìa, ừm, trên sách nói cái này gọi là nuôi dưỡng ngàn năm, ha ha, muốn ngậm kẹo đùa cháu, thật là làm khó cho ta…”
Trần Bình An đang tập trung lẩm bẩm nên không phát hiện, những kẻ lại đây giúp vui xem hắn là thần thánh phương nào đang hoang mang rối loạn, giống như sủi cảo, từng cái một chủ động “rớt xuống” đầu tường, thì ra là Trữ Diêu từ đầu tường trên không, một đường ngự kiếm mà đến, thiếu niên béo tốt, Đổng hắc thán cùng thiếu niên tuấn mỹ đều chạy trối chết, những cô gái thì cố nén cười, hấp tấp thu dọn túi đựng, ngự kiếm rời khỏi đầu tường.
Trần Bình An quay đầu lại, nhìn thấy Trữ Diêu ngự kiếm tới, chợt huyền đứng ở trời cao bên ngoài đầu tường, sau đó bay chậm rãi, tốc độ tương đương với Trần Bình An tẩu thung.
Trữ Diêu bất đắc dĩ nói: “Huynh đừng quan tâm bọn họ.”
Trần Bình An cười gật đầu.
Trữ Diêu ngự kiếm ở không trung vẽ ra một đường cong tuyệt vời, ném ra câu tiếp theo, “Ta còn có việc, ngày mai sẽ tìm huynh.”
Lần này đi rồi trở về, Trần Bình An vẫn là đêm khuya mới trở lại gần hai ngôi nhà tranh, hôm này lão kiếm tiên không biết vì sao đứng ở trên đầu tường phía bắc, như là đang nhìn xa xa tòa thành trì không có tường thành, Trần Bình An bước nhanh chạy tới, gọi một tiếng Trần gia gia. Lão nhân thu hồi tầm mắt, gật gật đầu, sau đó đưa tay chỉ hướng phương Bắc, “Chỉ có ít người như vậy, có thể quy mô còn không bằng một tòa châu thành của Hạo Nhiên Thiên Hạ, chặn được Yêu tộc nhiều năm như vậy, chính ta cũng cảm thấy kỳ quái.”
Trần Bình An không biết trả lời như thế nào, nên không nói lời nào.
Lão kiếm tiên quay đầu cười nhìn phía Trần Bình An, “Trần Bình An, chúng ta ở chung coi như không tệ, đúng không?”
Trần Bình An gật đầu.
Lão nhân cười hỏi: “Nhưng mà nếu ta nói ta ở cùng Tào Từ càng tốt hơn, đối với hắn kỳ vọng càng cao hơn thì sao?”
Trần Bình An vẫn đang không biết trả lời như thế nào.
Lão nhân không nôn nóng đáp án, chỉ là đang nhìn ánh mắt của Trần Bình An, thực ra là đang nhìn tâm cảnh của Trần Bình An.
Lão nhân có chút thổn thức.
Lúc này đây vị “Lão đại kiếm tiên” theo lời A Lương gọi, thậm chí vận dụng kiếm thuật thần thông, chỉ thẳng nhân tâm, ở chỗ sâu trong thần hồn.
Thì ra là thế.
Nguyên bản là một mầm mống tu đạo rất tốt, nếu xuôi gió xuôi nước, vận khí tốt, đại khái ở Hạo Nhiên Thiên Hạ bên kia Đảo Huyền sơn, tu thành một Địa tiên là không khó, đáng tiếc sớm bị người ta đánh cho tan nát, như đồ sứ bể thành từng miếng. Trước khi trường sinh kiều bị đánh gãy, từ nhỏ đã gặp một kiếp nạn còn lớn hơn nữa.
Tâm cảnh, tâm kính.
Mảnh vỡ chiếc gương có lớn có nhỏ, lão nhân thấy được vài miếng lớn nhất, những hình ảnh chứa đựng trong đó, kính tượng khác nhau.
Cho nên cảnh tượng tâm cảnh của Trần Bình An, nếu là rơi vào trong mắt Nho gia thánh nhân tu vi cao thâm, khả năng sẽ có vẻ nhiều, đương nhiên đồng thời sẽ càng có vẻ quái đản.
Vì thế lão kiếm tiên phát hiện ra càng nhiều manh mối.
Nói hơi khó nghe, đây là một quá trình tương tự với nuôi cổ, không chỉ có kẻ yếu cúi đầu triều bái kẻ mạnh, mà là hoàn toàn không còn gì nữa.
Nhiều năm như vậy hẳn là thiếu niên đang kiệt lực gom góp những mảnh sứ vỡ, hơn nữa cũng không tự mình biết được.
Nói dễ nghe hơn, còn có chút tuyệt diệu, cái này xem như thiên hành kiện (1), không ngừng vươn lên, cường giả càng cường, cuối cùng một hai mảnh vỡ, càng ngày càng lấp lánh loá mắt, như nhật nguyệt huyền không, chùm sao xung quanh ảm đạm.
(1) Trích từ Kinh Dịch “Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Trời vận động mạnh mẽ, người quân tử nên cố gắng không ngừng.
Cuộc chiến tâm cảnh, không liên quan mấy đến tu vi cao thấp, cho nên cực kỳ hung hiểm, Luyện khí sĩ có rất nhiều cách nói cùng bí pháp, cái gì mân tâm tự vấn (2), khấu tâm quan, cái gì quân tử tam tỉnh tự hồ kỷ (3), cái gì phá ma chướng trong lòng.
(2) để tay lên ngực tự hỏi
(3) Quân tử mỗi ngày phải xét mình ba lần