Chương 970
Ngày hôm sau Trần Bình An chuẩn bị đi ra ngoài, chưởng quầy vẫn ở đằng kia gảy bàn tính, cười nhắc nhở Trần Bình An nói bên này có một lệ làng, khi nói chuyện phiếm cùng người khác, tuyệt đối đừng nhắc tới chữ “giấy”, tỷ như bàn việc binh trên giấy, trang giấy không đáng tiền… đều không được nói, bằng không bị người ta đuổi ra ngoài thành thì chớ trách hắn không báo trước.
Trần Bình An ghi nhớ trong lòng, nói câu cảm tạ, sau đó liền đi mua củi gạo dầu muối và hai bộ quần áo. Lúc trở về khách sạn ăn cơm, chỉ cảm thấy đồ ăn nhạt nhẽo vô vị, thế là bèn rời khỏi thành trấn, sau khi đi ra hơn mười dặm, lờ mờ thấy được đường nét tòa thành kia, hắn đột nhiên gặp phải một trận mưa to, Trần Bình An đứng trong một tòa lương đình rách nát trên núi tránh mưa, nhân lúc rảnh rỗi vô sự bèn chậm rãi lấy cột đình luyện quyền, kết quả chứng kiến một màn kinh người, tòa thành xa xa phía chân núi kia hệt như một bãi bùn nhão, từ từ hòa tan trong mưa to.
Trần Bình An vội móc ra những thứ mua sắm trong thành trấn cũng như đống tiền đồng và tiền giấy, lập tức da đầu tê rần.
Không ngờ tất cả đều là giấy trắng cắt may mà thành, giống hệt đồ vàng mã người sống trên dương gian hoá vàng cho người chết dưới cõi âm.
Tựa hồ bị vẻ bối rối của Trần Bình An chọc cười, có người nghỉ ở trong lương đình cười xuy một tiếng, tiếng cười xuyên thấu qua vách tường, quanh quẩn khắp đình.
Trần Bình An chỉ là kinh dị về sự lạ thường của thành trấn, chứ không phải sợ mấy thứ thần ma quỷ quái này, cho nên khi thấy trong lương đình có người nào đó đang giả thần giả quỷ, Trần Bình An rất nhanh thôi đã bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế dài đặt ở chân tường, nhìn về phía vách tường trắng bệch đối diện, lặng lẽ uống rượu.
Trừ phi mình vận khí cực kém, gặp phải đại yêu sơn trạch hoặc ma đầu cự phách giỏi về ngụy trang, nếu không phải thì quá nửa là hạnh đạo hạnh nông cạn. Thứ kia dùng để hù dọa một tên phàm phu tục tử không khó, vừa khéo Trần Bình An một tát đập chết nó, cũng không khó.
Tên kia vẫn cứ không biết bản thân đá phải ván sắt, cố làm ra vẻ huyền bí, giọng nói càng thêm âm trầm: “Ngươi không sợ ta?”
Trần Bình An giữ lấy hồ lô dưỡng kiếm bên hông, đứng người lên, chậm rãi tiến về hướng vách tường bên kia, đùng một cái, trực tiếp dán một tấm Bảo Tháp Trấn Yêu phù lên trên đó, bên trong lập tức vang lên tiếng nức nở cầu xin, tựa hồ còn hơi vẻ ngây thơ, Trần Bình An không tháo xuống lá bùa, cười hỏi: “Ngươi nói ta có sợ không?”
Tên kia la hét: “Sợ sợ, sắp sợ tới mức sống lại rồi!”
“Xuất hiện đi, còn trốn trốn tránh tránh, đừng trách ta không khách khí với ngươi, nói ta nghe xem, tòa thành trấn nhỏ kia rốt cục là thế nào.”
Trần Bình An tháo xuống trấn yêu phù, thu vào trong tay áo, ngồi trở lại vị trí lúc nãy.
Từ trong vách tường đi ra một tên đồng tử tuổi trẻ bộ dạng còn đang sợ hãi, trước người sau lưng đều có thêu một khối quan bổ tử (1), chỉ là sắc thái không rực rỡ như triều đình thế tục, chỉ có hai màu trắng đen, hắn rụt rè đứng ở chân tường, nhìn về phía thần tiên lão gia ngồi đối diện, chẳng những cúi đầu, còn kỳ quái hô một tiếng tuân lệnh, tự báo thân phận, thì ra đây là một vị thổ địa gia tiền triều sắc phong, sau khi đổi hoàng đế và quốc tính, hắn liền tự động được liệt kê vào hàng cựu thần, không còn viên chức, đạo hạnh vốn đã ít ỏi, giờ lại càng thấp kém.
(1) mảnh vải hình vuông may trước người như áo quan lại ngày xưa
Khi còn sống hắn là con nhỏ yêu quý của một vị quan lớn nơi biên cương, sau khi chết chưa quá bảy bảy bốn chín ngày, có một vị thần tiên dạo chơi ngang qua liền đi vào linh đường, giúp đỡ phụ thân hắn hoạt động một phen, thế là hắn thành một vị thổ địa gia không có phẩm trật, hương khói khá vượng, chủ yếu là để hắn che chở phần mộ phong thủy gia tộc tổ tiên, đến sau sơn hà biến sắc, hết thảy đều thành mây khói thoáng qua.
Quay đầu nhìn lại, chuyện này không lớn, ngược lại còn có phần thú vị, Trần Bình An liền hỏi vị thổ địa gia không có triều đình chính thống kia về nguồn gốc thành trấn người giấy. Thì ra lúc trước nơi đó đúng là một thị trấn nhỏ cư dân hơn vạn, nhưng trong vòng một đêm đã chết trong một trận có vẻ như là thiên tai cực lớn, triều đình vì phòng ngừa nhân tâm hoảng sợ liền hạ lệnh châu quận xung quanh phong kín tin tức, mời cao tăng Phật môn tới đây làm lễ pháp sự, nhờ đó mới không diễn biến thành thành một mảnh đất âm sát hung hiểm.
Trần Bình An hỏi dò sau mưa rào thị trấn nhỏ kia sẽ thế nào, đồng tử cười nói không sao, chỉ cần trời quang mây tạnh thêm mấy ngày là sẽ khôi phục nguyên trạng.
Trần Bình An liền ngồi chồm hổm xuống đất, mặt hướng thị trấn nhỏ, thành thục đốt đi những tiền giấy vàng mã trong tay.
Đồng tử ngồi xổm ở bên, thổn thức nói: “Vị thần tiên lão gia này, không ngờ cũng là một đại thiện nhân.”
Trần Bình An cười trừ.
Thuận tiện hỏi dò đồng tử hình thế sơn thủy trong vòng ngàn dặm quanh đây, xem có dòng dõi Tiên gia hay bến đò nào không, đồng tử nhất nhất đáp lại, không chút che đậy.
Nó nói về phía Bắc ước chừng tám trăm dặm quả thật có yêu ma quấy phá, chiếm núi làm vua. Nhưng thật ra không thường làm hành vi cưỡng bắt sơn dân tiều phu, trên núi dưới núi đều coi như an ổn, ít có nghe đồn nói dân chúng gặp nạn, lúc thanh thế cường thịnh nhất, không ít Luyện Khí sĩ trên núi đều phải đi đường vòng, chỉ là về sau gặp một trường biến cố liền bặt vô âm tín, nghe nói chỉ còn vài ba tên nhãi nhép không ra hồn. Chân tướng thế nào, khó mà nói rõ, bên ngoài đồn thổi đủ loại, có người nói là tiên sư Phù Kê Tông cảm thấy chướng mắt, cũng có người nói là hành giả Phật môn đặt chân đến nơi kia, có yêu tinh không mọc mắt, chọc cho cao nhân Phật gia nộ mục trợn trừng, mới gặp phải tai kiếp.
Trần Bình An thoáng kinh ngạc, khi xưa lúc ở cảnh nội Đại Ly, trên đường đi có lần nữ quỷ áo cưới xuất hiện, khiến đến nay Trần Bình An vẫn khó mà quên được.
Trong đình có mấy cành khô, dưới sự trợ giúp của đồng tử, một người một quái cùng nhóm cây đốt lửa ngồi cạnh nhau.
Đồng tử tuy nhìn khuôn mặt non nớt, nhưng thực ra đã còn sống năm trăm năm, hắn giải thích nguyên do trong đó cho Trần Bình An: “Sở dĩ yêu ma ở ngọn núi kia làm thỏ không ăn cỏ gần hang. Ngoại trừ vị Sơn Đại Vương kia tính khí tương đối ôn hòa ra, dưới trướng cũng có rất nhiều hạng người thô bạo, đương nhiên không có tâm địa Bồ Tát gì, nhưng cát cứ một phương sợ nhất là thanh danh xấu xa, khiến người nghe mà biến sắc, một truyền mười mười truyền trăm trăm truyền nghìn, vạn nhất rước lấy đệ tử Tiên gia nào đó ăn no rững mỡ tham lấy thanh danh trảm yêu trừ ma thì biết làm thế nào?”
Trần Bình An gật gật đầu.