Chương 922
Lục Đài không còn là người ẻo lả thích son phấn, cũng không phải thế gia tử đầy người phong lưu, hắn chỉ điểm cho Trần Bình An lai lịch của tử địch, ngữ tốc cực nhanh, đơn giản rõ ràng nói đúng chỗ hiểm yếu.
Phía đông nam, là một vị đạo nhân dùng phù lục, quá nửa là vì không thu hút được binh gia tu sĩ chân chính, đành lui lại mong chờ thứ kém hơn, muốn lấy phù giáp đảm nhiệm bộ tốt xông vào trận địa, nếu cộng thêm một hai con rối của cơ quan thuật Mặc gia, uy lực giết địch của hai phi kiếm chúng ta, sẽ bị suy giảm mạnh, dù sao hai loại vật chết này, một cái phù đảm khó phá, một cái hạch tâm khó tìm.
Chỉ là không biết vị đạo nhân này, có phù lục chuyên khắc kiếm tu cùng phi kiếm bản mạng hay không, khả năng không cao, bình thường chỉ có tu sĩ Kim Đan cùng Nguyên Anh, mới dùng được vài loại phù lục trân quý nhằm vào kiếm tu. Nhưng mà nếu hai ta vận khí quá kém, sẽ khó mà nói. Ví dụ như có hai loại phù lục thượng phẩm tên là “Kiếm Sao” “Phong Sơn”, chuyên môn đối phó phi kiếm bản mạng xuất quỷ nhập thần, chui đầu vô lưới, tạm thời phong cấm một khoảng thời gian.
Kiếm tu nếu không có phi kiếm bản mạng, cho dù chỉ là nhất thời nửa khắc, chiến lực cũng sẽ rơi vào đáy cốc.
Cho nên điểm tựa lớn nhất của ngươi ta, cộng thêm bốn thanh phi kiếm vào, cần nhất chính là phải đề phòng điểm ấy, cho dù không thể không xuất khiếu giết địch, cũng phải thời khắc lưu tâm động tĩnh rất nhỏ nơi hai tay áo đạo nhân Phù lục phái.
Phía Tây nam là một vị Luyện khí sĩ nghiên cứu tu tập mộc pháp, hẳn là hắn che đậy toàn bộ dấu vết, quá nửa là chăn nuôi hoa yêu mộc mị, nhớ rõ đến lúc đó cẩn thận cỏ cây cây mây linh tinh, bởi vì không bắt mắt, ngược lại còn âm hiểm khó chơi hơn so với phi kiếm của kiếm sư.
Trần Bình An vừa yên lặng ghi tạc trong lòng, vừa nhìn chằm chằm tráng hán cùng kiếm sư kia, dư quang khóe mắt lại nhìn chằm chằm đạo nhân Phù lục phái, cười lạnh nói: “Nếu ta cùng bằng hữu ở Hảm Thiên nhai Phù Kê tông, dám tiêu nhiều tiền như vậy trước mặt nhiều mọi người đủ loại thành phần, sẽ không lo lắng chuyện khiến cho người ta đỏ mắt ghen tỵ.”
Tráng hán lấy làm vui vẻ, “Thằng nhãi ranh, chớ dùng lời nói làm ta cuống lên, hai kẻ ngoại hương nhà ngươi đến nhã ngôn Đồng Diệp Châu cũng nói không thông thuận, cho dù các ngươi là xuất thân tông môn thì sao hả? Có sư phụ Địa tiên thì có thể làm được gì? Tài giỏi lắm sao?”
Kiếm sư bên cạnh đại hán khôi ngô là một vị nam tử áo bào đen dáng cao dong dỏng, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hơi lõm xuống, có vẻ có chút âm trầm, cười nói: “Đương nhiên rất giỏi, chỉ tiếc ngoài tầm tay với mà thôi.”
Tráng hán bỗng nhiên cười lớn lên, kiếm sư cũng hiểu ý cười.
Hai người quan hệ thân thuộc đều nhìn phía Lục Đài đang ở chỗ cao hơn, kiếm sư trung niên hỏi: “Trên đường đi nhìn hai người các ngươi khanh khanh ta ta, ân ân ái ái, ta nhìn mà một bụng tà hỏa, ngươi phải chịu trách nhiệm. Nếu như thức thời, nói không chừng có thể giữ được một cái mạng nhỏ.”
Lục Đài không để ý lời khiêu khích của người này, thần sắc tự nhiên, tiếp tục giảng giải tình thế cho Trần Bình An.
Phương bắc phía sau ngươi ta là một vị trận sư Âm dương gia đang bày binh bày trận, gần đó còn có một đôi thiếu niên thiếu nữ, hẳn là đệ tử đắc ý của người này, thật ra trận sư này mới là phiền toái nhất.
Trần Bình An, ta mà có cơ hội, trước hết phải giết người này.
