Chương 933
Phạm vi trăm dặm phụ cận Phi Ưng Bảo cũng không phải cảnh tượng địa thế thuận lợi có thể du lịch, chỉ là sơn thủy tầm thường nhất, hơn nữa hai sơn đạo đi thông Phi Ưng Bảo, một con đường rộng lớn một con đường hẹp như ruột dê, cách Phi Ưng Bảo một khoảng cách, con đường phía trước sẽ biến thành đường cụt, chính vì muốn phòng ngừa người ngoài theo đại đạo tìm được Phi Ưng Bảo ẩn cư thế ngoại.
Ba bốn mươi năm trước, Phi Ưng Bảo còn là võ lâm bá chủ một phương của Trầm Hương quốc, sau khi gặp phải một trận hạo kiếp, mới bắt đầu lánh đời không xuất hiện, chủ động phá huỷ đại đạo kia, gia tộc đệ tử cực ít khi ra ngoài du lịch. Nhưng mà, tuy nói là ngăn cách, vẫn sẽ có một vài thương mậu qua lại, ngẫu nhiên cũng sẽ có một vài người trong giang hồ quan hệ thế giao, tới đây làm khách giải sầu, hoặc là luận bàn võ nghệ.
Hai vị trước mắt xuất hiện ở đây, vốn là kỳ quái, lúc trước ở tòa thành phát hiện bên này thần tiên đánh nhau, kinh thế hãi tục, nếu không phải là khói đen cuồn cuộn thì chính là lưu quang tràn đầy sắc màu, cuối cùng thế mà còn có một pho tượng kim thân pháp tướng khí thế uy nghiêm, phiêu đãng ở không trung, siêu quần xuất chúng, cao hơn rừng cây.
Tuyệt đại đa số mọi người ở Phi Ưng Bảo chưa từng lĩnh hội qua phong cảnh vực này, trong lúc nhất thời thần hồn nát thần tính, đều nghị luận.
Vì vậy sau một phen thương nghị, bảo chủ mới để cho quản sự Hà Nhai tới đây xem xét, về phần đôi nam nữ trẻ tuổi kia, lại là gạt mọi người vụng trộm chuồn ra, nửa đường xuất hiện, để cho quản sự Hà Nhai đành chịu, đành phải càng thêm chậm lại bước chân, cố ý đi đường vòng xa xa, lúc này mới chậm rãi đi đến chỗ này, cuối cùng nhìn thấy hai người trước mắt giống như đang an nhàn du sơn ngoạn thủy.
Hà Nhai nhìn thần sắc tự nhiên, thực ra tim như bị ép chặt, chỉ sợ hai công tử ca nhìn tựa như người trong thần tiên bạo khởi đả thương người.
Phi Ưng Bảo trừ Hà Nhai là người từng trải nhiều tuổi ra, cho dù là đương nhiệm bảo chủ, đối với một số cổ quái mật sự ở giang hồ lại không ở nhân gian, mặc dù có nghe thấy, nhưng chỉ cần chưa từng chính mắt nhìn thấy, tự nhiên sẽ cảm thụ không sâu, Hà Nhai thì không như vậy, lão quản sự từng đi lại giang hồ, đi qua vài lần “giữa sườn núi”.
Cho nên Phi Ưng Bảo vì có lão nhân khăng khăng kiên quyết, nên có các quy củ để cho người trẻ tuổi cảm thấy khó hiểu vô cùng, tỷ như mỗi khi đến những ngày lễ như năm mới, trùng dương vân vân, những đại môn trọng địa của Phi Ưng Bảo, đều phải dán phù lục đan thư thỉnh từ đạo quán bên ngoài. Đám trẻ nhỏ bị kinh hách sau nghi thức chiêu hồn: lão nhân sẽ thường xuyên một mình dâng hương ở chỗ rẽ ngã ba đường, mang lên mâm đựng điểm tâm trái cây, người ngoài căn bản không biết đây là đang làm cái gì.
