Chương 903: Khai thiên

Khai thiên

Chương 903

Nhất là vị này của Sư Tử Phong, cho dù là người ngoại hương, nhưng trong vòng ngắn ngủn hai trăm, hầu như là chỉ dựa vào lực bản thân, đã đánh cho một tòa tiên gia tông tự đầu vương triều Hoa Linh tơi bời không ra gì, đủ để chứng minh người này chiến lực trác tuyệt. Còn nữa, Câu Lô châu có thừa cao thủ, quái nhân, kẻ không phân rõ phải trái, cùng với hạng người có đầy đủ ba yếu tố trên.

Cho nên tọa trấn đỉnh núi ở Câu Lô châu, dễ dàng gặp tai họa bất ngờ nhất.

Thường xuyên có đại tu sĩ chỉ là thấy ngứa mắt sơn môn ngươi, bèn đánh đấm loạn xạ tới sơn môn, đánh không lại thì bỏ chạy, đánh thắng được sẽ dỡ tấm biển của ngươi xuống.

Đây là Câu Lô châu đã ngang ngạnh cướp đi chứ “Bắc” của Ngai Ngai châu, dân phong bưu hãn, triều dã ai nấy đều sùng võ, tu sĩ thiện chiến lại hiếu chiến, có rất nhiều tiên gia hào phiệt đệ tử thích độc hành du lịch, sau khi xuống núi cố ý giả trang làm tán tu dã tu, chính vì có thể ra tay thật sảng khoái.

Nơi này, kiếm tu như mây.

Một ít kiếm khách đứng đầu hưởng dự giang hồ, kiếm thuật thông thần, thậm chí có thể cùng Địa tiên trên núi phân cao thấp.

Cho nên ba tòa Nho gia thư viện của Câu Lô châu, so sánh với các châu khác, thánh nhân nơi đây từ xưa tới nay là người đọc sách chiến lực cực cao, về phần học vấn cao hay không cao, có thể nhượng bộ một chút, nói cách khác căn bản không trấn được.

Thánh nhân thế hệ này của thư viện Ngư Phù, vốn dĩ thanh danh không nổi trội, ở thư viện ru rú trong nhà quanh năm, trong mắt tu sĩ cùng quân chủ tương tướng Câu Lô châu nơi hắn sinh trưởng, người này lại thích trích thơ dẫn văn, con thỏ bị bức ép còn biết cắn người, huống chi là một vị thánh nhân trước khi đi khỏi Trung Thổ học cung lại được ân sư tặng cho hai chữ “Chế nộ”, kết quả trong một lần lên cơn giận dữ, thế mà có người công nhiên kêu gào đạo đức học vấn vị thánh nhân này truyền thụ là rắm chó không thông, người này lúc ấy cách thư viện Ngư Phù chỉ trong gang tấc, sau đó nghênh ngang rời đi, tiên gia Câu Lô châu rất nhiều người phụ họa.

Thư viện rầu rĩ hồi lâu, rốt cuộc có một ngày, thánh nhân rời khỏi thư viện, trong một tháng đó, liên tiếp đánh cho hai vị Nguyên Anh một vị Ngọc Phác cảnh mặt mũi bầm dập, nghe nói mỗi lần đến phút cùng, vị Nho gia thánh nhân này đều là vừa chà vỏ hạt dẻ trên đầu người ta, vừa lớn tiếng chất vấn “Hiện tại đã thông hay chưa”, ba người đối phương đương nhiên đành phải nói thông rồi, kết quả thánh nhân nhiều lần trả lời “Ngươi thông cái rắm!”

Lan truyền thành chuyện cười.

Mà sơn chủ Sư Tử Phong lại là một trong những vị Địa tiên hiếm hoi được thánh nhân thư viện Ngư Phù coi trọng.

Chẳng qua những tin tức nơi đỉnh tầng, thư đồng nho nhỏ chung quy không thể biết được.

Đến sơn môn chân núi Sư Tử Phong, thư đồng nghĩ nếu đã đến nơi này, tốt xấu cũng phải đi xin người ta một chén nước trà để uống, nhưng công tử lại phản đối, nói một câu cùng đôi vợ chồng và cô gái trẻ tuổi kia, đưa người ngàn dặm cuối cùng vẫn phải từ biệt, rồi mang theo hắn quay đầu trở về, tiểu thư đồng tủi thân và uất ức lại xém chút nữa nước mắt rơi đầy mặt.

Dạo chơi non nửa năm bên ngoài biên cảnh, dẹp đường về phủ là chuyện tốt, nhưng mà đi không hào khí chút nào hết.

