Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
“Dương, Dương tiên sinh, ngươi thật là lợi hại!” Chung Tình Nhi mặc dù là Luyện Đan Sư, cũng không am hiểu tranh đấu, thế nhưng vẫn có nhãn lực. Một chiêu này giết chết một thượng giai Thiên thần, tuyệt đối không phải là nguyên nhân đột nhiên tập kích, trọng yếu nhất hay là thực lực siêu nhân nhất đẳng, cường đại đến mức vượt qua thực lực thượng giai Thiên thần.
Chung Nguyệt Nhi cũng nhẹ gật đầu, nhỏ giọng mà phụ họa nói: “Đúng vậy. Đại ca ca thật là lợi hại.”.
Dương Thiên Vấn mỉm cười lắc đầu nói: “Không phải ta lợi hại, mà tên kia quá phế vật.” Nói xong, hắn ném giới chỉ cho hai tỷ muội, mở miệng nói: “Các người thu lấy, thấy hai người các ngươi đi ra vội vàng, trong tay nhất định rất ít.” Nói rồi Dương Thiên Vấn tồi động pháp khí phi hành, tiếp tục lên đường. Thần hạch thì tiến vào thần ấn tiêu hóa Tiểu Bạch. Lần trước thu gần trăm thần nhân, khiến cho Tiểu Bạch thần ấn ăn no một chầu. Lần này ném thần hạch Thiên thần cũng không phải là ăn no, mà là bổ dưỡng.
Chuông Tình nhi vội vàng đẩy trở về, nói: “Cái này, như vậy sao được? Dương đại nhân, ngài đã giúp đỡ hai tỷ muội chúng ta rất nhiều. Hai tỷ muội chúng ta không thể lại vô duyên vô cớ mà thu vật của ngài, hơn nữa đây là chiến lợi phẩm của ngài, chúng ta lại không có giúp đỡ.”.
“Các người nhận lấy. Đừng chậm trễ, chút ít này còn không để vào mắt. Các người còn cần nó hơn so với ta. Về phần nói là chiến lợi phẩm hay không phải là chiến lợi phẩm, cũng do ta tính toán, các người hãy nhận lấy.” Dương Thiên Vấn cười cười, trả lời.
“Thế nhưng, thế nhưng…” Chung Tình nhi trong khoảng thời gian ngắn không tìm được từ để nói, hơn nữa khẩu khí Dương Thiên Vấn rất kiên quyết, Chung Tình Nhi không dám làm trái ý tứ của Dương Thiên Vấn.
“Đúng vậy, nếu như coi là bằng hữu của ta thì hãy nhận nó, nếu không chúng ta ở nơi này mà mỗi người đi một ngả.” Dương Thiên Vấn nhấn mạnh.
“Được rồi, chúng ta nhận. Cám ơn ngài, đại nhân.” Chung Tình Nhi cảm động nói.
“Cám ơn đại ca ca.” Chung Nguyệt Nhi cũng hiểu chuyện mà mở miệng nói –.
—-.
Dọc theo con đường này, Dương Thiên Vấn gặp gỡ không ít người cản đường, hắn hoàn toàn cảm nhận được Tuyết Vực lĩnh cường đại với quái dị. Nếu như là lãnh địa khác, hơn phân nửa cường đạo chứng kiến pháp khí phi hành của Dương Thiên Vấn đến, lập tức ngoan ngoãn cho đi, mà ở chỗ này, bọn họ giống như chó dữ nhìn thấy xương cốt mà nhào lên.
Trọng yếu nhất là, gặp gỡ cường đạo, thực lực so với địa phương khác thì mạnh hơn một cấp bậc, có không ít thiên thần giai. Ở những địa phương khác, cường đạo Thiên thần cấp không phải là không có, nhưng ít hơn rất nhiều, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không nhìn chằm chằm cùng cướp bóc cao thủ cùng cấp bậc.
Một đường đến nay, có thể nói chuyện hợp ý thì đàm phán. Đàm phán không được, vậy trực tiếp hạ sát thủ. Không cần phải tính toán, ở dưới tình huống tu vi không kém nhiều, ít người có thể né tránh một kích trí mạng của Dương Thiên Vấn, cho dù có cũng người bị Dương Thiên Vấn trong thời gian thật ngắn tiêu diệt. Thủ đoạn rất sạch sẽ, rất lưu loát, ra tay chết ngay lập tức không có tình huống thương tổn, huyết vũ bay tán loạn. Quả thực chính là dùng thi thể trải đường.
Dương Thiên Vấn cũng càng giết càng hung ác. Tất cả những kẻ chết ở dưới tay hắn, không chỉ là huyết dịch bị hút khô, hơn nữa ngay cả thần hồn cũng không có buông tha, đều bị thu vào trong Trân Lung kỳ bàn. Lần trước ở trước tiểu tinh hệ đó, Dương Thiên Vấn tổn thất hơn ba trăm quân cờ thần hồn, đặc biệt là thần hồn Thiên thần cấp, không còn một mống.
Từ Tuyết Vực lĩnh một đường xuôi nam.
Thần hồn Thiên thần lại có thể chậm rãi tích lũy. Đương nhiên, Chung Tình Nhi sau khi thu một trữ vật giới chỉ, đến chết cũng không chịu lại thu giới chỉ khác, cho nên Dương Thiên Vấn chính mình một người độc chiếm, thần hạch đều không ngoại lệ ném vào trong thần ấn Tiểu Bạch.
Dương Thiên Vấn coi đó cũng là một loại thăm dò. Chỉ là kết quả lại rất hài lòng. Cứu hai tỷ muội này cũng không uổng phí mình có hảo ý, đồng thời cũng không cứu lầm người.
Bởi vì trên đường đi nổi lên gió tanh mưa máu, có thể nói, đến cuối cùng, Dương Thiên Vấn vì liên tục phải nói nên trở nê lười phải nói. Chỉ cần người dám cản đường, toàn bộ giết không tha, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Chỉ cần tham dự, đầu sỏ là Dương Thiên Vấn tự mình giải quyết, chạy trốn đều bị thu vào thần ấn Tiểu Bạch.
Chung Tình Nhi liên tục thấy dị sắc, mạnh mẽ, thật sự là quá mạnh mẽ. Loại thực lực này tuyệt đối có thể so với Thần vương –.
—-.
Hai tháng sau, một đoàn người Dương Thiên Vấn rốt cục có thể đến hải dương thế nhưng, đột nhiên một đạo kiếm quang bổ vào vòng phòng hộ pháp khí phi hành, phá vỡ vòng phòng hộ pháp khí phi hành, kiếm quang dư thế chưa hết, thẳng đến đỉnh đầu Dương Thiên Vấn.
Dương Thiên Vấn hừ lạnh một tiếng, tiện tay một trảo, một viên lôi cầu xuất hiện ở lòng bàn tay, sau đó ném tới hướng kiếm quang, triệt tiêu cùng kiếm quang. Ồ, Dương Thiên Vấn có chút ngoài ý muốn. Mặc dù là tiện tay một kích, thế nhưng kiếm quang của đối phương, nói không quá đáng, là ánh mắt xéo qua mà thôi, rõ ràng triệt tiêu lẫn nhau, có thể thấy được người ra tay tuyệt đối là một cường giả, còn mạnh mẽ hơn so với những người chính mình đã giết trên đường.
“Ha ha ha… Thần hữu ra tay quả nhiên không tệ.” Một giọng nói cởi mở lên tiếng, trên đường phải đi qua xuất hiện một trung niên nhân trên lưng treo một thanh trường kiếm.
“Các hạ là ai, ngăn cản tại hạ có chuyện gì quan trọng?” Dương Thiên Vấn hừ lạnh một tiếng. Nếu như không phải là thực lực đối thủ xác thực không tầm thường, chỉ sợ Dương Thiên Vấn cũng sẽ không khách khí như thế.
“Đạo Vương Phương lan.” Trung niên nhân lãnh khốc trả lời.
“Thiên cư sĩ Thiên Vấn.” Dương Thiên Vấn tự giới thiệu mình. Đạo Vương? Không phải là Vương cường đạo sao? Ách… Không còn gì để nói.