Còn nữa, mỗi lần Phi Ưng Bảo có người qua đời, nếu không phải tử vong bình thường, tỷ như chết đuối, bộc phát bệnh nặng vân vân, quy củ của lão nhân càng nhiều hơn, thanh tráng hán tử nào nâng quan hạ táng, mai táng ở nơi nào, người sinh giờ nào phụ trách thủ linh những ngày nào, đầu thất hương khói cung phụng, vân vân, quả thực có thể khiến cho người trẻ tuổi phiền đến chết.
Lục Đài trước tiên hỏi lão nhân có phải đến từ tòa thành kia hay không, sau khi có được đáp án khẳng định, liền cười nói muốn đi tá túc, gần đây đều ăn ngủ giữa rừng núi hoang vắng, thật sự gian nan.
Lão quản sự do dự, cô gái cổ tay có kim xuyến đã gật đầu trước tiên.
Trần Bình An khẽ lắc đầu.
Cô gái này cũng rộng rãi quá, thật sự không sợ dẫn sói vào nhà à.
Lão quản sự nhìn công tử thanh sam đang cười tủm tỉm nhìn về phía mình, đột nhiên cười thoải mái, “Người tới là khách, hai vị công tử đường xa mà đến, nếu đã gặp nhau, Phi Ưng Bảo nên thịnh tình khoản đãi.”
Lục Đài và Trần Bình An đi theo đoàn người, đi hướng Phi Ưng Bảo cách đó hơn mười dặm.
Sơn đạo vòng vo, có thể không chỉ mười dặm mà thôi.
Dọc theo đường đi đều là cô gái kia nói chuyện phiếm với Lục Đài, lão quản sự Hà Nhai đi phía trước luôn vểnh tai lên nghe, không muốn bỏ sót chữ nào.
Phi Ưng Bảo họ Hoàn.
Cô gái tên Hoàn Thục, ca ca cô tên Hoàn Thường.
Dựa theo gia phả Hoàn thị, là sáu trăm năm trước tránh né chiến hỏa, từ phương Bắc Thường Nghi quốc di dời đến Trầm Hương quốc, đường hiệu là Trọng Anh Đường.
Trần Bình An nghe không hiểu này, Lục Đài cái gì cũng có thể tán gẫu được, nói với cô gái họ “Hoàn” này là dòng họ tốt, một đống lớn dẫn chứng phong phú, Trần Bình An vẫn là nghe không hiểu gì hết.
Tới gần Phi Ưng Bảo, dưới chân đã có một con đường san bằng, Lục Đài ngẩng đầu nhìn lại, cười cười.
Nơi lan can một ngôi nhà cao nhất tòa thành, có một vị phụ nhân mặc áo lông cười chống lạnh, đang lo lắng nhìn con đường phía ngoài tòa thành, sau khi nhìn thấp thoáng thấy bóng hình cô gái, lúc này mới yên lòng.
Chỉ là bản thân phụ nhân cũng không biết được, cho tới bây giờ Phi Ưng bảo cũng không có người nào có thể nhìn thấy, bộ dáng vị phụ nhân này thất khiếu đổ máu, máu chảy róc rách thê thảm.
Ở ngoài lan can, ánh mặt trời chiếu khắp, bên trong lan can, có nơi râm mát. Nếu như tới gần phụ nhân, đứng ở bên cạnh hồi lâu, sẽ làm cho người ta cảm thấy da thịt hơi lạnh, như là thân hình đang ngâm trong nước sông.
Cho nên nha hoàn tỳ nữ bên cạnh phụ nhân, mấy năm sẽ thay đổi một lần, không có ngoại lệ, đều thành ma ốm, chỉ là sau khi rời khỏi phụ nhân, quá nửa mới có khả năng khỏi hẳn.
Lâu ngày, gặp nhiều nên không còn thấy kỳ lạ nữa, trở thành tự nhiên./.