Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
“Thực không dám dấu diếm, Minh Nguyệt Bí Cảnh mỗi lần chỉ cho hai mươi người tiến vào, mà ngũ đại thế gia đều tự đề cử một vị cao thù họ khác và một vị bổn gia đệ tử. Còn lại mười danh ngạch, số danh ngạch này phải dựa vào tranh đoạt mà quyết định”. Khương Nguyên Đông bình tĩnh hồi đáp.
Dương Thiên Vấn gật đầu đáp: “Cái này thì đơn giản, ta sẽ đem danh ngạch của ta tặng cho nàng còn ta đi tham gia tranh đoạt là được chứ gì”. Dương Thiên Vấn nói lời này cực kỳ tự tin.
Khương Nguyên Đông rốt cuộc biết được thực lực của Dương Thiên Vấn nên nhún vai hồi đáp: “Tùy tiện, ta đi nói với lão cha một tiếng là được, dù sao với thực lực của ngươi, dưới Thiên Thần tin tưởng là không vấn đề gì”.
Thủy Thấm Lan không nhiều lời mà nhu thuận tất cả đều giao cho Dương Thiên Vấn đi an bài. Dương Thiên Vấn và Thủy Thấm Lan ở lại Khương gia, Khương gia rất lớn, khách phòng cũng nhiều không kế xiết nên tùy tiện chọn một cái là được.
Vài ngày rất nhanh đã trôi qua, mấy ngày nay Dương Thiên Vấn được Khương Nguyên Đông dẫn đi du ngoạn, Khương gia này thật ra là một cái du ngoạn thánh địa không tệ.
Rốt cục người của ngũ đại thế gia đã tới Khương gia, Khương gia đối với loại thịnh hội này sớm đã như cưỡi xe nhẹ đi đường quen, Thần giới cường giả vi tôn, tất cả đều là hư, chỉ có thực lực mới là vương đạo.
Bên kia gia chù ngũ đại thế gia gặp nhau trao đổi về Minh Nguyệt Bí Cảnh lần này thì bên này Dương Thiên Vấn và Khương Nguyên Đông uống rượu. Thủy Thấm Lan thì chơi đàn. Tiểu Bạch thì, tiểu gia hỏa này thoải mái nằm trên mặt đất mà ngủ.
“Ta nói. Dương huynh, cầm kỹ của Thủy cô nương quả nhiên là thế gian hiếm có. Hảo, thực sự là hảo!” Khương Nguyên Đông không chút che giấu tán dương. Đối với diễm phúc của Dương Thiên Vấn không khỏi ước ao một trận.
“Ha hả. Khương huynh tuấn tú, thân thể hiển hách vì sao không tìm lấy một cô nương chứ?” Dương Thiên Vấn cười trêu nói.
“Ai. Không có duyên phận! Hơn nữa. với thân phận của ta có rất nhiều chuyện không thể tự chù quyết định được Khương Nguyên Đông mặt cười khổ hồi đáp.
Dương Thiên Vấn gật đầu. Thế gia đệ tử làm cho người ta ước ao nhưng đồng dạng cũng có sự bi ai. vẫn như chúng ta hay hơn, nhàn vân dã hạc, tự tại tiêu dao, tiện uyên ương tiện tiên, trời đất bao la bốn biến là nhà.
“thời gian cũng không sai biệt lắm. Chúng ta cũng nên qua đó thôi. Nếu muộn lão cha ta sẽ tức giận đó”. Khương Nguyên Đông tính ra một chút rồi đứng dậy nói.
Dương Thiên Vấn gật đầu, cầm chén uống một hơi cạn sạch rồi mở miệng nói: “Cũng tốt, chờ mọi việc xong xuôi chúng ta trở về uống tiếp. Đi thôi, Lan nhi”.
Thủy Thấm Lan ôn nhu điểm đầu rồi cầm đàn thu vào trong giới chỉ.
“Ngươi ôm lấy Tiểu Bạch, đừng cho nó loạn hoảng”. Dương Thiên Vấn ý tại ngôn ngoại chính là muốn Thủy Thấm Lan không ly khai khỏi sự bảo hộ của Tiểu Bạch. So về sức chiến đấu thì Thủy Thấm Lan là người yếu nhất trong nhóm.
Thủy Thấm Lan tự nhiên hiểu ý Dương Thiên Vấn nên ôm Tiểu Bạch nửa ngủ nửa tỉnh lên rồi đi theo hai người vào hội trường.
“Thay ta bảo vệ tốt Lan nhi, hiểu chưa?” Dương Thiên Vấn dùng linh hồn nói với Tiểu Bạch.
“Yên tâm đi, lão đại, an toàn của Lan tỷ cứ giao cho ta”. Tiểu Bạch khẳng định đáp.
Khi ba người đến hội trường thì người của ngũ đại thế gia đã ngồi vào chỗ rồi, chỗ ngồi vây quanh một cái võ đài. Mỗi nhà cũng bất quá không đến trăm người nên tụ lại trên khu sân rộng nhìn có vẻ lẻ tẻ, lúc này trên võ đài đã có hai Trung Vị Thần đanh giao đấu.
Khương Thiên Lan nghiêm túc phê bình Khương Nguyên Đông mấy câu rồi mới khách khí mà quay đầu nhìn Dương Thiên Vấn nói: “Cư sĩ, ngươi chuẩn bị một chút đi, điểm đến thôi”.
Dương Thiên Vấn gật đầu, hắn nhìn qua lịch thi đấu, một ngày mình chỉ cần đánh một trận, sau ba ngày là liền có thể định ra danh ngạch rồi.
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên, đối thủ của mình là một đích hệ đệ tử của Trần gia, tu vi cũng là Trung Vị Thần.
Dương Thiên Vấn từ lúc báo danh tham gia thi đấu cũng chưa bại lộ ra pháp lực cảnh giới thực, Trung Vị Thần sơ kỳ, cũng không cao thế nhưng người biết Dương Thiên Vấn như Khương Nguyên Đông thì thiếu chút nữa tròng mắt rớt ra. Hắn và Dương Thiên Vấn quen biết nhau cũng hơn sáu trăm năm rồi? Lúc mới quen bất quá chỉ là một Linh Thần, thế nhưng qua mấy trăm năm đã tới Trung Vị Thần rồi, coi như là thiên tài thì loại tốc độ tiến bộ này quả thực là không thể tường tượng nổi, nguyên hắn vốn nghĩ rằng Dương Thiên Vấn là do luyện hóa thần hạch mà thành thần, nếu như luyện hóa thần hạch thành thần thì loại tốc độ tu luyện này coi như là có thể giải thích được còn nhưng nếu không phải thì quá mức kinh thế hãi tục rồi.
Sau nửa canh giờ, hai người trên đài phân thắng bại. Người chù trì luận võ là một cao thủ Khương gia, Dương Thiên Vấn tỉ mỉ nhìn lên mà thần nhãn đưa ra đáp án: Thiên Thần giai!
“Dương Thiên Vấn, Trần Thủ Tín”. Người chủ trì cao giọng nói.
Dương Thiên Vấn vừa nghe, Trần Thủ Tín? Tên này, thực sự là…
“Uy, gọi đến ngươi kia, còn chưa đi sao?” Khương Nguyên Đông đẩy Dương Thiên Vấn một chút và nhắc nhở nói.
“Nga”. Dương Thiên Vấn thân hình không gió mà tự động chậm rãi phiêu thượng lên đài, trong tay cầm một thanh hắc sắc trường thương, mũi thương chỉ xéo xuống đất, tay kia làm ra một cái động tác xin mời.
“Quy cù thì không cần ta nhiều lời nữa, điểm đến là dừng thôi”. Người chủ trì nói xong liền lui xuống.
Đối thủ là một thanh niên nhân cao gầy, hắn đồng dạng tuấn tú lịch sự nhưng cũng có sự kiêu ngạo của thế gia đệ tử. Bất quá, thái độ vẫn thập phần có phong độ mà nói: “Xin mời”. Nói xong, hắn xuất ra một thanh hỏa hồng sắc kiếm, trên thân kiếm có liệt hỏa hừng hực bốc lên.
Dương Thiên Vấn không có lưu ý đến thanh kiếm kia mà thầm nghĩ, các ngươi nhiều người đều vì Minh Nguyệt Ma Cầm mà đến đây thế nhưng Thẳm Phán Chi Thương trong Thần giới thập bảo ở ngay trước mặt mà cũng không ai biết hàng.
“Bạo viêm lĩnh vực!” Một cái hỏa chi thế giới lao tới bao phủ lên Dương Thiên Vấn, đây là đại lĩnh vực trong hỏa chi pháp tắc thuộc về loại hình công kích.
Oanh — một tiếng, cái cường đại lĩnh vực này cũng xứng danh, xem uy lực vụ nổ này nếu đặt ở hạ giới thì có thế đơn giản hủy diệt một cái tinh cầu rồi! Chỉ bất quá không gian Thần giới dị thường kiên cố và ổn định nên thoạt nhìn nó có vẻ không mạnh cho lắm nhưng trên thực tế chỉ có ai tự mình nhận một kích này mới biết được sự lợi hại của nó.
Thân thể Dương Thiên Vấn rất mạnh thế nhưng không có ngu ngốc đứng đối cứng với nó, hắn trực tiếp lui ra phía sau.
Trần Thủ Tín có thể tu luyện đến Trung Vị Thần tự nhiên là không phải dễ dàng đánh bại như vậy huống hồ hiện tại Dương Thiên Vấn còn đang bị vây trong lĩnh vực của hắn nữa. Mở ra lĩnh vực có một chỗ tốt đó chính là thân có ở trong lĩnh vực của người khác thì cũng vẫn có thể qua lại như thường, nhưng chỗ không tốt lắm chính là vô pháp bằng vào lực lượng cường đại phá vỡ lĩnh vực của đối phương.
Nếu sử dụng hiệu quả phá vực của Phá Diệt Chi Thương thì chỉ cần nhất thương đã có kỳ hiệu, hơn nữa nếu nhất kích không đánh bại được đối phương thì đối phương cũng sẽ bị Dương Thiên Vấn đánh rơi xuống hạ phong mà nếu như người mở ra lĩnh vực mà rơi xuống hạ phong thì sẽ rất khó xoay người lại được.
Thế nhưng Trần Thủ Tín rất may mắn, Dương Thiên Vấn đã quen tính thích ấn tàng thực lực rồi nên chưa dùng tới hiệu quả phá vực, hắn chỉ có thế có phản ứng đúng lúc xoay người dùng kiếm đẩy thương ra.
Đáng tiếc, hắn vẫn không so được với Dương Thiên Vấn về kinh nghiệm chiến đấu, thương bị kiếm chặn lại thế nhưng Trần Thủ Tín lại lộ ra kẽ hở bởi vì Dương Thiên Vấn đột nhiên tập kích mà hiển lộ ra. Đương nhiên những nhược điểm này cũng được kiện Thượng phẩm thần giáp kia bảo vệ.
Dương Thiên Vấn dành ra vạn năm mà khổ luyện tuyệt kỹ cận chiến, ngay trong nháy mắt này không chút do dự dùng ra, thân thể giống như thiểm điện mà sử dụng nhất thương phá không, thương này phảng phất như siêu việt không gian và thời gian đánh văng thanh Liệt Hỏa Thần Kiếm kia ra rồi giống như một đạo ánh sáng phá không phá rách kiện thần giáp kia, tuy nhiên lực đạo khi chạm đến người Trần Thủ Tín thì từ dương cương biến thành âm nhu khẽ đẩy hắn rơi xuống võ đài. Đây là Dương Thiên Vấn thủ hạ lưu tình, bằng không nhất thương này đủ để lấy mệnh hắn rồi. Trung Vị Thần? Tại trước mặt Dương Thiên Vấn căn bản là không chịu nổi một kích, không có cách nào, Dương Thiên Vấn trên tay tùy tiện sử dụng một loại mật thuật thì tại Thần giới đủ đế xưng hùng rồi, ngay cả cao thủ đồng cấp bậc căn bản là vô pháp đỡ được một kích tất sát của Dương Thiên Vấn.
“Chấp nhận”. Dương Thiên Vấn rất có phong độ mà nói một câu, đợi sau khi người chủ trì tuyên bố hắn thắng lợi thì xoay người phi xuống đài.
Trần Thủ Tín biểu tình có chút đờ đẫn, hắn nghĩ mình có thể bại nhưng thật không ngờ lại bị bại nhanh như vậy. Lúc này mới bắt đầu trận đấu mà thôi.
chỉ có hành gia mới có thể nhìn ra khả năng khống chế lực kinh khủng của Dương Thiên Vấn, một kích chẻ tre như thế nhanh đến mức ngay cả người chủ trì cũng không kịp cửu viện thế nhưng khi đánh rách thần giáp thì trong nháy mắt đã biến thành nhu lực, việc này nói thì dễ nhưng làm không đơn giản chút nào. VỊ Thiên Thần chủ trì của Khương gia nhìn về phía Dương Thiên Vấn mà trong nhãn thần cũng không khỏi lộ ra vài phần thưởng thức.
Khương Nguyên Đông sửng sốt một lát, đợi khi Dương Thiên Vấn đi tới bên người mới có phản ứng, cái này, một chiêu này rất quen thuộc! Thế nhưng một hồi tỷ thí kia đi qua mới được bao năm chứ? Khi đó mình lĩnh ngộ Thiên địa nhất đao tốn hao tròn hai mươi tám vạn năm!
Một chiêu này của Dương Thiên Vấn mang theo ý cảnh không kém gì ý cảnh của mình thi triển ra vào lần tỷ thí đó, tuy nhiên mới có mấy trăm năm thôi mà? Khương Nguyên Đông hoàn toàn bị đả kích, mình coi như là một thiên tài rồi thế nhưng so với Dương Thiên Vấn thì thực sự thái quá rồi, không, không phải mình thái qua mà là Dương Thiên Vấn người này quá yêu nghiệt rồi.