Chương 997: Hành lang người cũ chuyện xưa

Hành lang người cũ chuyện xưa

Chương 997

Tên mặt cười nơi đầu tường lần nữa vỗ tay: “Thú vị thú vị, chúng ta đều nghĩ giống nhau?”

Nhưng đúng lúc này phía góc rẽ chợt có một nam tử tuổi trẻ ngọc thụ lâm phong chậm rãi đi ra, đầu cài trâm hoa hạnh, tay xách hai chiếc đầu lâu máu tươi đầm đìa.

Trâm Hoa Lang Chu Sĩ, hắn đứng ở góc rẽ, từ xa xa vọng nhìn Trần Bình An, cười nhấc lên cái đầu trong tay, nhè nhẹ vứt xuống đất.

Sau lưng hắn lại có một vị nữ tử tuyệt sắc chân mang guốc gỗ khoan thai đi ra, cô chậm rãi vượt qua Chu Sĩ, từ đất bùn giẫm lên nền đá xanh, từng giọt bùn tí tách rơi rớt, thanh âm vô cùng thanh thúy, trong tay nàng cũng xách hai chiếc đầu lâu, tiện tay ném ở trên mặt đường.

cô mỉm cười nói: “Vị công tử này, Sư gia gia nhà ta nói, chỉ cần ngươi giao ra hồ lô rượu, đứa bé kia sẽ có thể được sống, nhưng một nhà năm miệng không thể toàn vẹn được, mấy ngày nay công tử dạo khắp kinh thành Nam Uyển quốc, có vẻ là người tốt bụng, ngươi nhẫn tâm ư?”

Tòa nhà sâu trong ngõ nhỏ, lão nhân đầu đội mũ hoa sen màu bạc đang ngồi sưởi nắng trên băng ghế, bên cạnh có một đứa trẻ run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi đầy mặt.

Lão nhân mỉm cười nói: “Đừng sợ, thiên phú ngươi rất tốt, ta định phá lệ thu ngươi làm đồ đệ, nói không chừng có thể trở thành giáo chủ Ma giáo kế nhiệm, khóc cái gì? Không còn thân nhân mà thôi, lại có hy vọng được cả giang hồ, nhóc ngươi có đọc qua ít sách, hẳn có thể tính toán rõ ràng chuyện mua bán này, còn khóc nữa, hại ta phân tâm, ta giết luôn cả ngươi.”

Lão nhân ngẩng đầu nhìn ra nơi xa: “Du Chân Ý, Chủng Thu, không ngại nói thực cho các ngươi biết, Chu Phì ta đã đáp ứng bảo vệ, khuyên các ngươi trước giết hai người Đồng Thanh Thanh và Phùng Thanh Bạch rồi hẵng đến đối phó lão phu. Lại nói, nhiều thêm một người ngoài, bằng với nhiều thêm một phần cơ duyên, giết ta hay không đã không quan trọng. Các ngươi thật tưởng rằng ta động tâm với bộ La Hán kim thân ư? Vậy các ngươi cũng quá xem trọng ta. Ta có thể nói cho các ngươi một tin tức tốt, giết người trên phố kia không chỉ là giết một tính mạng, cộng thêm hồ lô rượu, cùng phi kiếm Xí tiên nhân trong truyền thuyết trong nhà sau lưng ta, như vậy ít nhất là mười ba. “

Lão nhân thảnh thơi nói: “Không bằng hai bên đều thuận thế cải biến sách lược, thịt đứa kia, sẽ có thể nhiều thêm rất nhiều cơ hội.”

Đại khái là thu được hồi đáp xác thực, lão nhân cười xuy một tiếng.

Trên phố, Trần Bình An nhìn quanh bốn phía, trầm giọng nói: “Không cần tiếp tục tính toán tâm cảnh ta đâu.”

Tên mặt cười và Trâm Hoa Lang đều cảm thấy không thể tưởng tượng, không biết vì sao lại chợt bật ra một câu như vậy.

Chỉ riêng một vị hán tử trung niên ôm kiếm đứng dưới bóng cây nơi xa, vốn đang một mực ngủ gật, lúc này chợt mở mắt ra, thần sắc không chút buồn ngủ nào, cười lạnh nói: “Quả nhiên như thế.”

Hán tử trung niên chậm rãi đi ra từ bóng cây, nắm chặt chuôi kiếm, chuôi kiếm hướng xuống, đung đưa trái phải, nhìn chẳng giống kiếm khách gì, ngược lại như một đứa trẻ tinh nghịch tay cầm quay trống bỏi. Khi hắn xuất hiện trong tầm nhìn đám đông, Mã Tuyên, nữ tử ôm tỳ bà, gã mặt cười, Trâm Hoa Lang Chu Sĩ, Ma giáo Nha Nhi, tất cả đều biến sắc.

Hán tử không nhìn những cao thủ nhất lưu thanh danh hiển hách trên giang hồ kia, mà chỉ cười nói đối với người tuổi trẻ có vẻ như cũng là người trong đồng đạo: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ngươi còn chưa có mặt mũi lớn như vậy đâu, trăm năm giang hồ nơi đây chắc cũng chỉ có một mình Đinh Anh là đủ cách. Ngươi…”

Hắn đưa ra tay còn lại, ngón tay lắc lư: “Chưa xứng.”

Dưới ánh nhìn đám đông, hán tử chọc trường kiếm xuống đất, lòng bàn tay nắm lấy chuôi kiếm, bộ dạng lười nhác cười ha ha nói với hai tốp người: “Đừng ngây ra đó nữa, các ngươi cứ tiếp tục, nếu vẫn không giết được, ta ra tay cũng không muộn. Yên tâm, hôm nay ta xuất kiếm chỉ nhắm vào tiểu tử kia, đảm bảo sẽ không ngộ thương các ngươi.”

Mã Tuyên nhổ ngụm nước bọt mang theo tơ máu, tùy ý cười nói: “Không ngờ còn có cơ hội để Lục kiếm tiên áp trận, lần tới kinh sư Nam Uyển quốc này quả nhiên không uổng, bất kể kết quả thế nào, sau này trên giang hồ chỉ cần nhắc tới trận đại chiến ngày hôm nay, thế nào cũng phải nhắc tới tên Mã Tuyên này, ta có thể buông tay đánh một trận!”

Mã Tuyên từ từ khom lưng thành hình cánh cung, chỉ thấy từ đầu vai tới cẳng tay xuất hiện đồ án một con hổ xuống núi, khí thế kinh người.

Chẳng những thế, gồ lên cao cao sau lưng là một bức hình xăm hán tử râu dài, áo xanh tay cầm trường đao giống như môn thần, bộ dạng nhắm mắt chống đao, tán lên một cỗ khí diễm rét lạnh nồng nặc, so lên con hổ xuống núi nơi đầu vai thì càng nhìn thấy mà phát hoảng.

Ý cười trên mặt tên mặt cười càng đậm, hai ngón vân vê ngọn rễ cỏ không biết nhổ lên từ đâu, nhè nhẹ nhai nuốt.

Trâm Hoa Lang Chu Sĩ nhẹ giọng giải thích với Nha Nhi bên người: “Hiển nhiên Mã Tuyên cũng có kỳ ngộ, được chút cơ duyên. Cha ta từng nói cái này gọi là thuật thỉnh thần, từ ba trăm năm trước, trong hẹn ước một giáp có người dựa vào thứ này đại sát tứ phương ở tái ngoại, đuổi theo hai ngàn tinh kỵ thảo nguyên, giết sạch không chừa một ai.”

Nhìn ánh mắt ảm đạm của nữ tử tỳ bà, đại hán khôi ngô một thân khí thế đang dần tăng lên từng nấc cười hắc hắc nói: “Không chút bản lãnh mới mẻ thì nào dám lội vũng nước đục này. Ngươi tưởng lão tử để ý chút vàng ròng kia?”

Nữ tử lành lạnh nói: “Ta chỉ vì vàng ròng mà đến, tiền này… sạch sẽ.”

Mã Tuyên chế nhạo nói: “Sao thế, không phải để tâm tên thư sinh kia rồi chứ? Người đọc sách có mấy đứa không cần mặt mũi, để hắn biết được chuyện quá khứ của ngươi, đảm bảo hắn hối hận muốn chết, không thiếu được phải mắng ngươi một câu “đến cả kỹ nữ đều không bằng” ? Người ta cũng không oan uổng ngươi, từ đầu đến chân trên người ngươi có chỗ nào là sạch sẽ? Nhanh cút đi, sau này lúc ngươi và tên thư sinh nghèo kia thành thân, đại gia nhất định thưởng các ngươi năm trăm lượng vàng, coi như tiền chơi kỹ nữ.”

Chu Sĩ cười nói: “Miệng hô hào nhân tình, thì ra là chân tình thật ý.”

Nữ tử ôm tỳ bà lộ ra một tia do dự.

Tên mặt cười đột nhiên nói: “Thành thân? Trước khi tới đây, ta cùng một vị thư sinh họ Tưởng tán gẫu qua một hồi, nói chuyện vui lắm, kể nhau nghe chút chuyện thú vị trên giang hồ. Trong đó không quên nhắc tới chuyện cũ của tỳ bà Phi Tử, thư sinh chắc là đọc sách đọc tới ngu người, chỉ nói thế gian sao lại có nữ tử phóng đãng chẳng biết xấu hổ như thế, lại không biết vị tỳ bà Phi Tử kia chính là người đầu ấp tay gối với mình. Ai, nếu đã là đứa hồ đồ, như vậy chắc là cuộc hôn nhân này còn có thể thành công.”

Nữ tử thần sắc bi thống, sau đó lập tức trở lên kiên nghị.

Trần Bình An một mực chăm chúc nhìn, chăm chú lắng nghe, không vẻ gì là nôn nóng.

Không chỉ thân ở trên phố sa vào trùng vây, mà ở trong tòa nhà bên kia, phi kiếm Mười Lăm hình như cũng lần nữa sa vào tình cảnh bị Tỉnh Tự phù cầm cố.

Kiếm Lai [Edit]

Kiếm Lai [Edit]

Score 8
Status: Ongoing Author:
Trời đất bao lai, sự lạ không gì không có. Ta - Trần Bình An - chỉ có một kiếm, có thể bạt núi, lấp biển, hàng yêu, trấn ma, phong thần, hái sao, cắt sông, phá thành, khai thiên!Lời đồng chí sưu tầm: Đây là bản dịch thô (edit) và vì mình cũng chưa có thời gian kiểm tra nên có thể nội dung sưu tầm có những lỗi, sạn (trùng lặp nội dung, trùng chương, tên chương và nội dung chương không đồng nhất, không giống nguyên tác...vv...). Nếu bạn quá đói bi thì chích tạm, còn nếu muốn đọc tinh phẩm, vui lòng đọc bản dịch chuẩn.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset