Chương 982
Hai tay Tào Tuấn rút ra từ trong tay áo, lần lượt đè lên hai chuôi song kiếm dài ngắn, chậm rãi đẩy kiếm ra khỏi vỏ.
Ầm ầm một tiếng.
Sống lưng tọa kỵ đứt gãy, chết ngay tại chỗ.
Tào Tuấn lướt đi, thân hình nháy mắt đã biến mất không thấy.
Không trung vẫn cứ treo hai đạo trường hồng hồi lâu không tán đi.
Một khắc đồng hồ sau.
Gã tu sĩ Kim Đan đứt tay đứt chân cuối cùng không thể không chọn cách bi phẫn nổ nát Kim Đan. Trong khi đó trên áo khoác bông của tên kiếm tu chiến lực cường đại đến biến thái kia vẫn không dính dù chỉ một chút máu. Lúc Luyện Khí sĩ Kim Đan tự sát, hắn liền tiêu sái ngự kiếm mà đi, phòng xá phương viên trăm dặm dưới chân nháy mắt bị san thành bình địa, bụi đất bay rợp bầu trời.
Tống Phong ngẩng đầu nhìn lại, như trút được gánh nặng.
Lúc này mới yên tâm phóng ngựa lao tới trước.
Do dự một chút, hắn không trực tiếp đi tới phủ đệ đại tướng quân, mà tới chiến trường kiếm quang ngút trời khi nãy.
Chờ hắn đến bên kia, trong phế tích phát hiện tên tiên gia Đại Ly sử dụng đôi chùy nện thành, thi thể ngã trong vũng máu, một cây trường thương đâm xuyên vị trí gần mông, tên kiếm tu áo bông trường bào anh tuấn đứng ở đỉnh cán trường thương, đang ngáp, gặp được Tống Phong liền cười vẫy vẫy tay.
Sau ngày đó, tay kiếm tu tên Tào Tuấn kia chủ động gửi thân trong một chi đội ngũ thám báo bình thường, không lãng phí thời gian bên người Tống Phong nữa.
Trên chiến trường giữa binh mã Đại Ly và một quốc gia láng giềng trên đường xuôi nam, có một vị tu sĩ Long Môn cảnh thiên tài du tẩu tứ xứ, chiến công nhỏ bé nhưng lại liên miên không dứt, dùng phương thức ra tay âm hiểm không ngừng lặng lẽ thu gặt tính mạng thám báo biên quân Đại Ly, mỗi lần ra tay đều vừa đủ là dừng, không chút tiết lộ thân phận bản thân, nửa năm ngắn ngủn đã giết chết một trăm sáu mươi thám báo tinh nhuệ Đại Ly.
Phải biết mỗi một thám báo biên quân Đại Ly đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Bởi vì lúc trước lần lượt đánh giáp lá cà cận chiến, cũng không tập trung ở một mảng chiến trường này, vị tu sĩ binh gia trẻ tuổi này chưa hề thu hút sự chú ý và vây quét của tu sĩ Đại Ly, nhưng phía Đại Ly dần dần có chỗ cảnh giác, không ngừng gia tăng số lượng tu sĩ tùy quân, hy vọng diễn một trận bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau. Nhưng sau khi hai vị tu sĩ tùy quân Quan Hải cảnh đều bị chém giết, quân đội cao tầng Đại Ly rốt cuộc đã coi trọng gia hỏa này, nhưng vị tu sĩ binh gia kia trực tiếp bỏ chạy, lách một vòng lớn, chuyển dời đến chiến trường Tây Hà quốc do Tống Phong lĩnh quân.
Tào Tuấn gặp được hắn, là một lần ngẫu nhiên.
Hắn gặp Tào Tuấn, xét theo mặt nào đó thì là tất nhiên, thường đi bên bờ sông, sao có thể không ướt giày.
Tào Tuấn trơ mắt nhìn bảy tên thám báo bên người bị hắn giết chết, sau đó làm thịt hắn.
Tu sĩ am hiểu sát phạt nhập ngũ, nhìn như kiến công lập nghiệp, phong hầu bái tướng là chuyện dễ như lấy đồ trong túi, thật ra không phải vậy.
Núi cao còn có núi cao hơn.
Tào Tuấn học tráng hán tay cầm chùy nện thành lúc trước, cắt đầu vị tu sĩ Long Môn cảnh vốn tiền đồ vô lượng kia xuống, chỉ là không treo bên hông, mà treo ở bên yên ngựa, sau đó một mình xuôi nam, hắn muốn học theo người này, đơn thương độc mã đi ám sát những đại tướng trong quân Tây Hà quốc.
Hắn không cảm thấy vận khí của mình có thể tốt hơn chủ nhân của đầu lâu bên yên ngựa kia.
Nhưng khác biệt duy nhất của hai người là Tào Tuấn hắn có hộ đạo nhân, lấy thân mạo hiểm không cần lo lắng an nguy, chỉ để ý chém giết thống khoái, không cần nghĩ tới đường lui gì cả.
Hắn cười cúi đầu, lấy tay vỗ vỗ đầu lâu chết không nhắm mắt kia, đầu lâu sớm đã cạn vết máu, lông tóc khô như cỏ tranh, Tào Tuấn cười tủm tỉm nói: “Đáng tiếc ngươi không có.”
Một giọng nói vang lên, âm điệu mang theo một tia bất mãn: “Vì sao không cứu những thám báo kia, thân ở sa trường, các ngươi chính là đồng đội.”
Tào Tuấn cười nói: “Nếu ta không ở trong đó, bọn hắn đã chết vô ích, có ta ở đây, tốt xấu có người giúp hắn báo thù, bọn hắn chẳng lẽ không nên cám ơn ta?”
Tiên gia vô tình.
Tu đạo trên núi, rời xa nhân thế, thời gian quá lâu, khoảng cách càng xa.
Tự nhiên mà vậy, dần dà, rất nhiều tu sĩ sẽ vô tình với nhân gian, cùng lắm thì là ta không làm khó dễ nhân gian, nhưng chớ hy vọng xa vời ta đối xử tử tế với nhân gian.
————
Nơi nào đó ở kinh thành Nam Uyển Quốc, có một tiểu cô nương quần áo tả tơi đứng ở trước cửa hàng bánh bao thịt, chảy nước miếng nhìn chằm chằm vỉ hấp nóng hổi, tầng tầng lớp lớp, mùi thơm ngào ngạt.
Hán tử chủ cửa hàng thấy nó chướng mắt không chịu được, giận dữ mắng mỏ đuổi người, tiểu cô nương đứng thẳng thắt lưng, xòelòng bàn tay, ý bảo ta đây có tiền.
Năm xu tiền đồng, năm văn tiền.
Hán tử không thèm nhìn cô lấy nửa con mắt, vẫn cứ đuổi xéo đi, thấy cô vẫn không đi bèn cầm ra một băng ghế muốn đánh người.
Tiểu cô nương sợ tới mức vội vã bỏ chạy.
Chạy tới xa xa, tiểu cô nương âm trầm nhìn cửa hàng kia, miệng há hốc, quay người đi tới một gánh hàng rong bán bánh nướng áp chảo, mua hai chiếc bánh nướng, còn thừa một đồng tiền.
Thật ra nó ăn một chiếc bánh là đã có thể đối phó qua hôm nay, mới đầu quả thực nó cũng chỉ định ăn một chiếc.
Nhưng trên đường đi tới, nó dằn vặt đắn đo không thôi, cuối cùng tìm đến một góc chân tường, ăn ngấu nghiến nốt chiếc bánh vốn định để dành cho ngày mai.
Sau khi ăn xong, hình như nó hơi hơi hối hận, nhéo mạnh cánh tay một cái, nhưng sau khi đứng dậy, tiểu cô nương chẳng mấy khi được no bụng bắt đầu nhảy nhót, một hơi nhanh chân chạy vội, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên diều giấy bay lác đác trên bầu trời kinh thành, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.
Đêm này, nó không trở về “ổ chó” nhà mình, đêm hè mát lạnh, ngủ chỗ nào mà không phải ngủ, cũng chẳng chết ai, chỉ là muỗi nhiều, hơi phiền một chút.
Có một nhà gia cảnh tương đối giàu có, cửa ra vào có đặt một đôi sư tử đá thủ nghệ vụng về, hơn nữa hình dạng và cấu tạo đều cổ quái, không phải tư thế ngồi xổm mà là bốn chân chạm đất, ngửa đầu nhìn về nơi xa, sư tử bằng đá không cao không thấp, vừa khéo đủ để tiểu cô nương leo lên trên sống lưng, trước tiên nó leo lên trên đó ngồi ngửa mặt nhìn trời đêm, móc ra xu tiền đồng duy nhất còn sót lại.
Xuyên qua lỗ nhỏ, nhìn lên tinh không bao la.
Khắc này, nàng ý cười đầy mặt.
Sau đó nó liền giấu kỹ đồng tiền, gục xuống ngủ say, rất nhanh thôi đã phát ra tiếng khò kheò.
Trên lưng con sư tử đá sát bên, Trần Bình An ngồi xếp bằng, quay đầu mắt nhìn tiểu cô nương đang ngủ say, hắn chau mày, rất lâu mà chưa thấy giãn ra, nhìn có vẻ như đang khó chịu.
Trần Bình An không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu nhắm mắt lại, luyện tập kiếm lô lập cọc.
Tiểu cô nương nằm trên lưng sư tử đá, tướng ngủ ngon lành.