Chương 921: Gặp một lần 14 cảnh

Gặp một lần 14 cảnh

Chương 921

Giữa núi rừng, gió thu sát khí lạnh lẽo.

Khó trách Thôi Đông Sơn nói giết người cướp của đai lưng vàng.

Trần Bình An tâm trạng nặng nề, lần này bị người ta vây truy chặn đường, khiến cho hắn không khỏi nhớ tới tràng phục kích nơi núi rừng Sơ Thủy quốc kia, thích khách Mãi Độc Lâu và Thải y quốc tông sư Lâm Cô Sơn liên thủ, âm hiểm đến cực điểm, nếu không phải Thanh Trúc kiếm tiên Tô Lang lâm trận phản chiến, cuối cùng ai sống ai chết, thật đúng là khó mà nói.

Lần này đi về hướng bắc, Trần Bình An đã rất cẩn thận phòng ngừa, thường xuyên đăng cao nhìn xa, cho dù đi theo Lục Đài dạo chơi nơi phố phường, cũng thời khắc lưu tâm có người theo dõi hay không, cho nên đám người không lộ ra một chút dấu vết này, thực sự đã có thể nói rõ vấn đề, đối phương cố ý mà như vô tình.nếu như không chắc chắn, khẳng định sẽ không để lộ tung tích.

Đại chiến sắp diễn ra, Lục Đài có chút chột dạ, “Trần Bình An, ngươi không phải chỉ là võ phu tứ cảnh thật đó chứ?”

Trần Bình An ngạc nhiên, không biết vì sao có câu hỏi này, gật đầu nói: “Đương nhiên là thật.”

Lục Đài phẫn nộ, thành thật thẳng thắn nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi là cảnh thứ năm, còn cố ý ở trước mặt ta che dấu thực lực, như vậy mới bình thường, đi lại giang hồ, ai mà không có vài thủ thuật che mắt, cho nên ta mới tăng cảnh giới của mình lên một chút, thật ra ta không phải Long Môn cảnh, mà là cảnh thứ sáu Quan Hải cảnh.”

Trần Bình An trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, “Đến lúc nào rồi, còn có tâm trạng đùa giỡn? ! Ngươi muốn chết?”

Lục Đài đuối lý, không cãi lại, chỉ là ở trong bụng oán thầm không thôi.

Lục Đài nhón chân một cái, lắc lư trên cành cao, cả người hướng tới đỉnh cây mà đi, thần sắc nhìn như thanh thản, thực ra không phải, cây chiết phiến đã gấp lại, nhẹ nhàng gõ trong lòng bàn tay.

Lục Đài chung quy là một Luyện khí sĩ Quan Hải cảnh, hơn nữa gia học uyên thâm, tàng thư cực phong phú, hắn lại thích nơi này học một ít nơi kia học một chút, cho nên một thân thuật pháp pha tạp, chỉ là không được coi là tinh thông mà thôi, nhưng mà loại “tạp mà không tinh” này, cũng chỉ là so sánh cùng Lục Đài một thiên tài tu đạo có gia thế có tư chất, so sánh với những dã tu tán tu sơn trạch dựa vào thuật pháp bí quyển vụn vặt, may mắn tễ thân trong ngũ cảnh, vô luận là nhãn lực hay là thủ đoạn, Lục Đài đều phải cao hơn tu sĩ đồng cảnh một khoảng lớn, chẳng qua có thể biến những ưu thế này thành phần thắng tuyệt đối khi đánh nhau hay không, thật khó mà nói.

Những sơn dã tán tu đem đầu lâu buộc nơi thắt lưng này, cho dù không được coi là cái gì đồ đệ vong mệnh, chỉ khi nào thân hãm tuyệt địa, hoặc là ích lợi cũng đủ mê người, lựa chọn không tiếc cùng người liều mạng, hoàn toàn khác với những tông môn tử đệ truyền thừa theo trật tự, sống an nhàn sung sướng, bọn họ hung ác, giảo hoạt, nguyện ý bản thân chịu thương đổi lấy kẻ địch sẽ chết.

Trần Bình An nhẹ giọng hỏi: “Có cần ta giúp ngươi kéo dài thời gian, trước tiên ngươi điều tra sơ qua một chút nền móng chi tiết của bọn họ hay không? Rảnh tay rảnh chân chém giết với Luyện khí sĩ, ta không đủ kinh nghiệm, hơn nữa chúng ta không chiến đấu quen, rất dễ bị cản trở.”

Lục Đài lấy tiếng lòng trả lời: “Được.”

Rõ ràng dứt khoát.

Lục Đài đại khái là sợ hãi Trần Bình An hiểu lầm mình khoanh tay đứng nhìn, bổ sung thêm: “Chỉ cần ta có phát hiện gì, sẽ lập tức báo cho biết ngươi biết lai lịch thuật pháp, phương pháp phòng ngự và phá giải như thế nào.”

Trần Bình An gật gật đầu, từ trong tay áo lôi ra một tấm Phương tấc phù để phòng bất trắc.

Trần Bình An nói: “Sinh tử chi chiến, không thể qua loa.”

Lục Đài cười cười, “Hiểu mà.”

Trần Bình An hít sâu một hơi.

Trần Bình An ta năm đó còn chưa luyện quyền, chỉ là dựa vào quy củ cùng địa lợi Ly Châu Động Thiên, có thể ở trong ngõ nhỏ thiếu chút nữa giết chết Thái Kim Giản, Phù Nam Hoa.

Dựa vào cái gì người khác không thể giết Trần Bình An cùng Lục Đài?

Trần Bình An vẫn như cũ đứng ở trên cành cây, tuy thực dễ dàng trở thành bia tập bắn, nhưng mà tầm nhìn trống trải, hai quân đối chọi, tận lực biết người biết ta, mạo hiểm phiêu lưu một chút, liếc mắt nhìn đại cục một cái, vẫn hơn ruồi bọ đụng loạn.

Đám thổ phỉ từ Hảm Thiên nhai Phù Kê tông bắt đầu mưu đồ bí mật cướp đườn kia, vẫn chưa tụ tập xuất hiện tốp năm tốp ba, chỉ là số người lộ diện ra ngoài, đã nhiều hơn mười người.

Như bầy sói rình mồi.

Trần Bình An trầm giọng hỏi: “Người tới là người nào?”

Không một người đáp lại.

Thần tiên trên núi ngàn dặm cầu tài, vào nhà cướp của, không phải lưu manh vô lại đầu đường cuối ngõ, cãi nhau nửa ngày chứ cũng không đánh nhau không đổ máu.

Thường thường một người tự báo danh hiệu có vẻ dũng cảm, nhưng sẽ dễ dàng tiết lộ bản lãnh giữ nhà cùng đòn sát thủ môn phái hắn.

Nhất là những kẻ thích trước khi ra tay, cố ý lớn tiếng hô lên tên chiêu thức, cái này không phải tự tìm phiền toái thì là gì?

Vận khí không tốt, sẽ có khả năng tự tìm cái chết.

Tỷ như phi kiếm “Dư Ấm” của lão kiếm tu Kim Đan Quế Hoa Đảo, vừa nghe là biết phi kiếm bản mạng thiên âm, cận thủy.

Cho nên sử ra chiêu thức, pháp bảo dương khí dư thừa, thường thường sẽ có thể phát huy uy thế càng thêm rõ rệt.

Thử nghĩ vị lão Kim Đan Quế Hoa Đảo kia oan gia ngõ hẹp, gặp phải kẻ địch, có thể chủ động cùng tử địch báo ra danh hiệu phi kiếm Dư Ấm sao?

Cho dù Trần Bình An chưa tận mắt nhìn thấy hai thanh phi kiếm của Lục Đài, nhưng sau khi nghe nói là Châm Tiêm và Mạch Mang, đại khái có thể phỏng đoán ra một kết quả, là loại phi kiếm này sát lực nằm ở mũi kiếm không nằm ở thanh kiếm.

Lục Đài lấy tiếng lòng yên lặng nói cho Trần Bình An biết tình hình lúc này.

Bên trong trận doanh quân địch, ở ngay trước mặt Trần Bình An, trừ tráng hán cầm trong tay roi sắt kia, người đứng bên cạnh, phải cẩn thận một chút.

Người này hiển nhiên là một vị kiếm sư kiếm tẩu thiên phong, chứ không phải là Luyện khí sĩ, nhưng lại không giống mấy so với võ phu thuần túy, bọn họ tuy không có bản mạng phi kiếm, chỉ là giang hồ mãng phu đùa giỡn kiếm hoa tiếu, chuyên về lấy khí ngự kiếm, không được coi là kiếm tu ngự kiếm, mà là kiếm sư ra tay, sẽ làm người bên ngoài nhìn thấy như là một thanh phi kiếm.

Về phần tráng hán dáng người khôi ngô mang roi sắt kia, là dựa vào binh gia bàng môn pháp môn, là Luyện khí sĩ đi theo con đường hoành luyện thể phách, hay là võ phu thuần túy, không dễ xác định, nhưng mà có khả năng là vế sau hơn.

Tráng hán một thân vai u thịt bắp, thân cao gần chín thước, khí thế lăng nhân, cầm trong tay song tiên, xuyên thấu qua những nhánh cây thưa thớt trong rừng, ngửa đầu nhìn phía Trần Bình An, cười lạnh nói: “Tiểu tử khá lắm, thật là láu cá, ở Phù Kê tông bước chân đi tới Hành Chỉ đình, cố ý sâu cạn không đồng nhất, làm hại lão tử thiếu chút nữa nhìn nhầm, chỉ xem ngươi là võ phu tam cảnh. Rời khỏi Thùy Thường sơn, ra vài trăm dặm lộ, mới phát hiện dấu chân tiểu tử ngươi, nhẹ nhàng đều đặn như thế. Không nói chuyện tu vi, chỉ nói riêng phần nhạy bén cẩn thận này…”

Tráng hán giơ lên roi sắt nơi tay trái, nhe răng cười nói: “Xứng đáng được lão tử một roi gõ nát đầu của ngươi!”

Hắn nói nhã ngôn Đồng Diệp Châu.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset