Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Trong Trúc lâu tiếng đàn tuy ngừng lại thế nhưng bầu không khí cũng chẳng phải hài hòa. Dương Thiên Vấn không thích loại bầu không khí này vì hắn không có quyền chủ động. Đây là kiểu không khí bị người quản chế và uy hiếp.
“Nói đi”. Dương Thiên Vấn đầu tiên đánh vỡ trầm mặc nói.
“Không biết Dương công tử đối thời chúng thần đại chiến thời thượng cổ biết được bao nhiêu?” Minh Nguyệt nhẹ giọng mở miệng nói.
Dương Thiên Vấn nghe xong thì cảm thấy khó hiểu. Hỏi xa xôi thế để làm chi vậy tuy nhiên vẫn hồi đáp: “Biết một ít thôi. Thượng cổ nhất chiến chúng thần ngã xuống. Thẩm Phán Chủ Tể cũng bởi vậy mà ngã xuống, Lôi Thần Nhất Tộc cũng bị suy tàn còn những cái khác thì ta không rõ ràng lắm. Dù sao ta cũng chỉ nghe đồn mà thôi”.
“Chiến tranh là bởi vì muốn thỏa mãn dã tâm của người cầm quyền đồng thời cũng là bởi vì lợi ích. Dương công tử có biết thượng cổ đại chiến xảy ra vì tranh giành lợi ích gì không?” Minh Nguyệt mở miệng hỏi.
“Không biết”. Dương Thiên Vấn lắc đầu nói. Lợi ích, cái gì lợi ích chứ.
“Lẽ nào ngươi không thấy kỳ quái hả? Chuyện gì có thể khiến cho mười bốn vị Chủ Tể và vô số cường giả Thần giới tranh cướp chứ”, thanh âm Minh Nguyệt nhu hòa nhưng lộ ra mị lực đặc thù nói.
“Vậy ngươi nói nghe một chút đi. Ta nghĩ Chủ Tể và Thần Hoàng chênh lệch với nhau sợ là không nhỏ nên dạng lợi ích gì có thể khiến cho toàn bộ cường giả Thần giới không cưỡng nổi. Ta cũng thật là thập phần hiếu kỳ đó”. Dương Thiên Vấn cười cười hỏi.
“Ngươi sai rồi, thời thượng cổ Thần giới có tám vị hoàng giả, mỗi một vị đều luyện không chỉ có một loại pháp tắc hơn nữa đều đạt đến trình độ khá cao, trong đó thì thời Không Thần là tối cao!” Minh Nguyệt nói.
Dương Thiên Vấn nghe xong có chút suy nghĩ. Xác thực là như vậy vì Lôi Áo cũng tu luyện tam chủng pháp tắc hơn nữa tam chủng pháp tắc này đều đạt đến cấp bậc Thần Vương. Thần Vương như vậy so với Thần Vương tu luyện một loại pháp tắc tuyệt đối là mạnh hơn nhiều. Thử suy nghĩ một chút, mỗi loại pháp tắc có tam lĩnh vực lực bất đồng nếu toàn bộ dung hợp lại với nhau thì rất mạnh đồng thời có thể nhìn thấy đạo lộ tiến lên Chủ Tể. Mà song pháp tắc chính là sáu loại lĩnh vực lực. Tam pháp tắc chính là chính loại lĩnh vực lực. Sáu loại lĩnh vực
dung hợp tính toán thế nào cũng manh hơn so với ba loại đi?
Nếu chân tướng đúng như Minh Nguyệt Thần Hoàng nói thì thời thượng cổ, Thần Hoàng cấp chí cường mỗi người đều tu luyện song pháp tắc cũng chính là có sáu loại lĩnh vực có thể dung hợp với nhau, cho dù là chỉ dung hợp được năm loại thì thực lực của bọn họ so với Chủ Tể chỉ thấp hơn một chút nhưng so với các thần nhân khác cường đại hơn nhiều?
“Thần giới bát hoàng và mười bốn vị Chủ Tể chính là những nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp tại Thần giới. Chủ hồn của ta chính là một trong Thần giới bát hoàng!” Minh Nguyệt nhẹ giọng kể nói.
Dương Thiên Vấn đã có tâm lý chuẩn bị nhưng nghe vậy thì vẫn nhịn không được mà kinh ngạc. Nguyên lai thời kì thượng cổ, Thần Hoàng chí cường có thể sánh với Chủ Tế? Như vậy mình một ngày có thế dung hợp được ngũ hành pháp tắc là mười lăm loại lĩnh vực lực, cái đó không phải là đủ để siêu việt hơn Chủ Tể sao?
“Thì ra là thế. Vậy cổ thần đại chiến kia đến tột cùng là vì dạng lợi ích gì mà bạo phát vậy?” Dương Thiên Vấn không giải thích được hỏi.
“Rất đơn giản. Bởi vì Chí Cao Thần! Chủ Tể thống trị Thần giới, bọn họ hầu như là tồn tại vô địch nhưng vẫn không thể đạt đến cảnh giới bất tử bất diệt.
Chí Cao Thần mới chân chính là bất tử bất diệt! Cái chúng ta tranh cướp chính là cơ duyên trở thành Chí Cao Thần mà cái những người khác tranh cướp chính là cơ duyên trở thành Chủ Tể”. Minh Nguyệt lại nói tiếp nhưng trong ngữ khí lộ ra vài phần ngạo khí. Dù sao cô ta cũng là một trong Thần giới bát hoàng có thể sánh vai với Chủ Tể mà.
” Vẫn không rõ lắm”. Dương Thiên Vấn lắc đầu nói.
“Nói cũng vô pháp nói rõ được. Cứ một cái diễn kỷ nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ có một tân Chủ Tế sinh ra đồng thời thời gian đó cũng có cơ duyên đi thông Chí cao thần. Một diễn kỷ trước Nhân thần giới lại sinh ra một Chủ Tể thế nhưng cả chúng ta thì lại không có ai trở thành Chí Cao Thần cả”. Minh Nguyệt nói tiếp nhưng có vài phần cô đan.
Dương Thiên Vấn mở miệng hỏi: “Một diễn kỷ là bao nhiêu thời gian?”.
“Ba trăm sáu mươi lăm triệu năm! Mà từ lần trước đến nay đã qua hơn ba trăm sáu mươi tư triệu năm rồi!” Minh Nguyệt nhẹ giọng nói.
“Ngươi nói là chỉ còn mấy vạn năm nữa là đến diễn kỷ kế tiếp, cũng chính là thời gian bạo phát chúng thần chi chiến lần thứ hai sao?” Dương Thiên Vấn lòng tràn đầy kinh ngạc hỏi.
“Đó là ngươi nói đó”. Minh Nguyệt nhẹ giọng hồi đáp.
Dương Thiên Vấn hoàn toàn không nói gì. Chính vị thần tiên đánh nhau người tầm thường gặp tao ương mà nếu như Chủ Tể động võ nói lần thứ hai thì kẻ chịu khổ cũng chỉ có chúng ta những “Phổ thông dân chúng” này.
Quá một diễn kỷ Chủ Tể sẽ đánh cờ. Toàn bộ Thần giới là bàn cờ nhưng trong Chí cao cuộc cờ tiếp theo Dương Thiên Vấn không muốn làm quân cờ. Cũng chỉ có thể nhảy ra khỏi bàn cờ thành người đánh cờ mà thôi.
“Nói ra yêu cầu của ngươi đi”. Dương Thiên Vấn thu hồi suy tư nói.
“Chủ hồn của thiếp thân tuy đã tán đi, tuy rằng còn lưu lại phân thần nhưng cũng mất đi quyền tranh đoạt tại diễn kỷ kế tiếp do đó chỉ cần ngươi đáp ứng một cái yêu cầu thì thiếp thân sẽ đem bảo vật này tương tặng đồng thời truyền thụ cằm đạo mật pháp cho vị Thủy cô nương này. Cây cầm này là một trong Thần giới thập bảo, rất có diệu dụng đối với vị Thủy cô nương tu luyện Sinh Mệnh Pháp Tắc này. Cây cầm này tên thật là Luân Hồi Chi cầm! Sinh tử dữ cộng đồng hợp thành một cái luân hồi. Có cây cầm này thực lực của Thủy cô nương gia tăng đâu chỉ có gấp ngàn lần”. Minh Nguyệt nhẹ giọng đáp.
“Nói nghe một chút?” Dương Thiên Vấn cười tùm tỉm nói.
“Tru sát Sáng Tạo Chủ Te! Người phá hư kế hoạch của hắn”. Minh Nguyệt trong mắt hiện lên một đạo phẫn hận nói.
“Không rõ. Sáng Tạo Chủ Tể là vị nào?” Dương Thiên Vấn thẳng thắn hỏi.
“Hắn là một trong Thần giới bát hoàng cùng thời với ta hơn nữa chính là kẻ thu lợi trong diễn kỷ trước. Trong tay hắn nắm giữ một trong Thần giới thập bảo là Sáng Tạo Chi Lô nhưng người này là người giả nhân giả nghĩa âm hiếm độc ác”. Minh Nguyệt không lưu tình chút nào mắng to nói.
“Vì sao lại lựa chọn ta?” Dương Thiên Vấn phiền muộn hỏi. Người ta đường đường là Chủ Tể hơn nữa còn có bảo vật nơi tay còn mình bất quá là một Trung Vị Thần nhỏ bé. Chênh lệch quá xa đi?
“Rất đơn giản. Bởi vì ngươi là người thừa kế của Thời Không Thần Hoàng mà hắn chính là thân ca ca của ta đồng thời Sáng Tạo Chủ Tể chính là người đã hại chết hắn, nếu như hắn biết được ngươi có thời Không Bảo Tháp thì kết cục làm sao ngươi cũng có thể nghĩ đến được”. Minh Nguyệt lộ ra một dáng tươi cười mê người nói.
Dương Thiên Vấn trợn tròn mắt? thời Không Bảo Tháp cư nhiên có phiền phức lớn như vậy nếu như khi đó tại Thẳm Phán Thần Điện ta dứt khoát buông tha thì đã không bị cuốn vào cuộc chiến và cừu hận của các đại lão Thần giới này. Thế nhưng nghĩ không ra bị người ta tính kế rồi, thời không bảo tháp này nguyên lai còn có phiền phức này. May là lão tử cho tới nay cũng đủ hạ thấp mình, ngoại trừ một số ít người nhà ra bên ngoài không ai biết đến sự tồn tại của nó. ở tại Thần giới nhiều năm như vậy mà chưa từng lộ ra. Bằng không không biết hậu quả thế nào nữa.
Phiền muộn. Cái nào là phúc hay họa đây mà nếu là họa thì có tránh được không?
Dương Thiên Vấn cắn răng một cái hung hăng gật đầu đáp: “Hảo. Ta đáp ứng bất quá ngươi phải lấy thần hồn ra thề không được thương tổn đến một sợi tóc của Thấm Lan!” Trên đòi không có bức tường nào hoàn toàn kín gió. Tuy rằng mình luôn luôn hạ thấp mình mà hành sự, cũng không nhiều chiêu thị phi thế nhưng có những chuyện vô luận trốn như thế nào cũng không xong. Bí mật về thời Không Bảo Tháp không có khả năng ấn dấu mãi mãi nên vô luận thế nào sau này đều phải đối mặt với Sáng Tạo Chủ Tể. Nếu đáp ứng vừa có thể kiếm được một kiện Thần giới thập bảo cộng thêm một cái cao thủ Thần Hoàng cấp thời gian tới.
Không tệ. Dương Thiên Vấn tin tưởng nếu như được Minh Nguyệt chỉ giáo thì thành tựu của Thủy Thấm Lan tuyệt đối không thấp.
“Cảm tạ”. Minh Nguyệt cười cười nói rồi phân thần rời thân thể Thủy Thấm Lan mà tiến vào trong cây cầm còn Thủy Thấm Lan thì ý thức một lần nữa quay về tiếp quản thân thể rồi áy náy nhìn Dương Thiên Vấn cười cười nói: “Cảm tạ Vấn ca”.
Dương Thiên Vấn một tay ôm lấy Thủy Lan rồi nhẹ nhàng phát một cái vào mông nói: “Đừng cho là ta không biết. Phân thần của Minh Nguyệt Thần Hoàng có lợi hại thế nhưng ngươi có pháp bảo hộ thân của ta nên nếu không phải nàng tự nguyện thì nàng ta có muốn đoạt xá căn bản là không có khả năng”.
Khi phân thần Minh Nguyệt ly thể là lúc Dương Thiên Vấn nhìn ra. Phân thần này tuy mạnh nhưng bất quá chỉ sánh với tâm thần lực của Linh Thần mà thôi. Thân thể nàng đã bị hủy diệt nên mặc dù qua hơn ba trăm sáu mươi tư triệu năm tu luyện và khôi phục nhưng bất quá chỉ có thể bảo trì hiện trạng chứ không thế tiến bộ được nữa. Bằng không nàng cũng không cần phải tìm mình hỗ trợ. Nếu như thật sự có thể khôi phục được thực lực thì chính cô ta có thể đi tìm Sáng Tạo Chủ Tể mà tính sổ rồi.
“Ta sai rồi. Ta cũng không dám nữa. Cơ bản là ta nghe Minh Nguyệt tiền bối kể cố sự xong thì muốn giúp nàng một tay nhưng lại sợ ngươi mất hửng”. Thủy Thấm Lan áy náy nói.
Dương Thiên Vấn kỳ thực cũng không giận nàng. Hắn làm như thế chỉ là muốn cảnh cáo một chút nàng, sau này không nên lạm dụng chuyện này, vạn nhất gặp phải kẻ không có hảo ý thì chỉ sợ là hối hận không kịp.
Dương Thiên Vấn cũng cười khổ. Mình ở tại Thần giới chuyện muốn làm không ít. Chuyện Hắc Huyền Phệ Thần Thú còn chưa giải quyết xong nay lại nhận thêm một chuyện phiền toái nữa. Ai… chỗ tốt cũng không phải dễ lấy như vậy.