Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Dương Thiên Vấn niết ấn quyết mới vừa được phân nửa, nghe nói như thế thì nhất thời sửng sốt một chút, thiếu chút nữa khiến cho thiên địa nguyên khí bạo động. May là hắn phản ứng kịp thời đem pháp lực cường hoành thu trờ về rồi phất tay xua tan thiên địa linh khí mà rất có phong độ nói: “Chấp nhận”.
Mông Thanh Thanh thi lễ, vẻ mặt bất đắc dĩ và phiền muộn bước đi, trong miệng thì thầm cái gì đó còn Dương Thiên Vấn cũng vui vẻ vì tiết kiệm được chút khí lực.
Ba ngày tỷ thí kết thúc, danh ngạch mười người đã được xác định nhưng không xếp thành thứ hạng gì cả.
Dương Thiên Vấn sớm mà được Khương Nguyên Đông gọi đi, hắn mang theo Thủy Thấm Lan cùng nhau đi qua tập hợp, Tiểu Bạch thì lại trốn vào trong tay áo Dương Thiên Vấn ngủ.
“Được rồi, bí cảnh kia rốt cuộc ở nơi nào đó?” Dương Thiên Vấn đi theo Khương Nguyên Đông mà nhẹ giọng hỏi.
“Kỳ thực ta cũng không biết, ta tuy rằng đã đi một lần nhưng ta nghe nói bí cảnh này mỗi lần mở ra địa điểm đều không giống nhau”. Khương Nguyên Đông cũng không có giấu diếm nói.
Dương Thiên Vấn nghe xong thì trong lòng âm thầm tự hỏi, mỗi một lần địa điểm mở ra không giống nhau nhưng ngũ đại thế gia có thể suy tính được địa điểm chuẩn xác, trách không được ngũ đại thế gia dám để cho ngoại nhân nhúng tay vào.
Nếu mỗi lần Bí cảnh mở ra không giống nhau thì cũng sẽ không phí tâm đi ghi nhớ làm gì.
Đi tới tiền viện thì gia chù Ngũ đại thế gia đã đứng đó, phía dưới là nhân tuyển của các đại thế gia. Khương gia bên này có sáu người, Thủy Thấm Lan và Khương Nguyên Đông là danh ngạch đề cử còn Dương Thiên Vấn là do tranh đoạt mà được danh ngạch, cùng với hắn còn có bốn người nữa. Qua đó có thể thấy được thực lực của Khương gia.
Kỳ thực với thực lực của Khương gia nếu như để Khương Nguyên Đông tham gia thi đấu thì số lượng danh ngạch chỉ sợ cũng không chỉ có sáu cái.
Dương Thiên Vấn nhìn chung quanh một chút. Mông Thanh Thanh cư nhiên cũng ở trong đó. Di. Ngày hôm qua không phải nàng bị loại rồi sao? Chẳng lẽ là Mông gia cấp cho nàng một cái danh ngạch đề cử? Thoạt nhìn địa vị của cô ta tại Mông gia không nhỏ.
Khương Thiên Lan đưa cho mỗi người một đạo phù chú. Dương Thiên Vấn tiếp nhận rồi xem trộm mặc dù không nhìn ra nguyên cớ nhưng cũng suy đoán ra một ít nguyên nhân.
Khương Thiên Lan phất tay ném ra một chiếc phi toa rồi điểm một cái. Phi toa lập tức biến thành lớn gấp trăm lần: “Mọi người vào đi thôi. Chúng ta còn phải đi một đoạn đường nữa”. Nói xong bên thành phi thuyền lộ ra một cánh cửa.
Dương Thiên Vấn theo mọi người bước vào cái phi hành pháp khí này. Đây là loại phong bế toàn bộ thần thức nên tốc độ so với bình thường nhanh gấp trăm lần. Hơn nữa phòng ngự cũng đồng dạng rất mạnh bất quá ngoại trừ chủ nhân ra những người khác đối với tình hình của nó hiển nhiên là không dễ biết được.
“Đây chính là viễn siêu cực phẩm Thần khí, là Thiên Thần khí cấp phi hành pháp khí, có được không dễ, loại pháp khí này giá tới hàng nghìn vạn Thần tinh đó”. Khương Nguyên Đông thoải mái ngồi ở vị trí cảm thán nói: “Cái pháp khí này dùng để xuyên qua Thiên nguyên đại lục là đủ rồi, nếu như ta có việc mượn dùng thì tốt bao nhiêu”.
Khương Thiên Lan hình như nghe được Khương Nguyên Đông nói nên trừng mắt nhìn hắn. Thấy vậy Khương Nguyên Đông cười gượng không nói gì nữa.
“Thấy chưa, lão cha ta hung hãn không”. Khương Nguyên Đông nhắm mắt thế nhưng lại truyền âm nói chuyện phiếm với Dương Thiên Vấn.
“Ha hả..” Dương Thiên Vấn khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ hài lòng tươi cười. Cái phi hành pháp khí này cư nhiên có thể cắt đứt thần thức, đúng là pháp bảo rất hay.
Dương Thiên Vấn thu thần thức lại, nếu không dò xét được thì cũng lười suy nghĩ, dù sao cũng chỉ cần có thể đi vào là được. Nửa ngày sau phi toa ngừng lại.
“Mọi người có thể đi ra rồi”. Khương Thiên Lan phất tay mở ra cấm chế, mọi người lục tục từ trong phi toa đi ra.
Khi Dương Thiên Vấn đi ra, hắn nhìn chung quanh bốn phía, đây là một cái đáy cốc, trên đầu bầu trời vân vụ lượn lờ, xem ra thâm cốc này tuyệt đối rất sâu vì tuy bây giờ là ban ngày thế nhưng dưới đáy cốc vẫn đen kịt một mảnh, bất quá cái này cũng không lo, khả năng hắc ám thị vật đối với bọn họ mà nói là không thảnh vấn đề.
“Mọi người theo chúng ta đi tới”. Khương Thiên Lan và tứ gia gia chù khác đi phía trước.
“Đi, theo sau ta”. Khương Nguyên Đông vỗ vai Dương Thiên Vấn nói.
Thủy Thấm Lan khẽ vịn vào tay Dương Thiên Vấn rồi đi theo mọi người. Dương Thiên Vấn vừa đi mà không sử dụng thần thức đi thăm dò cái gì, cũng không biết nơi này là chỗ nào.
Sau bảy tám dặm thì đoàn người đi tới trước một cái thanh đàm (hồ nước xanh), bốn phía trải rộng oánh lóng lánh Thần tinh chiếu vào thanh đàm này mà phản xạ lên thần quang lấp lóa.
“Hẳn là ở đây rồi”. Khương Thiên Lan nhẹ giọng nói rồi giương mắt nhìn trộm bốn vị gia chù kia. Bốn người kia cũng gật đầu xác nhận nói: “Ân, chúng ta chuẩn bị đi”.
Khương Thiên Lan và bốn vị gia chù đem hồ nước xanh này vây lại, phân ra đứng tại năm góc rồi xuất ra một khối lệnh phù quán chú vào thần lực rồi cùng quát to: “Minh minh tự tại, nguyệt ẩn đương không, bí cảnh thông suốt!”.
Năm đạo ánh sáng chợt lóe lên rồi cùng hội tụ lại, phía trên thanh đàm xuất hiện một đạo ánh sáng rồi từ từ mở rộng ra: “Ân, được rồi, chính là Đạo Quang nguyên này, đợi khi nguồn sáng mở rộng mà hình thành ra quang môn thì chính là lúc bí cảnh mở ra”. Khương Nguyên Đông nhẹ giọng nhìn Dương Thiên Vấn nói.
“Lần trước đi vào là ở nơi nào?” Dương Thiên Vấn thuận miệng hỏi.
“Ta nhớ kỹ đó là một cái sơn động”. Khương Nguyên Đông hồi đáp.
Dương Thiên Vấn gật đầu, thoạt nhìn bí cảnh này thật đúng là địa điểm không xác định nhưng muốn mở nó ra nhất định phải suy tính ra được địa điếm nó mở ra, hẳn là bên trong còn có huyền cơ khác.
Vào lúc này quang môn chợt mở ra nhưng theo sau đó là hơn mười đạo pháp bảo kiếm quang đột nhiên từ trên trời lao xuống, theo sau đó là hơn trăm đạo thân ảnh.
Dương Thiên Vấn biến sắc, không ổn, đến tột cùng là cái gì vậy? ở đây hình như vẫn ở trong Thuận Dương Phủ thì phải? Tại Thuận Dương Phủ mà vẫn có thế lực dám ra tay đối với ngũ đại thế gia sao?
Khương Thiên Lan và các đại thế gia gia chủ khác bình tĩnh quát to: “Mọi người không nên bối rối, chuẩn bị nghênh địch!” rồi vung tay lên xuất ra một đạo quang mạc đem toàn bộ thanh đàm vây kín lại. Ngay lúc này hơn mười đạo kiếm quang đánh lên quang mạc, quang mạc kịch liệt lay động nhưng vẫn không bị phá vỡ.
Dương Thiên Vấn và Khương Nguyên Đông che chở cho Thủy Thấm Lan lui về phía sau đến gần vách núi, Dương Thiên Vấn nhẹ giọng nói: “Một hồi nữa ngươi nghênh địch, ta dùng thuật pháp hiệp trợ”.
Khương Nguyên Đông minh bạch ý Dương Thiên Vấn gật đầu nói giỡn: “Nhắm chuẩn vào, không nên đánh nhầm vào ta đó”. Xem ra hắn đúng là tài cao mật lớn, lúc này mà vẫn có thể trấn định chuyện trò vui vẻ như vậy.
Dương Thiên Vấn cũng không nói lời vô ích mà trực tiếp sử dụng thuật pháp dẫn một đạo tử tiêu thần lôi tập trung đánh vào một Thượng Vị Thần. “Oanh lĩnh vực của Thượng Vị Thần này bị phá vỡ rồi bị đạo thần lôi này đánh cho một trận hoảng hốt, ngay sau đó một đạo hắc quang hiện lên.
“A”. Hét thảm một tiếng, Thượng Vị Thần này hai mắt trợn trừng không dám tin tưởng.
Dương Thiên Vấn bình tĩnh đưa tay lên vẫy một cái, đạo hắc quang kia bay vòng vèo trở về, sau khi hắc quang thu liễm thì hiện ra một cây trường thương màu đen dài tám trượng. Cao thủ so chiêu, không được phép nửa điểm qua loa, vừa rồi Dương Thiên Vấn thừa dịp Thượng Vị Thần kia hoảng hốt mà đột nhiên xuất thủ thành công.
Trường thương trong nháy mắt nhập hầu đã hút khô toàn thân thần huyết của người này!
Trước mặt Dương Thiên Vấn bất luận hệ thống phòng ngự nào đều như tờ giấy, kẻ nào càng ỷ vào lĩnh vực phòng ngự thì càng muốn chết!
“Mau, đi vào!” Khương Thiên Lan đột nhiên truyền âm nói. Nguyên bản đợt công kích đầu tiên chỉ là khúc nhạc dạo đầu, xem ra bọn chúng muốn giữ chân mọi người, không cho mọi người cơ hội tiến vào bí cảnh.
“Không xong rồi, chúng ta nhanh lên một chút mà đi vào, bí cảnh sau khi có đủ hai mươi người sẽ đóng lại, tuy rằng từ bên trong có thể đi ra thế nhưng người bên ngoài phải đợi mười vạn năm sau mới có thế lần thứ hai đi vào”. Khương Nguyên Đông giải thích nói với Dương Thiên Vấn sau đó một đao thoát khỏi đối thủ mà lao về phía quang môn trên thanh đảm.
Tuy nhiên trên đường đi hắn lại bị người ngăn cản lại, tình cảnh của Dương Thiên Vấn cũng không tốt hơn là bao, chỉ là Dương Thiên Vấn hạ thủ quá độc ác, kẻ nào chặn đường đều không có ai sống sót, đều là trong nháy mắt đối mặt đã bị Dương Thiên Vấn sử dụng đại thần thông giết chết! Ngũ Sắc Thần Quang đưa đẩy, không có bất luận viễn trình công kích nào có thể có được tác dụng, phi kiếm đến đẩy phi kiếm, pháp bảo tới đẩy pháp bảo, không có gì không đẩy được, vạn pháp bất xâm. Còn sử dụng lĩnh vực cận chiến thì càng không ai dám.
Cũng chỉ có Dương Thiên Vấn bên này thong dong được một chút nhưng vẫn bị giữ chân do địch thủ quá đông.
Đồng thời bị đánh không chỉ có hai mươi nhân tuyển đi vào mà đại đa số đệ tử ngũ đại thế gia đều bị đông đảo cao thủ dây dưa vô pháp thoát thân.
Ngũ đại thế gia gia chủ vừa phải duy trì quang môn đồng thời phải phân tâm nghênh địch cũng như tận lực ngăn cản không cho người không phải của ngũ đại thế gia tiến vào. Năm Thiên Thần liên thủ khiến cho không một ngoại nhân nào tiến vào được quang môn nhưng đồng thời cũng không có một người nhà nào đi vào được.
“Tham Lang, các ngươi là Tham Lang nhân!” Sau khi giao thủ một trận, gia chủ họ Mông nhận ra kẻ tập kích, tuy số lượng người tham chiến ngày càng nhiều nhưng lại không hạ sát thủ mà chỉ gắt gao giữ chân những người này mà thôi.
“Các ngươi không cần kéo dài thời gian, phụ cận đã bị phong bế, các ngươi có đưa tin ra bên ngoài cũng không đến được”. Một thanh âm vang lên, thanh âm cứng rắn mà mờ ảo nhưng làm cho tất cả mọi người ở đây đều bị chấn động khí huyết, pháp lực hình như bị áp chế hơn phân nửa.
“Tham Lang Thần Vương? Ngươi dám giết chúng ta sao?” Hoắc thị gia chủ hừ lạnh một tiếng, hắn đã nhận ra chủ nhân thanh âm này.
Dương Thiên Vấn vừa nghe nói là Thần Vương thì lập tức động tác thu liễm lại phân nửa, cường giả cấp bậc Thần Vương hiện tại không đắc tội nổi, đặc biệt là dưới loại tình huống này, chỉ cần thò đầu ra thì khó giữ được cái mạng nhỏ này.
“Ha ha ha… Yên tâm, yên tâm đi, nếu ta muốn giết các ngươi thì các ngươi cũng sẽ không sống được đến bây giờ”. Tham Lang Thần Vương đại vừa cười vừa nói, ngữ khí thân thiết lại không ít.
“Thần Vương muốn làm cái gì?” Khương Thiên Lan lãnh tĩnh hỏi thăm, xác thực, nếu như ngũ đại thế gia gia chủ bị giết giết, hơn nữa là bị giết trong Thuận Dương Phủ cảnh nội thì khẳng định là do Tham Lang làm, đến lúc đó, Tham Lang Thần Vương sẽ đối mặt với tràng diện ngũ đại thế gia cộng đồng truy sát. Huống hồ thân là gia chủ, mặc dù chết nhưng cũng sẽ có phương pháp đưa tin về gia tộc, Tham Lang Thần Vương tuyệt đối không dám mạo hiểm như vậy!
“Rất đơn giản, cho thủ hạ của ta đi vào”. Tham Lang Thần Vương không hiện ra mà chỉ có thanh âm truyền tới.