Sau khi lên núi, phụ nhân khe khẽ nói nhỏ với nữ nhi, đa phần là cằn nhằn, đơn giản là cảm thấy vị đệ tử phú gia này không sự rất được, hòa khí với mọi người, vẻ ngoài cũng không tầm thường, hơn nữa vừa nhìn biết ngay là người đọc sách, so với Lâm Thủ Nhất Đổng Thủy Tỉnh nửa mùa, nhìn thôi cũng biết có học vấn hơn. Đáng tiếc cô con gái của bà không gật đầu cũng không lắc đầu, phụ nhân tức giận đến mức dùng ngón tay chọt con gái một cái, cười mắng một câu “Nha đầu ngốc không khai khiếu”, con gái đại khái không giống như bà thời thiếu nữ, chỉ ôn nhu mà cười, từ nhỏ đến lớn, từ xưa giờ đã như vậy.

Chưa bao giờ tức giận, không cười quá to, trừ đệ đệ tên là Lý Hòe kia, đối với ai cũng không quan tâm.

Phụ nhân thường xuyên nói nàng là cục bột mềm, ai cũng có thể nhào nặn được, sau này gả đi lấy chồng sẽ phải chịu nhiều đau khổ.

Đương nhiên, ý tứ thực sự của phụ nhân vẫn là cảm thấy nữ nhi tính tình mềm dẻo như vậy, về sau gả làm vợ người ta, chắc chắn không thể làm chủ gia đình, không trấn áp được người nhà phu quân, như vậy sao có thể trợ cấp cho đệ đệ?

Phụ nhân thiên vị không chút che dấu.

Cũng may trượng phu của phụ nhân, hán tử thô phác tên là Lý Nhị chưa bao giờ trọng nam khinh nữ, con trai con gái đều thương yêu như nhau.

Chỉ tiếc ở nhà hắn có địa vị thấp nhất, tiếng nói ít được để ý tới nhất.

Mà Lý Liễu đại khái chính là trời sinh tính tình nhẫn nhịn chịu đựng nên không cảm thấy có cái gì không đúng.

Lần này phụ nhân nghe nói chủ nhà của cái gì Sư Tử Phong có chút quan hệ cùng với sư phụ oan uổng của nam nhân nhà mình, nam nhân cam đoan đến bên này, một nhà ba người khẳng định không lo ăn uống. Phụ nhân một đường lang bạc kỳ hồ vượt châu vượt biển, lúc này mới bớt mắng Dương lão nhân vài câu, cảm thấy Lý Nhị làm đồ đệ cho hắn nhiều năm như vậy, cuối cùng có chút tác dụng, bằng không lần sau bà hồi hương thấy Dương lão nhân chưa chết, nhất định sẽ mỗi ngày đóng đô ở cửa hậu viện hiệu thuốc bắc, mắng lão già kia đến nỗi mỗi ngày không cần rửa mặt.

Phụ nhân cứ đi cứ đi, không biết vì sao lại nhớ tới đứa con trai bảo bối không người chiếu cố, khẳng định là đang khổ chịu vất vả, lúc này mới lên cơn tức, nhéo cánh tay con gái đang ở bên cạnh, “Công tử ca dòng họ cổ quái kia có điểm nào không tốt, con lại chưa từng nghĩ tới chuyện gả cho hắn rồi chúng ta sẽ không cần nhìn sắc mặt của những người tại cái gì Sư Tử Phong này, để cho họ Tư Đồ kia, trước tiên dùng kiệu lớn rước con vào cửa, sau đó chúng ta sẽ có thể chính đại quang minh dọn vào nhà bọn họ, rồi mau chóng đưa Lý Hòe lại đây, một nhà bốn người coi như đoàn viên rồi.”

Lý Liễu cười cười, mi mắt cong lên, tựa như ở nhận sai cầu xin tha thứ, hoặc như là đang làm nũng.

Phụ nhân không chịu nổi nhất bộ dạng này của con gái, lại hết giận, nhéo cánh tay Lý Liễu thêm cái nữa, chỉ là lần này khi xuống tay lực đạo đã rất nhẹ, “Con là đồ không có lương tâm, cũng không biết thương cho đệ đệ nhà mình, coi như ta đã tốn công nuôi con bao nhiêu năm như vậy…”

Nói tới đây, phụ nhân sớm nắng chiều mưa lại vui vẻ nở nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng nhéo hai má con gái một cái, “Xú nha đầu này thật sự rất giống mẹ, nhìn đi, khuôn mặt nhỏ nhắn, dễ thương hết sức, muốn bẹo một cái cho chảy nước ra.”

Lý Nhị đeo trên lưng một chiếc túi lớn, nhếch miệng cười.

Nhưng mà phụ nhân lại có chút sầu bi, “Thật vất vả đợi đến lão bà nương ngõ Hạnh Hoa kia chết đi, con mụ ưa cau mày ở ngõ Nê Bình cũng đã chuyển nhà, nếu không cần rời khỏi trấn nhỏ thì tốt biết bao, đã không còn ai có thể cãi nhau lại ta nữa.”

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset