Chương 909
Trần Bình An đi tới một đài giữa hồ, nhìn quanh bốn phía, Bích Thủy Hồ, nước gợn mênh mông, mây mù bốc lên, trên hồ có hơn trăm tòa lầu các huyền đình, giữa những lầu các có đường nhỏ nối tiếp lẫn nhau, đều có buộc hai ba chiếc thuyền nhỏ để chèo thuyền thưởng cảnh trên hồ.
Đài cao bốn phương tám hướng, có các cô gái duyên dáng yêu kiều mặc váy màu lục, phần lớn tuổi dậy thì, tư sắc xuất sắc, đang chiếu sáng phương hướng cho khách nhân.
Lầu các Trần Bình An ở tên là “Dư ấm sơn lâu”, lúc trước khi mua ngọc bài, đối phương đề nghị tầng thứ ba của lầu các này có thể ở chung cùng mấy người khác, giá cả sẽ mềm hơn, nhưng mà Trần Bình An cân nhắc một phen rồi từ chối.
Độ thuyền Thôn Bảo Kình không thấy kỳ quái gì về phương diện này, người tu đạo, yêu thích độc lai độc vãng, cũng là lẽ thường, nhưng nếu là sơn trạch dã tu kiếm tiền không dễ, quen tính toán chi li sẽ đồng ý cùng người xa lạ cùng chung một lầu, nói không chừng có thể lôi kéo quan hệ, trên đại đạo phía trên, nhiều bằng hữu, cho dù là sơ giao bình thủy tương phùng, cũng không phải là chuyện xấu, nói không chừng có lúc thời cơ tới, sẽ là một đại cơ duyên.
Sau khi được những thị nữ mặc váy màu lục ở Bích Thủy Hồ hướng dẫn phương vị, Trần Bình An đi xuống giữa hồ đài, dọc theo một đường nhỏ trên hồ chậm rãi đi về phía trước, hai bên hoặc là đỉnh đầu, thường thường có tiên sư đạp kiếm hoặc là ngự phong mà đi. Trần Bình An đi ra ngoài không bao lâu, phía sau còn có vị “mỹ nhân” nhấc váy, bước chân nhỏ, chậm chầm đi tới, nở nụ cười ngây thơ.
Trần Bình An là một người không sợ phiền toái, từ lúc học việc làm việc mệt nhọc ở lò gốm, đến sau này hộ tống bọn Lý Bảo Bình Lý Hòe đi hướng thư viện Đại Tùy, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do Trần Bình An quan tâm chiếu cố. Nhưng mà Trần Bình An không sợ loại phiền toái này, mà lại rất sợ loại khác, một loại phiền toái hư vô không rõ, ví dụ như thuật sĩ Âm dương gia tên là Lục Đài này, tuy trực giác Trần Bình An không cảm thấy có gì bất ổn, không phải loại áp lực cùng âm trầm như lúc trước đối mặt Phù Nam Hoa, Thôi Sàm, nhưng mà khi chưa xác định được một sự kiện là tốt hay xấu, Trần Bình An đã quen trước tiên phải cam đoan chuyện đó “không xấu”.
Ở trên Đảo Huyền sơn, bao nhiêu người tha thiết ước mơ được bước chân vào cửa Viên Nhựu phủ Lưu gia?
Mà Trần Bình An sau khi nghe câu nói “Viên Nhựu phủ bên cạnh Kính Kiếm Các”, đại khái xác định được phân lượng của Lưu thị Ngai Ngai châu, việc đầu tiên làm chính là phân rõ ranh giới cùng Lưu U Châu ấn tượng không tệ kia. Có lẽ ở sâu trong nội tâm, Trần Bình An vẫn có khuynh hướng cô độc như khi ở Ly Châu Động Thiên, cảm giác sống cô đơn một mình đã sớm khắc cốt minh tâm.
Đệ tử Lục thị Trung Thổ Thần Châu tự xưng Lục Đài cùng Trần Bình An sóng vai mà đi, quay đầu nhìn phía sườn mặt Trần Bình An, thản nhiên cười nói: “Giận rồi à? Nam nhân nhỏ mọn như vậy sao được, rộng lượng chút đi, độ lượng hơn, sẽ có thể cất chứa được nhiều phúc duyên hơn, quân tử Nho gia bất khí (1), chắc cũng nghe nói rồi phải không?”
(1) Người quân tử không phải là một đồ dùng, nghĩa là chỉ dùng vào được một việc, mà phải hiểu rộng, biết nhiều, làm được nhiều việc.
Trần Bình An dừng lại bước chân, quay đầu nhìn gã cổ quái kia, “Ngươi đi theo bên cạnh ta, rốt cuộc mưu đồ cái gì? Quẻ tượng đại cát kia không có vấn đề gì…”
Lục Đài cười tủm tỉm nói: “Sao lại không có, ta sẽ dùng đồng Cốc Vũ tiền ngươi cho ta để tính quẻ, liên quan rất lớn đến ngươi, ngươi chính là một trong những yếu tố quan trọng trong ván cờ cơ duyên này…”
Lần này đến phiên Trần Bình An cắt ngang lời y, “Cốc Vũ tiền đó không phải cho, là cho mượn.”
Lục Đài nhíu đôi lông mày tinh tế quyến rũ như con gái, suy đi tính lại, ôn nhu hỏi: “Nhắc chuyện tiền bạc nhiều quá sẽ tổn thương tình cảm, chi bằng chúng ta làm một cuộc mua bán nhỏ, ta sẽ lấy pháp bảo yêu thích của mình ra đổi với ngươi thêm một ít Cốc Vũ tiền?”
Trần Bình An lắc đầu nói: “Như vây vẫn là ngươi thiếu ta trước.”
Lục Đài tủi thân uất ức nói: “Vì sao ngươi lại sợ ta như vậy? Nhìn ta giống mãnh thú hồng thủy à? Ngươi nghĩ đi, trên đường tu hành, gặp nhau thấy hợp ý, nắm tay cùng du lịch, xem khắp núi sông, là chuyện tốt đẹp biết mấy?”
Trần Bình An một trận đau đầu.
Thì ra trên đời này thực sự có chuyện giảng đạo lý không thông, hắn cũng không biết mở miệng giải thích như thế nào.
Hai người yên lặng đi về phía trước, Trần Bình An không nói lời nào, Lục Đài lại nhìn trái nhìn phải, tự mình nói chuyện: “Bí cảnh này từng là một bộ phận của Thùy Hoa tiểu động thiên, là do một vị nữ tiên nhân yêu thích thu thập nước suối thế gian chiếm cứ, chỉ tiếc cuối cùng nàng phi thăng thất bại, chẳng những thân tử đạo tiêu, còn bị thiên đạo phản phác, liên lụy cả tòa Thùy Hoa Động Thiên bể thành mảnh nhỏ, tuyệt đại đa số tiêu tán ở trong thiên địa, Bích Thủy Hồ này xem như có vẻ nổi danh, bởi vì hồ nước ba trăm dặm này, đều là một trong những danh tuyền do nữ tiên nhân năm xưa thu thập được, chỉ cần ngươi bắt được một thủy mạch rất nhỏ nơi tinh hoa trong nước suối, lấy pha trà là thích hợp nhất.”
Trần Bình An không nói được một lời, sau khi đi được bốn năm dặm đường, thấy được một tòa Dư Ấm Sơn Lâu ba tầng, ban công bốn phía là hành lang dưới hiên nhà, có lan can bạch ngọc vây quanh, còn có một cửa ra nhỏ, có buộc hai chiếc thuyền nhỏ, gần đó cách Dư Ấm Sơn Lâu không xa, có một mảng lớn hoa sen, có cô gái chèo thuyền hái sen đi xuyên qua trong đó, hát những khúc ca dân gian, xao xuyến lòng người.
Trần Bình An dừng lại bước chân, nhắc nhở: “Ta đến nơi rồi.”
Lục Đài gật gật đầu.
Trần Bình An thấy y giả ngu giả si, đành phải hỏi thẳng: “Hôm nay ta sẽ không mời ngươi vào trong nhà ngồi chơi, nếu như có thời gian, ta sẽ đi tìm ngươi, ngươi ở tại lâu nào?”
Lục Đài đưa tay chỉ chỉ Dư Ấm Sơn Lâu.
Trần Bình An cười khổ nói: “Lục công tử đừng nói giỡn mà.”
Lục Đài nâng hai tay lên, cầm một nắm to Tiểu Thử tiền, “Mới vừa rồi khi đang ở giữa hồ, ta tính kế sinh nhai, ta nghĩ hai chúng ta quan hệ tốt như vậy, chắc chắn sẽ cho ta một chỗ để đặt chân, nên đã bán lại chỗ ở cho một vị thần tiên cực kỳ có tiền.”
Trần Bình An sắc mặt hơi khó coi.
Lục Đài nhanh miệng nói: “Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngươi tu hành, ngươi cho ta mượn một chiếc thuyền nhỏ là được, mỗi ngày sẽ ngủ ở trên thuyền, nếu không có việc gì quan trọng, cam đoan tuyệt đối sẽ không bước vào dư ấm sơn lâu, ta đã mang theo thức ăn rồi, ngươi không cần để ý ta, nhân sinh tại thế, ta sống đời tu sĩ, nơi nào không phải lữ quán, ngươi tuyệt đối không cần áy náy, chịu khổ cũng là một loại tu hành…”
Trần Bình An mặt đen lại.
Trên đời sao lại có nhân vật mặt dày mày dạn da dai như đĩa cỡ này?