Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
“Kỳ thực ta hiểu tính cách đệ đệ ta, hắn là một người không chịu thua ai, ngươi phá chuyện tốt của hắn hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”. Khương Nguyên Đông nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Vấn thận trọng mà nhắc nhở nói.
“Nga? Ta mấy năm nay đều ở tại chỗ này”. Dương Thiên Vấn mở miệng nói, lời này vừa đế lộ ra ta ở trong thành, hắn hẳn là sẽ không kiêu ngạo như thế chứ?
“Không, hắn kẻ này không chí rất mạnh mà còn làm việc không từ thủ đoạn, ngươi nên cẩn thận đề phòng. Còn có…”. Khương Nguyên Đông muốn nói lại thôi, sau khi cân nhắc một phen thì cắn răng nói: “Nếu có một ngày ngươi gặp hắn thì có thể đáp ứng ta một yêu cầu không?”.
“Nói nghe một chút đã”. Dương Thiên Vấn không có lập tức đáp ứng, trước hết nghe rồi hãy nói. Bất quá, Dương Thiên Vấn đã suy đoán ra là yêu cầu gì rồi.
“Nếu như có thể thì không cần giết hắn, cho hắn một con đường sống, nếu thực sự không được thì xin giao hắn cho ta, được không?” Khương Nguyên Đông phi thường sầu khổ nói.
Dương Thiên Vấn cân nhắc một lát, nếu như dưới tình hình chung thì người này mà rơi vào tay Dương Thiên Vấn thì tuyệt đối là thần hình câu diệt thế nhưng hiện tại Khương Nguyên Đông mở miệng, Dương Thiên Vấn sau khi tỉ mỉ cân nhắc một phen thì gật đầu đáp: “Được rồi, ta đáp ứng yêu cầu này”. Ân, loại người cặn bã kia nghìn vạn lần không nên rơi vào tay ta, ta không sẽ ra tay giết hắn nhưng cũng không dễ dàng tha cho hắn, ân, người như thế, nếu như từ một Thần minh cao cao tại thượng biến thành một phàm nhân thì so với bị giết còn muốn khó chịu hơn? Ân, hay là dùng Cửu Khúc Hoàng Hà đại trận đem người này biến thành một phàm nhân đi.
“Đa tạ!” Khương Nguyên Đông chân thành tạ ơn, trong lòng cảm động rồi nhìn ra bên ngoài một chút, hắn rót một chén rượu nâng lên nói: “Uống nốt chén này thôi, ta cũng cần phải trở về rồi”.
Dương Thiên Vấn cũng nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Sau khi Khương Nguyên Đông ly khai Thanh Thanh Biệt Viện, Thủy Thấm Lan đi vào thu dọn bát chén vừa nói: “Uống rượu cả một đêm rồi, ngươi đi tắm rửa đi”.
Dương Thiên Vấn nhìn theo bóng Khương Nguyên Đông đi xa rồi mới đóng đại môn lại, tuy nghe Thủy Thấm Lan nói nhưng hắn không đáp lại mà trong lòng tự hỏi một trận rồi mở miệng nói: “Mấy ngày nay ngươi không nên xuất môn, ta sẽ đem noi đây tỉ mỉ bố trí lại một phen, có lẽ khi ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi nên tiến vào thời Không Bảo Tháp đi”.
Thủy Thấm Lan nghe xong trừng mắt nhìn hắn nhưng lại nhu thuận mà đáp: “Hảo, ta nghe ngươi. Ngươi là lo lắng cừu địch có thế đối phó với ta sao?”.
“Đúng. Tuy rằng trong thành khá an toàn nhưng ta không muốn mạo hiểm”. Dương Thiên Vấn gật đầu nói.
Thủy Thấm Lan gật đầu nói: “Qua mấy ngày nữa ta sẽ vào bảo tháp bế quan tu luyện, ngươi một mình nhất định phải chú ý an toàn, hiếu chưa?”.
Thật là bực mình, vốn còn cho rằng mình có thể hảo hảo lẳng lặng mà vừa tu luyện vừa hưởng thụ, nhàn nhã đi chơi tự tại thế mà lại có kẻ muốn phá quấy.
Nửa tháng trôi qua, Thủy Thấm Lan đã tiến vào thời Không Bảo Tháp Tiên bế quan, trước khi bế quan còn nói với Dương Thiên Vấn, lần này mà chưa lĩnh ngộ ra Sinh mệnh pháp tắc thì tuyệt không xuất quan. Thủy Thấm Lan bế quan làm cho Dương Thiên Vấn trong khoảng thời gian ngắn có chút không thích ứng, hắn đã quen với việc bên cạnh có người chăm sóc rồi, đột nhiên nay ở một mình trong biệt viện lớn như vậy nên xác thực có chút khó chịu.
Bế quan là chuyện rất bình thường mà thời gian thì cũng không xác định được, ngắn thì mấy năm, dài thì vạn năm cũng có, không có gì kỳ quái. Mà Thủy Thấm Lan bế quan tuy rằng làm cho Dương Thiên Vấn có chút không quen nhưng cũng đành phải chịu.
Khương nhị thiếu muốn báo phục cũng chỉ có nhằm vào Dương Thiên Vấn thôi tuy nhiên đến gặp Dương Thiên Vấn sao? Hắn dám không?
Dương Thiên Vấn duỗi lưng, cả người lười biếng chậm rãi đi về phía cố Dong Minh Hội mà trong lòng thầm nghĩ, Khương nhị thiếu ngươi nếu muốn trả thù thì nên đến sớm một chút đi? Ta đây đối phó sớm cho kết thúc công việc.
Ai, việc đi Cố Dong Minh Hội tìm kiếm tài liệu trước đây đều giao cho Thủy Thấm Lan, hiện tại ngay cả việc ấy cũng đến tay hắn, thực là phiền phức.
“Lão đại, Lan tỷ bế quan rồi, sau này khẩu phần lương thực của ta phải dựa vào ngươi rồi”. Tiểu Bạch trực tiếp nói.
“Thối lắm, ngươi ấy, hàng ngày cầm Thần tinh làm đồ ăn vặt ăn còn chưa đủ sao?” Dương Thiên Vấn tàn bạo mà mắng.
“Thần tinh thứ gì đó cứng rắn mà không có mùi vị gì, tuy rằng rất có dinh dưỡng nhưng vẫn không bằng ăn thịt mà!” Tiểu Bạch ghé vào vai Dương Thiên Vấn mà đáp.
“Quên đi, dù sao ta cũng không có thời gian chuẩn bị thứ gì đó cho ngươi ăn, sau này chúng ta ra ngoài ăn là được”. Dương Thiên Vấn phát tiết phiền muộn trong lòng một chút nên tâm tình tốt hơn một chút nói.
“Ai, không có Lan tỷ tay nghề hảo nên không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài, mà Khương nhị thiếu kia hay nhất là không nên đến! Nếu không ta sẽ bắt hắn mà ăn tươi nuốt sống”. Tiểu Bạch nói.
“Được nhưng trước tiên đi tìm tài liệu cho Khổn Tiên Thằng đã”. Dương Thiên Vấn một bước đi vào cố Dong Minh Hội.
Tuy nhiên tài liệu của Khổn Tiên Thằng cũng không dễ dàng tìm như vậy, hắn tìm mất nửa ngày mà không có thu hoạch gì bèn tùy tiện đi xuống dưới lầu tiếp nhận một cái nhiệm vụ liệp sát XX tinh thú sau đó ra khỏi thành.
Bất tri bất giác ba năm đã trôi qua, Dương Thiên Vấn cũng đã thăng cấp thành nhị tinh Thần chức giả, trong mấy năm này hắn chỉ tiếp nhận một số tiểu nhiệm vụ nên cấp bậc tự nhiên là lên chậm rồi. Bất quá, bên ngoài thành, mấy cái tiếu sơn trại kia thật không may, phàm là gặp phải đều bị Dương Thiên Vấn diệt trại khiến cho Thẩm phán chi thương hút được không ít thần huyết.
Dương Thiên Vấn khó chịu, sao còn chưa tìm tới cửa chứ! Ba năm qua, Dương Thiên Vấn trên cơ bản ngày nào cũng ở bên ngoài để cấp cho Khương nhị thiếu cơ hội trả thù thế nhưng vị thiếu gia này tựa hồ đã thực sự thất tung, ngay cả cái bóng cũng không thấy.
về phương diện khác, về tài liệu cho Khổn Tiên Thằng thì Dương Thiên Vấn cũng không có bất luận tiến triển gì, tám loại chù tài liệu thì mới chỉ có một loại, mà ngũ hành long cân thì còn thiếu hai sợi nữa.
Hôm nay, Dương Thiên Vấn đi dạo phố một mình, hắn muốn mua vật trữ đồ, ân, đây là một thứ tốt, chỉ cần mình gặp thứ cần thiết thì mua hết, đến lúc cần thì tài liệu có mà không cần đi tìm nữa.
Đang lúc này thì có tin gọi: “Dương huynh, đang đi đâu đó?” Khương Nguyên Đông nhắn tin hỏi.
“Lão huynh thất tung mấy tháng, ta hẳn là nên hỏi ngươi ở đâu mới đúng chứ?” Dương Thiên Vấn không đáp mà hỏi ngược lại.
“Nhanh trở về đi, ta lập tức đến cửa nhà ngươi Khương Nguyên Đông truyền tới thanh âm ngay sau đó giải thích nói: “Ai, đừng nói nữa, mấy tháng nay ta bận muốn chết, gần đây mới rảnh được tý, nhanh trờ về, gặp mặt rồi nói”.
Dương Thiên Vấn tùy tiện ở trên đường ngăn một chiếc xe ngựa lại rồi ngồi xe về nhà. Quả nhiên, tại cửa nhà, Khương Nguyên Đông đang đứng chờ, hết nhìn đông rồi tới nhìn tây.
“Ngươi thật đúng là chậm chạp”. Khương Nguyên Đông thấy Dương Thiên Vấn xuống xe thì vội đi tới mà câu nói đầu tiên là câu này.
“Ta còn chậm sao?” Dương Thiên Vấn không nói gì. Sau khi vào phòng khách ngồi xong, Dương Thiên Vấn mở miệng hỏi: “Nói đi, có chuyện gì mà vội vã tìm ta trở về như thế
“Khái khái, đây là thiệp mời!” Khương Nguyên Đông lấy ra một tấm thiệp mời màu vàng đưa cho Dương Thiên Vấn.
“Đây là?” Dương Thiên Vấn không giải thích mà hỏi nói.
“Mười ngày sau, ngũ đại thế gia sẽ tụ hội tại Khương gia mà ngươi là quý khách đặc biệt của Khương gia Khương Nguyên Đông mặt mỉm cười nói.
“Lý do là gì?” Dương Thiên Vấn không rõ, Khương gia các ngươi mời khách sao lại mời ta.
“Ngươi là đại ân nhân của Khương gia mà…”. Khương Nguyên Đông mở miệng đáp thế nhưng mới nói được phân nửa thì bị Dương Thiên Vấn ngắt lời nói: “Thôi, ít nói những lời khách sáo này đi, nói ra lý do chân chính đi”. Hắn nói vậy bởi vì nếu muốn báo ân cứu mạng thì cũng không cần chờ đến ba năm sau mới mời ta, mà lại còn chọn đúng ngày ngũ đại thế gia tề tụ nữa.
“Hắc hắc, ta biết Dương huynh quả nhiên không như người thường Khương Nguyên Đông khen nói sau đó nhìn bốn phía ý tứ rất rõ ràng.
“Yên tâm đi, quanh đây không có ai cả”. Dương Thiên Vấn tự tin xác nhận nói, trận pháp cấm chế của biệt viện này ba năm nay đã được bố trí lại mà do Dương Thiên Vấn tự mình bố trí.
“Dương huynh có nghe nói qua về Minh Nguyệt Ma cầm chưa?” Khương Nguyên Đông thu liễm dáng tươi cười hỏi.
Dương Thiên Vấn lắc đầu nói: “Minh Nguyệt Ma cầm là cái gì vậy”?
“Thế Dương huynh đã nghe nói qua về Thần giới thập bảo chưa?” Khương Nguyên Đông nheo mắt thần bí hỏi tiếp.
Dương Thiên Vấn trong lòng cả kinh đáp: “Cái đó thì đã nghe nói qua. Lẽ nào..”. Không chỉ có nghe nói qua mà hai trong Thần giới thập bảo là thời Không Bảo Tháp, Thẳm Phán Chi Thương đang ở trong tay ta. Chỉ là lời này chỉ có thể nói thầm ở trong lòng thôi, cũng không thể lộ ra ngoài. Tuy rằng quan hệ của hắn và Khương Nguyên Đông đích xác không tệ thế nhưng Dương Thiên Vấn không dám cam đoan là ở trước mặt Thần giới thập bảo hắn có thế không động tâm.
“Minh Nguyệt Ma cầm là một trong số đó!” Khương Nguyên Đông khẳng định suy đoán của Dương Thiên Vấn sau đó tiếp tục nói: “Minh Nguyệt Thần Hoàng là thần nhân nổi danh thời Thái cổ, bằng vào một cây Minh Nguyệt Ma Cầm này mà tung hoàng ngang dọc Thần giới, tại thời Thái cổ cường giả như vân mà không người nào dám chọc vào”.
“Được rồi, được rồi, nói vào trọng điểm đi”. Dương Thiên Vấn không có hứng thú chiêm ngưỡng uy danh của cổ thần tiền bối cường đại, bọn họ đích xác rất mạnh thế nhưng cũng đã trở thành quá khứ rồi.