Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
“Ngươi thật biết tên họ cừu nhân?” Dương Thiên Vấn bình tĩnh hỏi.
“Biết, Tam muội ở trước khi chết dùng bí pháp gửi một tin tức cuối cùng tới, thái thượng trưởng lão Thiên Dục Tà Tông Ông Nhất Thiên”. Trần Nhược Lâm oán hận mở miệng nói.
“Ừm, Thiên Dục Tông này chi tiết quá nhiều, thế lực phức tạp khổng lồ, muốn diệt trừ bọn họ thật sự rất phiền toái, chẳng qua nếu chỉ tìm một người trong đó báo thù thì dễ dàng hơn nhiều”. Dương Thiên Vấn vẻ mặt bình thường nói.
“Oan có đầu, nợ có chủ, tất nhiên là tìm Ông Nhất Thiên kia báo thù”. Trần Nhược Lâm cũng chưa từng nghĩ sẽ diệt cả Thiên Dục Tông, bởi vì đó là chuyện tiên tôn cũng không làm được, năm đó mấy đại cự đầu liên thủ cũng không diệt trừ sạch sẽ, huống chi là bây giờ chứ?
“Ài! Lâm tỷ, ngươi đúng là ngây thơ, nếu ngươi quả thật giết thái thượng trưởng lão của Thiên Dục Tà Tông, vậy ngươi cho rằng Thiên Dục Tà Tông sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Không thể nào, hoặc là không làm, nếu làm phải diệt cỏ tận gốc. Đương nhiên, còn có một biện pháp”. Dương Thiên Vấn kỳ thật cũng không muốn điều động binh lực mà diệt trừ Thiên Dục Tà Tông, bởi vì vậy thì liên lụy quá lớn, hơn nữa ưu thế của Thiên võng là ở mặt tin tức và cơ mật, chứ không phải là ở phương diện chiến đấu.
“Biện pháp gì”. Bạo Viên tò mò hỏi.
” Có một câu tục ngữ tên là: Có tiền có thể sai khiến ma quỷ”. Dương Thiên Vấn mở trừng hai mắt, lộ ra một nụ cười nói: “Các người nói thử xem, nếu chúng ta nặc danh ở liên minh tiêu sư đặt một nhiệm vụ, nói dùng thần khí làm tiền thưởng, treo giải thưởng tinh hồn nguyên thần của Ông Nhất Thiên! Vậy có phải sẽ rất thú vị không?”
“Đúng nha! Lão bản, chiêu này của ngươi đúng là cao minh, thần khí mà, vậy tuyệt đối sẽ có vô số người chạy đi tìm Ông Nhất Thiên gây phiền toái, thậm chí bên trong Thiên Dục Tà Tông cũng sẽ có người nhịn không được mà động thủ”. Bạo Viên cười ha ha nói, cười một lát, Bạo Viên mới nhớ ra, cười khổ nói: “Lão bản, ngươi đang nói giỡn sao, ở đâu ra thần khí chứ? Chẳng lẽ ngươi định đem Vô Lượng Phá Thiên Giản của ngươi cầm làm giải thưởng sao?”
Dương Thiên Vấn lại lần nữa bày ra cấm chế, vung tay lên mấy chục thần khí trôi nổi trên không trung, cả gian phòng thần quang mãnh liệt.
Thần quang sáng rõ khiến Bạo Viên ngây người, một lát sau Bạo Viên mới phản ứng lại, khiếp sợ mà hỏi: “Lão bản, ngươi, ngươi cướp sạch của tứ đại tiên cung và tứ đại ma cung sao?”
“Nào có, chỉ là giết chết bọn tứ đại tiên tôn, tam đại ma tôn thôi, đúng là thu hoạch một ít thần khí, nhưng không phải là những thứ này. Những thứ này là ta ở trên chiến trường của thần, tìm mấy trăm năm, trải qua thiên tân vạn khổ mới có được. Ừm, tự lựa chọn mấy món yêu thích đi”. Dương Thiên Vấn hào phóng nói. Dù sao những đồ này còn nhiều mà, hơn nữa nghe nói trong thần giới, thần khí hạ phẩm và thần khí trung phẩm cũng không quá đáng tiền.
“Lão đại, ngươi đúng là quá tuyệt vời, người ta đi vào mấy lần cũng không nhất định có thể có được thần khí, không thể tưởng được ngươi đi vào một lần đã lấy về nhiều thần khí như vậy”. Bạo Viên lựa chọn từng cái từng cái, rốt cuộc chọn ra một cây thiết côn, một thân khinh giáp, cùng một đôi giày mây.
Dương Thiên Vấn từ bên trong tùy tiện lấy một kiện ra ngoài đưa cho Trần Nhược Lâm nói: “Thần khí này liền cầm đi liên minh tiêu sư treo giải thưởng đi”.
“Không, ta không thể thu nữa, ta đây đã…” Trần Nhược Lâm còn muốn cự tuyệt.
Dương Thiên Vấn ngắt lời nói: “Hai phi kiếm kia vốn là một bộ, thiếu một cái uy lực đại giảm, một cái cận chiến, một cái viễn chiến. Tấm chắn kia lại là một kiện thần khí phòng ngự. Ngươi cũng đừng khách khí với ta, nếu thần khí của ta ít, ngươi khách khí thì còn được, nhưng nhiều thần khí như vậy, một mình ta làm sao dùng hết chứ! Xem ta là bằng hữu thì lấy đi!”
“Đại đảo chủ, tính cách của lão bản chính là như vậy, hơn nữa, những đồ này hắn còn nhiều mà, cần gì khách khí chứ?” Bạo Viên cũng khuyên xong, rồi đột nhiên lại thêm một câu: “Còn nữa, đừng nói lời khách sáo như cám ơn”.
Trần Nhược Lâm cảm động mà thu nhận, bưng chén rượu lên: “Dương huynh, ta mời ngươi một chén”. Trần Nhược Lâm cũng dứt khoát, quả nhiên không nói một chữ tạ ơn.
Dương Thiên Vấn cũng bưng chén rượu lên, cụng một cái, một hơi cạn sạch.
“Đến… Hôm nay chúng ta không say không về!” Bạo Viên cũng góp vui cho bầu không khí sinh động.
…
Chưa được mấy ngày, liên minh tiêu sư phân bố nhiệm vụ, hơn nữa công bố cả tam giới, dùng ba món thần khí đổi lấy tinh hồn nguyên thần của thái thượng trưởng lão Thiên Dục Tà Tông Ông Nhất Thiên! Đây là nhiệm vụ cấp bậc cao nhất, hơn nữa không giới hạn cấp bậc, đều có thể tiếp nhận, cho dù không phải là người của liên minh tiêu sư, chỉ cần lấy được tinh hồn nguyên thần của Ông Nhất Thiên liền có thể đổi lấy ba món thần khí.
Tại sao là ba món, mà không phải là một món chứ? Đây là lo lắng về sau, dù sao muốn ồn ào lớn, sức hấp dẫn của một món thần khí chỉ sợ vẫn chưa đủ lớn, dứt khoát liền thêm hai món! Hơn nữa liên minh tiêu sư ngoài mức chiếm được một món thần khí làm phí ủy thác phân bố nhiệm vụ. Bởi có câu, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, cho nên cao tầng liên minh tiêu sư đều rối rít dốc hết toàn lực phân bố nhiệm vụ này. Chưa tới mấy ngày, cả tam giới đã sôi trào.
Sức hấp dẫn của một món thần khí đã rất lớn, huống chi là ba món chứ? Chỉ cần mạng nhỏ một người, liền có thể đổi lấy, đây quả thực là quá lời.
Cho nên vô số người đều tiếp nhiệm vụ này, thật ra nhiệm vụ này cũng không cần tiếp, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đổi lấy phần thưởng, bất luận kẻ nào cũng có thể.
Đây cũng là giá trị của một món thần khí khiến người của liên minh tiêu sư phá lệ thay đổi quy củ.
Cho nên nói, những câu như có tiền có thể sai khiến ma quỷ ở nơi nào cũng có thể áp dụng.
Tam giới không chỉ là sôi trào, hơn nữa còn điên cuồng, Thiên Dục Tà Tông, trước kia không ai cảm thấy hứng thú, bởi vì không chọc tới bọn họ, ai cũng có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt, không rãnh mà để ý. Nhưng bây giờ vì ba món thần khí, hai công một phòng đó! Đặc biệt là thần khí phòng ngự, càng khiến cho tất cả tông môn điên cuồng. Cơ hồ đồng thời, mấy đại cự đầu, vô số đại phái nhất lưu, cùng với tiền bối tán tu ẩn cư tiềm tu đều xuất động.
Bọn trùm sò muốn thần khí, gia tăng thực lực tông môn, giữ địa vị trùm sò bây giờ. Đại phái nhất lưu muốn thần khí, gia tăng thực lực tông môn, để có thể trở thành một trùm sò. Bọn tán tu muốn thần khí, tất nhiên là để gia tăng thực lực của mình cùng với bảo đảm xác xuất thành công lúc độ thần kiếp, đặc biệt là thần khí phòng ngự trân quý kia, mấy chục vạn năm khó gặp.
Là mục tiêu của nhiệm vụ, thái thượng trưởng lão Thiên Dục Tà Tông Ông Nhất Thiên bây giờ chính là buồn bực đến hỏng mất, thật không ngờ tới mình đến tột cùng đắc tội người nào, lại có người ra ba món thần khí để treo giải thưởng cái mạng già của mình. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, nhưng vẫn không nghĩ ra. Có thể lấy ra ba món thần khí, người hoặc thế lực không gian này là giàu có và đáng sợ đến cỡ nào chứ? Sau khi nhận được tin tức, Ông Nhất Thiên lập tức bỏ chạy.
Ba món thần khí, chỉ sợ là các trưởng lão khác trong tông cũng sẽ nhịn không được hấp dẫn mà động thủ, không, không chỉ bọn họ, sợ là cả Thiên Dục Tông đều sẽ lâm vào điên cuồng.
Thậm chí chính là bản thân Ông Nhất Thiên nhận được tin tức vừa nhận được tin liền nghĩ: Có phải tự đi chết liền có thể nhận được ba món thần khí này không? Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ mà thôi, Ông Nhất Thiên lại không phải người ngu, ngốc đến dùng mạng của mình để đổi thần khí, có mạng đổi mất mạng!
Vì vậy cả tam giới đều xôn xao.
Chính lúc này, tổ chức ngoài Thiên võng, Thiên môn bắt đầu trắng trợn bán ra tin tức có liên quan tới Ông Nhất Thiên. Ông Nhất Thiên đúng là rất có thể chạy trốn, nhưng dù sao cũng phải có một chỗ đặt chân, Thiên võng ở sau khi tiếp thu hệ thống tình báo của tà vụ, càng phát dương quang đại, thế lực của nó trải rộng cả tam giới. Mỗi lần chân trước của Ông Nhất Thiên dừng lại nghỉ ngơi, chân sau đã bị người đuổi tới.
Mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, không ngừng chạy trốn, bọn heo bằng cẩu hữu quen biết trước kia lại càng trở mặt, có người thậm chí hạ bẫy rập tự mình bắt hắn. Có thể nói Ông Nhất Thiên bây giờ là chúng bạn xa lánh.
Mà khởi xướng hết thảy mọi chuyện chỉ là ba món thần khí, ba món thần khí Dương Thiên Vấn không để vào mắt. Uy lực của tiền tài này đủ cường đại nhỉ? Có khi, một món tài phú lớn có thể làm một số chuyện mình không làm được dễ dàng hữu hiệu hơn. Ví dụ như làm cho Ông Nhất Thiên lên trời không đường, xuống đất không cửa. Cả ngày sống trong sợ hãi, chúng bạn xa lánh.
Điểm này, đổi thành tự Dương Thiên Vấn đến làm, cũng chưa chắc có thể làm được như vậy, cho dù có thể làm được, vậy có bao nhiêu mệt mỏi chứ? Dùng một câu nói: “Lão tử trong một giây được chừng mấy chục vạn”. Ồ, đổi thành Dương Thiên Vấn, là lão tử một tháng được mấy món thần khí.
Chính là thời gian tự mình làm chuyện này, cũng đủ để mình luyện chế ra mấy chục món thần khí rồi. Chỗ tiền tài liền thể hiện ra rồi, đương nhiên, nếu không có thực lực đầy đủ, tiền tài để lộ ra đó chính là bản thân muốn chết.
Dương Thiên Vấn cầm thần khí tự mình tìm tới cao tầng liên minh tiêu sư bố trí nhiệm vụ này, là thoải mái cỡ nào? Cơ hồ không cần tốn nhiều sức ở dưới tiền tài cùng thực lực song song tấn công, hết thảy liền thuận lý thành chương mà làm xong.
Ngươi không phá lệ, lão tử liền có tiền nện ngươi đến phải phá lệ!
Dương Thiên Vấn sau khi làm xong hết thảy, liền về khu vực sương mù dày đặc bao phủ kia, vừa nghiên cứu, vừa chuyên tâm tu luyện, luyện hóa thần khí mới có được, cùng với dùng thuật Ngũ Quỷ Vận Tài đưa một số thần khí cho Đinh Ẩn.
Đinh Ẩn mấy năm nay không thể bỏ qua công lao, có chỗ tốt, tất nhiên không thể quên vị thuộc hạ đắc lực này. Bạo Viên đã hoàn thành nhiệm vụ thí luyện của trường thí luyện, chính thức khôi phục thân tự do, ở sau một chuyến trở về yêu giới, liền lưu bên cạnh Dương Thiên Vấn tu hành. Có chỉ điểm của Dương Thiên Vấn, tu vi đột nhiên tăng mạnh.
Trần Nhược Lâm ở lại tại Ngưu Đính Tinh, cứ cách vài ngày đều có người của Thiên môn đưa lên tin tức về Ông Nhất Thiên, khiến Trần Nhược Lâm nhìn mà hả lòng hả dạ. Đưa lên thường thường đều là một số tinh thạch ký ức, ghi chép cảnh Ông Nhất Thiên bị tam giới vây giết, cảnh tượng kia đúng là khiến người ta sướng khoái, mặc dù có được một viên thần hạch của thượng vị thần, nhưng cuối cùng Trần Nhược Lâm vẫn bỏ qua, ngược lại chuyên tâm khổ tu.