Anh Thạch thậm chí không dám khẳng định, Dương Thiên Vấn một mình rời khỏi đến tột cùng là vì cái gì. Có lẽ hắn thực sự muốn gặp cơ duyên, có lẽ muốn ở sau lưng lặng yên giám thị, có lẽ hắn cũng có một chỗ bí mật khác ở giới ngoại cấm, có lẽ… Vô số có lẽ, khiến cho Anh Thạch hoàn toàn không thể nắm chắc Dương Thiên Vấn muốn làm cái gì.
Trong số những người Anh Thạch quen biết, tu vi tương đối cũng chỉ có Dương Thiên Vấn khiến cho hắn nhìn không thấu.
Chỉ là Anh Thạch rất nhanh thu hồi tâm tình, hắn không dám phân tâm. Giới ngoại cấm nhìn như bình tĩnh, kì thực nguy hiểm trùng trùng. Điểm này, không có người nào rõ ràng hơn so với Anh Thạch hắn. Trong điển tịch các thời kỳ của Anh gia cũng ghi lại rất nhiều nội dung liên quan. Có thể nói Anh gia thành cũng là di tích, bại cũng là di tích.
Dương Thiên Vấn dùng huyền quang chi thuật, một mực theo dõi ở phía sau, chỉ là khoảng cách xa nhau mấy mười vạn dặm. Hơn nữa không gian này, tựa ánh sáng cũng không cách nào xuyên thấu, vô cùng quỷ dị.
“Lão đại, nơi đây khắp nơi nguy hiểm, cẩn thận một chút.” Tiểu Bạch mặc dù không lộ thần thức ra, nhưng bản năng thú tính lại có thể cảm nhận được nguy hiểm.
Dương Thiên Vấn nghe xong Tiểu Bạch nói, càng tập trung vạn phần tinh thần, cẩn thận theo sát. Bất kỳ lúc nào cũng chú ý đến cảnh vật chung quanh thay đổi.
Bay trên trời ba đêm không ngừng nghỉ, vẫn không có chút thay đổi. Điều này làm cho Dương Thiên Vấn không khỏi có chút buồn bực, chỉ là Dương Thiên Vấn tâm thần tu vi cực cao, chút tiêu hao tâm thần này không coi vào đâu.
Hơn nữa, thỉnh thoảng còn có thể tâm sự, với Tiểu Bạch. Thời gian này cũng không khó vượt qua, Tiên Nguyên toàn thân vận chuyển đại chu thiên, chảy băng băng không thôi, Tiên Nguyên không ngừng mà sinh ra, áp súc, chiết xuất, thời khắc nào cũng bảo trì trạng thái chiến đấu tốt nhất.
Những năm gần đây đi đánh sinh tử khiến cảm ngộ trực giác chiến đấu với ý thức chiến đấu càng mở ra đến cực hạn. Chỉ cần có đôi chút không đúng, Dương Thiên Vấn lập tức có thể phát huy ra một trăm hai mươi phần trăm sức chiến đấu –.
Nhưng vào lúc này, hơn mười dặm bên ngoài một đoàn người đột nhiên biến mất từ trong kính Huyền Quang.
Dương Thiên Vấn sửng sốt một chút mới thi triển quang thuật một lần nữa. Thế nhưng kết quả vẫn như cũ.
“Đây là có chuyện gì? Bọn họ không có khả năng bay ra ngoài phạm vi dò xét của ta, bọn họ phát hiện ra ta?” Dương Thiên Vấn tự nhủ nói.
“Lão đại. Chắc có lẽ không. Huyền quang thuật của ngươi coi như là Thần vương cũng không nhất định có thể phát hiện được.” Tiểu Bạch nhẹ giọng phản bác.
“Tốc độ bọn họ không có khả năng ở trong nháy mắt bay khỏi phạm vi dò xét lớn nhất huyền quang thuật” Dương Thiên Vấn vừa tăng thêm tốc độ vừa tự hỏi thầm nói.”Vậy cũng chỉ có một lời giải thích, bọn họ tiến nhập vào một không gian khác!” Với đạo hạnh của mình, Dương Thiên Vấn còn không đạt được sử dụng huyền quang thuật vượt qua không gian.
“Đúng, nhất định là như vậy, lão đại tăng thêm tốc độ. chúng ta đuổi theo.” Tiểu Bạch cũng hiểu được chỉ có nguyên nhân này mới có thể giải thích tại sao bọn họ đột nhiên biến mất từ trong kính Huyền Quang.
Dương Thiên Vấn thu liễm tâm thần, hai cánh sau lưng khẽ vỗ, thân hình hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía đoàn người Anh Thạch biến mất, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều.
Mấy phút đồng hồ sau, Dương Thiên Vấn bay tới nơi đoàn người Anh Thạch mất tích.
Nơi đây cái gì cũng không có, thậm chí chung quanh còn không có cả một cái phù đài. Điều này làm cho Dương Thiên Vấn có chút không hiểu được.
“Lão đại, tiếp tục bay về phía trước.” Tiểu Bạch đề nghị.
Dương Thiên Vấn nhẹ gật đầu. Hắn tiếp tục tiến về vô tận hắc ám. Hắn kiên cường bay ra mấy ngàn dặm, đột nhiên thân hình giống như nhận lấy một tầng lực cản mà ngừng một chút, chỉ là bởi vì nguyên nhân quán tính, hắn xông qua tầng lực cản này…
“Cái này, đây là?” Dương Thiên Vấn ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Phía trước là một mảng tinh không rộng lớn, lấp lánh vô số ánh sao, sắc thái lộng lẫy, xinh đẹp mà tràn đầy tinh thần phấn chấn.
Dương Thiên Vấn khó có thể tin. Nơi đây là Thần giới sao? Còn là vũ trụ cao nhất thế giới sao? Dương Thiên Vấn lắc đầu, đè nén kinh ngạc trong lòng xuống. Vũ trụ vô cùng ảo diệu, chỉ sợ ngay cả là thần cũng không cách nào tự mình đoán bừa.
Huyền quang thuật!
Một mảng mặt kính hiển hiện, bày ra một tình hình khác.
Trong kính Huyền Quang, cự đại hắc động đường kính vượt qua mười vạn dặm, khắp nơi là vết nứt không gian dài đến vạn dặm, toàn bộ không gian phảng phất như bất kỳ lúc nào cũng sẽ lâm vào hủy diệt.
Dương Thiên Vấn thấy cảnh tượng này, không khỏi có chút bất ngờ, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Một mặt kính, trong kính, bên ngoài kính thật giống như hai thế giới hoàn toàn trái ngược. Trước mắt tinh không phồn vinh mạnh mẽ tinh thần phấn chấn, vui sướng quang vinh. Trong kính, tinh không u ám trầm thấp, thực đã ở vào biên giới hủy diệt.
Điều này chính là Thiên Đạo luân hồi, sống chết gắn bó? Sinh cũng chết, chết cũng sinh.
Tâm thần Dương Thiên Vấn đã hoàn toàn chìm vào vũ trụ ảo diệu, tự nghiệm thấy bên trong một đạo bi văn thoáng hiện trong hư không, treo tới đỉnh đầu Dương Thiên Vấn, số trời diễn biến, ẩn dấu Đạo Huyền linh.
Dương Thiên Vấn cũng không hiểu biết đây hết thảy, mà Tiểu Bạch với tư cách ở ngoài đứng xem ngơ ngác nhìn Dương Thiên Vấn thay đổi, cùng với tử sắc quang mang Thông Huyền Linh tàng bi tản ra từ đỉnh đầu Dương Thiên Vấn.
Đột nhiên, từ trên trời giáng xuống một đạo ánh sáng tím hoàn toàn đánh nát khối bi văn, mảnh vỡ tiêu tán, lộ ra một khối óng ánh sáng long lanh màu tím thủy tinh.
Đối với hết thảy điều này Dương Thiên Vấn vẫn vô tri giác. Lúc này hắn đã sớm đắm chìm ở bên trong cảm ngộ, một khi chợt hiểu. Đi đến cấp bậc này của Dương Thiên Vấn, chợt hiểu chỉ là việc có thể ngộ mà không có thể cầu, nhất là ngộ này cũng không phải là pháp tắc cảnh giới, mà là Thiên Đạo diễn biến, vũ trụ diễn biến! –.
——.
“Cái này, cuối cùng là cái gì? Đáng giận!”.
Ở vô tận tinh không trong vũ trụ, một nhóm sáu mươi chín người Anh Thạch, giờ phút này chỉ còn lại có sáu mươi người. Đối mặt với lỗ đen chung quanh có chứa lực hấp đáng sợ, cùng với khe hở thỉnh thoảng chợt hiện đến tột cùng, coi như là mạnh mẽ như thiên thần, ở trước mặt vũ trụ này cũng lộ ra tương đối nhỏ bé.
Lúc ban đầu bước vào không gian này, bọn họ cũng bị tinh không vũ trụ xinh đẹp mê hoặc, nhưng mà sau khi bỏ ra tánh mạng chín vị cao thủ Thiên thần cấp, bọn họ mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Đáng chết, không gian này rõ ràng có thể lừa gạt con mắt, lừa gạt thần thức. Ở dưới tinh không bề ngoài xinh đẹp, kì thực lỗ đen cùng vết nứt không gian, vũ trụ gió lốc tàn sát bừa bãi hủy diệt.
Mọi người liên tục chửi rủa, lộn xộn quay đầu nhìn về phía Anh Thạch dẫn đầu.
Anh Thạch cười khổ trả lời: “Nơi đây, tại hạ cũng là lần đầu tiên đến.”.
Có người còn muốn nói điều gì.
Hách Như Hải mở miệng chặn lại nói: “Tốt rồi chúng ta có thời gian cãi nhau, còn không bằng tập trung tinh lực ứng phó nguy cơ trước mắt.” Hách Như Hải xuất thân Hách gia một trong thượng cổ thế gia.
Hành trình lần này dò hỏi thái cổ di tích cũng đủ để chứng minh người này có thực lực. Mà phương thức gia đại tộc lâu đời bồi dưỡng người thừa kế với người nối nghiệp tất nhiên vô cùng độc đáo, cho nên Hách Như Hải mặc dù xuất thân danh môn nhưng không có tập tính như thế gia công tử. Ừ, ngược lại có chút chính nghĩa công bình cảm giác. Nói trắng ra là hắn thậm chí có chút ít lý tưởng hóa. Chỉ là không thể không thừa nhận phương thức giáo dục của Hách gia là thành công, hơn nữa là vô cùng thành công. Hách Như Hải chỉ thiếu khuyết đầy đủ rèn luyện với lịch duyệt mà thôi, năng lực không thiếu hụt.
Mọi người có thể không bán cho Anh Thạch thể diện, nhưng lại không thể không bán cho Hách Như Hải thể diện vì vậy một chút thanh âm báo oán lập tức yên tĩnh rồi. Tất cả mọi người chuẩn bị đủ tinh thần ứng phó khởi với hoàn cảnh áp lực khủng bố.
Thiên thần dù sao cũng là Thiên thần, còn lâu mới có thể so sánh với Tiên Tôn tiên đế.Tình hình khủng bố như thế, rõ ràng chính là điềm báo tinh không hủy diệt. Ah giả thuyết tiến hành hủy diệt, hoàn cảnh tại đây chỉ sợ là một không gian loạn lưu, trong đó bao hàm hủy diệt năng lượng có thể khiến cho một Tiên Tôn mất mạng.
Khi mà một nhóm sáu mươi người đang bị ảo giác mê hoặc, có chín gia hỏa không may bị cuốn vào bên trong lỗ đen cùng với vết nứt không gian. Mọi người còn lại đều trổ hết tài năng, bình yên vô sự, hơn nữa thời gian dần qua đều tiến vào sâu trong tinh không –.
————-.
Màu tím thủy tinh? Tiểu Bạch nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không ra một vật như thế, cái đồ vật này đến tột cùng là cái gì? Tiểu Bạch có chút khó có thể tin, nó mở khải đại bộ phận trí nhớ truyền thừa cũng không tìm ra lai lịch.
Cảnh giới Dương Thiên Vấn đề cao một tầng. Tuy rằng lúc này Dương Thiên Vấn vẫn ở vào hạ cấp cấp bậc Thiên thần, nhưng đột phá chỉ là vấn đề thời gian, không có bất kỳ độ khó nào.
Sau khi màu tím thủy tinh thay đổi, lại chui vào bên trong Nguyên Thần Dương Thiên Vấn, chìm tiến vào Nguyên Thần tam hoa Dương Thiên Vấn.
Mắt Dương Thiên Vấn dần dần có tiêu cự. Hiển nhiên từ bên trong cảnh giới đốn ngộ, lui ra ngoài. Vừa rồi tất cả mọi chuyện phù hiện ở trong óc, kể cả Thông Huyền Linh tàng bi biến thành một màn màu tím thủy tinh.
Thủy tinh màu tím này đến tột cùng là cái gì? Bi văn thần bí này rõ ràng có Càn Khôn. “Càn Khôn ” này, không biết Hắc Huyền phệ thần thú có hiểu không? Dương Thiên Vấn liền nghĩ tới một khối Hải Thần Điện, có thể cùng Phá Diệt chi thương, Thời không bảo tháp hai kiện chí bảo đồng thời liệt vào bi văn ban thưởng. Nó có cùng loại tính chất bảo vật với Thông Huyền Linh tàng bi không? Lại có đồng dạng với Càn Khôn khác hay không? Hai vật này đó có liên hệ gì sao?
Có nhiều vấn đề quấn quanh lấy Dương Thiên, khiến cho Dương Thiên Vấn trăm mối vẫn không có cách giải. Hắn chỉ hy vọng màu tím thủy tinh này thay đổi mang đến là phúc mà không phải họa.
“Lão đại…” Tiểu Bạch lên tiếng hỏi.
“Không có gì, không cần quan tâm, là phúc thì không phải là họa, là họa thì thuận theo tự nhiên là tốt rồi.” Dương Thiên Vấn biết rõ Tiểu Bạch muốn nói điều gì. Hắn vô tình trả lời, ý bảo Tiểu Bạch không cần quan tâm. Dương Thiên Vấn đang đốn ngộ, được ích lợi không nhỏ, đạo hạnh tăng nhiều, có thể phỏng đoán một chút từ bên trong tăm tối.