Bọn họ hiện tại sở dĩ không vội động thủ, chính là đang đợi trận sư hoàn thành Bàn sơn trận nửa mùa kia, yên tâm, ta sẽ tìm đúng thời cơ ra tay, tuyệt không để cho ba thầy trò bọn họ thành công. Nhưng mà trước khi ta ra tay, ngươi nhất định phải phân tán lực chú ý của bọn họ, cho dù chỉ làm cho bọn họ phân thần một chút là đủ rồi.
Trần Bình An lặng yên gật đầu.
Lục Đài tiếp tục nói toạc ra thiên cơ.
Ngoài Trận sư cùng hai đệ tử của hắn, còn có một vị tu sĩ tà đạo, người không ra người quỷ không ra quỷ, một thân tai họa âm khí rất nặng, loại Luyện khí sĩ này, hàng năm chạy tới giữa bãi tha ma và phần mộ, có thể đem cô hồn dã quỷ giam giữ ở bên trong linh khí, chiêu về để bản thân mình dùng, lấy phương pháp dưỡng cổ đào tạo ra lệ quỷ.
Phía sau chúng ta, chỗ hai bên trái phải xa hơn, còn có hai người đang đứng, cho dù chỉ dùng để đến áp trận mà thôi, lỡ như ngươi ta đào thoát, bọn họ sẽ ra tay chặn lại.
Với những suy đoán này, chủ lực trận doanh địch quân là ở phía nam.
Kiếm sư trung niên thấy Lục Đài thờ ơ, trong lòng trừ tà hỏa, lại có thêm chút căm tức, vẻ mặt cười xấu xa nói: “Hai ngươi giao thủ chưa hả?”
Trần Bình An hoàn toàn nghe không hiểu gì, chỉ cho là kiếm sư kia đang nói những thời thịnh hành trên núi, hoặc là những lời quái gỡ không cần để ý.
Nhưng mà hắn lại cảm giác được trong khoảnh khắc đó, Lục Đài xuất hiện một chút tức giận hiếm thấy.
Vì thế Lục Đài không lấy tiếng lòng nói chuyện với Trần Bình An nữa, lại thay đổi chú ý, gắt gao nhìn thẳng kiếm sư trung niên kia, sắc mặt âm trầm nói: “Trần Bình An, cơn tai họa này vốn là do ta rước lấy, ngươi cứ việc đi về phía bắc, để một mình ta giải quyết bọn họ.”
Trần Bình An hỏi: “Một người ngươi, có thể giết sạch bọn họ sau đó thuận lợi thoát thân?”
Lục Đài không nói lời nào.
Trần Bình An tức giận nói: “Cứ thích chết không có chỗ chôn như vậy, để cho người ta ngay cả mộ phần cũng không tìm ra?”
Lục Đài phi vài tiếng, cười nói: “Đừng trù ẻo ta.”
Trần Bình An đứng chỗ, không chút động đậy, buồn trong chốc lát, cuối cùng trả lời Lục Đài một câu, “Vậy ít nói lời thừa, giết người nhiều đi.”
Lục Đài đột nhiên truyền cho Trần Bình An một đạo tiếng lòng, “Động thủ!”
Trần Bình An hầu như không chút do dự.
Kẹp lấy tấm Phương thốn phù xuất từ Đan Thư Chân Tích trong tay áo kia.
Chợt lóe rồi biến mất.
Kiếm sư trung niên một thân hắc bào tiếng lòng thắt lại, liền biết đại sự không ổn.
Cũng may tráng hán khôi ngô kia đã bước ra một bước, đứng ngay trước người kiếm sư không nói, còn tấn mãnh một roi ném tới hướng không trung trước người, “Cũng thú vị đó!”
Trần Bình An không không đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người, chẳng những không có né tránh mũi nhọn, cố ý tránh né roi sắt khí thế hùng hổ, ngược lại hạ quyết tâm phải đánh nhau gần người, thế đi kiên quyết hơn, nhưng mà cũng làm ra động tác hơi hơi nghiêng đầu, hơn nữa cong thắt lưng, lấy trường kiếm “Trường Khí” đang đeo trên lưng, cứng rắn đối kháng roi sắt kia, một quyền Thần Nhân Lôi Cổ Thức đấm vào ngực tráng hán kia.
Một quyền tới, sẽ gặp mười quyền tới trăm quyền tới.
Nếu như đủ khí phách, ta cứ từng quyền từng quyền cộng dồn, cho dù ngươi là Đại La Kim Tiên trong truyền thuyết, kim thân bất bại cũng sẽ khiến ngươi bị phá hỏng không còn gì!
Kiếm sư trung niên chỉ là xuất hiện nét thất thần trong chốc lát, rồi nhanh chóng từ tay áo trong bay vút ra một vạt ánh sáng xanh.
Tráng hán phun vãi ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lui về phía sau năm sáu bước, roi sắt nơi một tay vung vẩy phía trước người không giọt nước nào qua được, đồng thời kiệt lực quát: “Bảo vệ trận sư!”
Hầu như đồng thời, Trần Bình An tâm ý vừa động, mặc niệm nói: “Mười Lăm.”
Trong hồ lô dưỡng kiếm bên hông, một vạt cầu vồng kiếm tinh tế xanh biêng biếc nháy mắt lược ra.
Tên đạo nhân Phù lục phái cười lạnh lùng, “Hóa ra đúng là một kiếm tu.”
Hán tử khôi ngô nọ chỉ cảm thấy bên trái đầu vai truyền đến một trận xé rách đau đớn, tâm thần rung động, sao có thể nhanh như vậy chứ? !
Chỉ trong khoảng tg một quyền đắc thủ, từ quyền ý dẫn dắt đánh ra quyền thứ ba Thần Nhân Nổi Trống Thức.
Mười Lăm mới rời khỏi dưỡng kiếm hồ không bao lâu, chỉ là đinh một tiếng, vừa mới chặn ngang cắt đứt kiếm quang từ tay áo kiếm sư trung niên, đã bị một đạo phù lục tỏa ra hồng quang bao vây bên trong, đụng loạn chung quanh loạn chàng, như đụng phải vách tường.
Kiếm sư thần sắc tàn nhẫn, tay áo vung lên, lại có một thanh “Phi kiếm” bay ra từ tay áo.
Trần Bình An tiếp tục không nhìn chiêu thức ngự kiếm tinh diệu của kiếm sư, gần như xuất quỷ nhập thần đi tới phía sau hán tử, chỉ là mạnh mẽ rắn chắc nện quyền thứ ba lên hậu tâm tráng hán kia.
Quyền kình cương mãnh xuyên thẳng trái tim gười này.
Quyền thứ tư ép xuống nhưng dịch về bên phải, trực tiếp đánh lên trên cột sống tráng hán kia.
Đạo nhân lại lấy phù lục bí pháp trân quý dị thường, vây khốn thanh “Mồng Một” đang chặt đứt vạt ánh sáng xanh của kiếm sư.
Lão đạo sắc mặt xanh mét, mí mắt run run, đau lòng không thôi, chỉ cảm thấy trong lòng rỉ máu, thằng nhãi con tiểu vương bát thế mà có tới hai thanh phi kiếm? !
Bầu rượu nhỏ màu đỏ thắm bên hông thiếu niên, không phải là hồ lô dưỡng kiếm đó chứ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt lão đạo cực nóng, khá, khá lắm!
Không uổng phí bần đạo một hơi ném ra hai tấm bảo bối áp đáy hòm, chỉ cần sự thành, vẫn kiếm được khoản lớn!
Tráng hán một thân cương khí hùng hậu hộ thể, sau khi bị đánh ba quyền cũng đã bị sụp đổ tiêu tán, cho nên quyền thứ tư này của Trần Bình An, là thật dứt khoát đánh mạnh vào cột sống.
Truyền ra tiếng vang liên tiếp răng rắc rất nhỏ, người khác có thể không để tâm, nhưng mà hán tử khôi ngô đã sợ tới mức hồn phi phách tán.
Thêm một quyền nữa, sẽ có thể thật sự bị đánh gãy mất!
Hán tử không dám tiếp tục che dấu, dậm mạnh chân một cái, tay trái cầm cổ tay tay phải, tay phải song chỉ khép lại, sau đó thân hình bày ra một tư thế giống như sư tử hổ báo so vai, đôi mắt hắn trong nháy mắt tuyết trắng một mảng, khí huyết cùng gân cốt chợt hùng tráng lên…
Như thần nhân hàng thế.
Sau đó đã bị quyền thứ năm của Trần Bình An đánh cho tựa như diều đứt dây, bay thẳng về phía trước, nặng nề ngã xuống đất.
Chỉ là Trần Bình An cũng không chịu nổi, sau khi chịu đựng một roi tráng hán đánh trúng sau lưng, tuy là nện lên trên “Trường Khí”, nhưng vẫn có bốn năm phần kình đạo oành nhập vào trong cơ thể.
Sau đó Mùng Một Mười Lăm bị đạo nhân phù lục phái dùng bí pháp giam giữ, tạm thời không thể thoát vây, để thành công đánh ra quyền thứ năm Thần Nhân Lôi Cổ Thức, lại cứng rắn hứng chịu một đạo kiếm quang của kiếm sư trung niên, đâm thấu qua vai, máu tươi đầm đìa.
Nhưng mà Trần Bình An cả người khí thế không giảm ngược lại thăng lên, hồn phách ngưng tụ, quyền ý mãnh liệt, hầu như có thể dùng mắt thường nhìn thấy được, tuyệt không có chút khí tượng giãy dụa, còn đang tấn mãnh tăng vọt.
Giống như khi mặt trời mọc lên từ biển Đông, luôn luôn treo cao giữa trời.
Hắn nhịn không được nhếch miệng cười.
Chút vết thương ấy, đáng xá gì.