Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Từ trên xe ngựa xuống tới lúc, kia hơn trăm nói bậc thang trên, đã đứng không ít người, ở giữa người là một người mặc hoa phục trung niên nho sĩ, trong sự uy nghiêm mang theo vài phần nho nhã.
Khương Nguyên Đông thấy người nọ thì kinh ngạc sửng sốt một hồi, sau đó lén lút nhìn Dương Thiên Vấn nói: “Nghĩ không ra mặt mũi ngươi lại lớn như vậy, ngay cả lão cha nhà ta cũng tự mình ra bậc thang nghênh tiếp ngươi, đây chính là thế gia đại lễ đó!”.
Dương Thiên Vấn tuy rằng không rõ cái gì là lễ nghĩa cấp bậc thế gia thế nhưng cũng đại khái lý giải một ít, như Khương Thiên Vi tự mình ra cửa đón chào đã là phi thường khách khí, mà người đứng đầu một nhà ra đón là thập phần long trọng.
Cái này cũng không tránh khỏi quá nể mặt mình đi? Mình chỉ là một Trung Vị Thần nho nhỏ mà thôi, tất nhiên nếu tính toán rạch rời thì thực lực của mình cũng đã là Thượng Vị Thần đỉnh rồi. Tuy rằng lúc trước mình đã hiển lộ ra oai lực đại trận nhưng vẫn không hoàn toàn hiến lộ ra thực lực mà, bản lĩnh biếu hiện ra bên ngoài cũng chỉ có vậy mà thôi, Khương gia lão tiền bối cũng là một trận đạo cao thủ không dưới mình, hơn nữa ông ta còn có hàng trăm nghìn vạn năm nghiên cứu nên hiện tại sợ là trên phương diện trận đạo so với chính mình thì còn cao thâm hơn một chút?
Sự việc khác thường tất có điều cổ quái, mà chuyện này thì quá mức cổ quái.
Dương Thiên Vấn theo bản năng mà đề phòng, biểu hiện bên ngoài tuy vẫn phi thường bình tĩnh nhưng trong lòng sự cảnh giác được nâng lên tới mức tối cao, đây không phải là đối với Khương Nguyên Đông không tín nhiệm mà là sự sợ hãi theo bản năng đối với những cái gì không biết. Ai biết được đây là cái gì? Có thể là bẫy rập, cũng có thể là chuyện tốt, rất nhiều khả năng, Dương Thiên Vấn có khả năng thiên nhân cảm ứng, đối với vô số khả năng này luôn luôn có một tia cảm ứng nhưng hiện tại lại không biết gì cả.
Thậm chí cả đệ thập cửu (19) cấp nguyện vọng trong số phận la bàn Dương Thiên Vấn cũng chuẩn bị sẵn sàng, nếu việc này mà phát triển theo hướng xấu thì cũng đành phải sử dụng hết thảy những con bài chưa lật mà chạy trốn.
Sau một phiên khách sáo hai bên đi vào trong đại thính, Dương Thiên Vấn ngồi thượng vị ở phía trên bên trái, Khương Nguyên Đông ngồi dưới Dương Thiên Vấn, Khương Thiên Vi thì ngồi đối diện với Dương Thiên Vấn, Khương gia đương kim gia chủ, cũng chính là cha Khương Nguyên Đông là Khương Thiên Lan thì tự nhiên là ngồi trên chù vị rồi.
Trà bánh đưa lên, mọi người khách khí uống một ngụm rồi bắt đầu nói chuyện.
Sau một phen nói chuyện, Dương Thiên Vấn cũng thả lỏng không ít. Thoạt nhìn tựa hồ như Dương Thiên Vấn quá đa tâm rồi, cái này cũng là người quá thông minh thì đôi khi lại phức tạp hóa vấn đến, kết quả là phát hiện ra sự tình nguyên bản thường đơn giản như vậy.
“Nghe Nguyên Đông nói, cư sĩ muốn tìm đọc tư liệu về Minh Nguyệt Ma Cầm hả?” Rốt cục đã vào chính đề rồi.
“Đúng vậy, Khương phù chù”. Dương Thiên Vấn gật đầu đáp, không sai, Khương gia gia chù cũng chính là Thuận Dương Phủ phù chù.
“Đây là việc nhỏ thôi, một hồi nữa ta sẽ bảo Nguyên Đông mang ngươi đi tra duyệt Khương Thiên Lan đáp ứng thập phần thẳng thắn.
“Như vậy thì đa tạ phù chù”. Dương Thiên Vấn khách khí đáp tạ nói.
“Không cần khách khí, ngươi là bạn tốt của Nguyên Đông hơn nữa lại cứu tam đệ ta một mạng nên là đại ân nhân của Khương gia ta, việc nhỏ đó không đáng nhắc đến, chỉ bất quá Minh nguyệt chi ước mười ngày sau, nếu cư sĩ muốn đi vào Minh Nguyệt Bí Cảnh thì như vậy nhất định phải phát quyết tâm ma huyết thệ, đây là quy cù của Khương gia, coi như là gia chù ta cũng không có khả năng phá bò”. Khương Thiên Lan nói.
Thiên Vấn rất hiểu những cổ lão gia tộc này gia quy sâm nghiêm, người muốn tham dự vào nhất định phải tuân thủ quy tắc trò chơi.
Dương Thiên Vấn ở tại Khương gia, hai ngày qua đều đi xem tư liệu có liên quan đến Minh Nguyệt Ma Cầm. Dương Thiên Vấn tuy rằng ở đây thế nhưng chưa bao giờ sử dụng thần thức hoặc là thần thông đế nhìn trộm qua cơ mật của Khương gia bởi vì Dương Thiên Vấn đối với chúng không có hứng thú và cũng không cần phải như vậy.
Những nhân vật có đại thần thông ở Khương gia không ít nên rất dễ lộng xảo thảnh chuyên, chẳng bằng vô tư một ít.
Tròn năm ngày sau, Dương Thiên Vấn đã đọc qua tất cả tư liệu một lần nhưng kết quả lại rất không hài lòng, căn bản là không có bất luận cái gì thực chất cả. Muốn có được Minh Nguyệt Ma Cầm nhất định phải được nó tán thành, mà muốn được nó tán thành thì từ trăm nghìn vạn năm qua chưa ai có thể làm được, cũng không ai biết phải làm sao để được nó tán thành. Bất quá, Dương Thiên Vấn dù sao cũng có chút kỳ ngộ, lúc này, Dương Thiên Vấn nghĩ liệu do bên trong đã bị vị tiền bối kia ngầm động thủ cước hay không? Giống như thời Không Bảo Tháp vậy, mình có thể được thời Không Bảo Tháp nói thật ra là thập phần không dễ dàng. Đặc biệt lúc tối hậu còn bị Thiên Long thủ hộ Long giới truy sát, thiếu chút nữa là mất cái mạng nhỏ rồi.
Nếu tư liệu không có bất luận cái gì thực chất thì cũng đành sử dụng kinh nghiệm mà phân tích, vị Minh Nguyệt Thần Hoàng này có thể cầm trong tay Minh Nguyệt Ma Cầm thì cũng là một đại nhân vật cùng vai về với thời Không Thần Hoàng rồi, dựa theo lệ cũ, bảo bối loại cầm này chù về âm nhu, thiên âm chúc, nói vậy muốn được bảo vật này thì nữ tử sợ là so với nam tử có ưu thế hơn? Bất quá, đáng tiếc là tại Thần giới, tỷ lệ giữa nữ thần và nam thần không chênh lệch là bao nhiêu, thế nhưng tỷ lệ cường giả chân chính thì lại chênh nhau quá nhiều. Đây chính là một trong các nguyên nhân mà khó lấy được Minh Nguyệt Ma Cầm?
Ngoại trừ âm chúc ra thì như vậy người đánh đàn hẳn là đối với cầm đạo phải có lý giải rất cao đi? Cái này thì lại càng thêm khó, cầm đạo đối với thiên phú và tư chất yêu cầu còn muốn hà khắc hơn cả việc tu hành, tại thế tục số đạo hữu có thiên phú nhưng thành tựu được cầm đạo vốn đã ít mà số thuộc về giới tu chân tập đạo lại càng ít hơn, người có thể có thành tựu mà phi thăng Tiên giới quá ít ỏi mà lần thứ hai đột phá phi thăng Thần giới lại càng ít đến mức khó tin. Cũng bởi vì tỷ lệ nữ thần và nam thần nên người được ngũ đại thế gia tán thành và mượn hơi đã ít lại càng thêm ít, quả thực có thể nói là trong tỷ người không có một!
Sau một phen suy luận, Dương Thiên Vấn đột nhiên phát hiện ra, người có thể thỏa mãn suy luận của mình cũng chỉ có Thủy Thấm Lan mà thôi! Thủy Thấm Lan vốn là cầm đạo đại gia tại thế tục, sau đó hữu duyên bái Duy Ngã Tiên Tôn làm thầy, trên bước đường tu hành bởi vì được mình che chở nên phi thăng Thần giội, càng thêm khớp nữa là mình được mời tới Minh nguyệt chi ước này. Đây có thế nói là duyên trời ban đây mà.
Cùng ngày, Dương Thiên Vấn cáo từ Khương gia quay về Thanh Thanh Biệt Viện, hắn muốn đem Thủy Thấm Lan xuất quan.
Mở ra cấm chế, Dương Thiên Vấn lắc mình đi vào trong bảo tháp, ngoại giới là một năm thì trong tháp là vạn năm, theo đó Thủy Thấm Lan đã bế quan được hơn ba vạn năm rồi.
Dương Thiên Vấn cũng không biết lúc này quấy rối nàng là đúng hay sai thế nhưng cơ duyên có được Minh Nguyệt Ma Cầm ngay trước mắt, tuy rằng tất cả đều là suy đoán nhưng Dương Thiên Vấn dựa theo kinh nghiệm và một ít đầu mối suy luận ra thì xem ra có đến phân nửa chính xác rồi? Đã có phân nửa chính xác rồi, đánh bạc một phen đã làm sao?
Dương Thiên Vấn vẫn đem Thủy Thấm Lan từ trong bế quan tham tu hoán tĩnh lại, đương nhiên đây cũng là do Thủy Thấm Lan chỉ đang bế quan tìm hiểu pháp tắc chứ không phải tu luyện đến cảnh giới nhất định mà truy cầu đột phá bình cảnh nên không tồn tại nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.
Thủy Thấm Lan nghe Dương Thiên Vấn hô hoán thì kết thúc bế quan, từ trong tĩnh thất đi ra hỏi thăm: “Vấn ca, làm sao vậy? Có phải là bên ngoài có việc gấp cần giải quyết hay không?”.
“Không có, việc kia cũng khá bực mình, trong ba năm qua ta đã không ngừng tạo cơ hội cho bọn hắn thế nhưng lại không thấy có hiệu quả, hiện tại ta đang gặp được một cái thiên đại cơ duyên”. Dương Thiên Vấn nói xong liền đem chuyện Minh Nguyệt Ma Cầm nói cho Thủy Thấm Lan nghe.
Thủy Thấm Lan băng tuyết thông minh, vừa nghe xong đã minh bạch ý của Dương Thiên Vấn nên ôn nhu mà đáp: “Ân, không thành vấn đề, tất cả mặc cho Vấn ca an bài”. Chỉ cần có thể tăng cường thực lực của mình thì cũng tương đương với tăng cường thực lực của mọi người rồi, nếu như thực sự lấy được Minh Nguyệt Ma Cầm thì như vậy Dương Thiên Vấn có tổng cộng ba kiện trong Thần giới thập bảo rồi.
Dương Thiên Vấn yêu thương mà ôm Thủy Thấm Lan vào trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thiên Vấn cưỡi phi hành pháp khí bay đi Khương gia.
“Là hắn?” Một cái thanh âm quen thuộc vang lên nhưng Dương Thiên Vấn không nghe thấy, nếu như Dương Thiên Vấn nghe được thì sẽ phát hiện ra chủ nhân thanh âm này đã thay đổi hình dạng: “Không nên động thủ?”.
“Hanh, ngu xuẩn, lúc này mà động thủ thì xác thực là có thể giết được người này nhưng chúng ta khẳng định là cũng chạy không thoát, hắn một mình, muốn giết hắn có nhiều cơ hội thế nhưng lúc này giết hắn thì đại cục sẽ bị phá hủy, nên lo lắng vấn đề từ đại cục, hiểu chưa?” Một thanh âm già nua nhưng nghe thập phần hữu lực vang lên.
Dương Thiên Vấn đang phi hành giữa không trung, trong tâm chợt sinh cảm ứng thế nhưng loại cảm giác này chợt lóe lên rồi biến mất, Dương Thiên Vấn chưa kịp nắm bắt thì lúc này đại trạch Khương gia đã gần ngay trước mắt.
Thu hồi pháp khí, Dương Thiên Vấn hội hợp với Khương Nguyên Đông đã sớm chờ ở cửa rồi cùng nhau đi vào Khương gia đại môn.
Thủy Thấm Lan đối với sự khổng lồ của Khương gia khá kinh ngạc nhưng khi nhìn thấy ngọn núi cao vót trong mây, bên trong phù linh khí nồng hậu kia thì không khỏi lần thứ hai kinh ngạc hô lên một chút.
“Dương huynh, ngươi không phải là muốn để Thủy cô nương đi vào Minh Nguyệt Bí Cảnh đó chứ?” Khương Nguyên Đông mặt mang dị sắc hỏi một câu.
Dương Thiên Vấn gật đầu hỏi: “Lẽ nào có cái gì không thích hợp sao?”