“Tiên sinh mỗ nghe nói các hạ một đường xuôi nam, hai tháng qua chính tay đâm vô số trộm hữu. Thật sự không để trộm giới Tuyết Vực vào mắt rồi.” Phương Lan lạnh giọng khẽ nói.
“Phương tiên sinh lời ấy giải thích thế nào? Đại lộ này chỉ lên trời, tất cả đi một bên, Dương mỗ xuôi nam có chuyện quan trọng, lại có gia hỏa đui mù ngăn đường đi, đòi Dương mỗ tiền mãi lộ. Rõ ràng là không để cho Dương mỗ thể diện. Chẳng lẽ nói Phương tiên sinh lòng dạ lớn như vậy sao?” Dương Thiên Vấn lãnh đạm nói.” Đối phương rõ ràng là tìm chết”.
“Hừ nếu như các hạ cứ như vậy rời khỏi Tuyết Vực, vậy toàn bộ trộm giới nam Tuyết Vực về sau còn có thể diện sao?” Phương Lan lạnh giọng khẽ nói.
Dương Thiên Vấn trợn tròn mắt. Thời này làm cường đạo còn có đạo lý, lại tự thành một thế giới, xem ra còn phân chia mấy trộm giới Đông Nam Tây Bắc? –.
———-.
Không nói nhảm nữa, Dương Thiên Vấn rút trường thương ra, thứ nhất thu Càn Khôn pháp khí phi hành tính cả Chung gia hai tỷ muội vào trong tay áo. Lúc này đây không thể so với ngày xưa, Phương Lan này là một đỉnh phong Thiên thần, hơn nữa kỳ thật thực lực cũng không phải như đỉnh phong Thiên thần bình thường.”Ngươi đã không mở đường thì đánh cho ngươi mở đường!”.
Thương ra như điện!
“Hàaa…!” Trường thương đâm vào một vòng tường nước, thế đi tới đột nhiên bị mặt tường này hấp thu.
Cán thương trong tay Dương Thiên Vấn run lên, Lôi Đình chi lực giống như trọng quyền đánh ra, mạnh mẽ nhổ ra, đâm xuyên qua mặt tường nước dày. Thế nhưng Phương Lan đã lách mình tránh qua.
“Thương thật nhanh!” Phương Lan ở cách đó hơn trăm mét, tự đáy lòng mà tán dương.
“Nhu thủy lĩnh vực?” Dương Thiên Vấn cũng có Nhu thủy lĩnh vực, chỉ có điều so với lĩnh vực của Phương Lan, ý nghĩa cảnh hoàn toàn khác, lại có thêm Dương Thiên Vấn đều luyện hóa tất cả Ngũ Hành pháp tắc lĩnh vực tiến vào bên trong Ngũ sắc thần quang, không thể hiện tại bên ngoài.
“Đúng vậy, có chút kiến thức.” Phương Lan cười hì hì nói, rút bảo kiếm trên lưng, một vòng ở trên thân kiếm, sử dụng ấn quyết. Kiếm quang phân ảnh, một kiếm thay đổi Thất kiếm, trong đó sáu kiếm dưới chỉ tay của Phương Lan đánh về phía Dương Thiên Vấn.
Nghiêng người, lại nghiêng người, xoay người, nghiêng đầu, Thiết Bản Kiều, lộn ngược ra sau, thong dong mà tránh thoát sáu thanh phi kiếm này.
Phương Lan lộ ra một nụ cười mỉa mai, bảo kiếm trong tay vòng vo một vòng tròn, đâm sửa lập, tựa hồ ở dẫn dắt cái gì đó. Sáu thanh phi kiếm lập tức quay đầu một lần nữa đâm tới sau lưng Dương Thiên Vấn. Tốc độ cực nhanh, không để cho Dương Thiên Vấn có chỗ phản ứng, xuyên thấu mà qua.
Đáng tiếc, sáu thanh phi kiếm chẳng qua xuyên thấu hư ảnh Dương Thiên Vấn, mà chân thân đã lập loè đến trước người Phương Lan, thương đánh về phía khớp xương vai trái.
“Nhu thủy lĩnh vực!” Mũi thương bị một vòng bong bóng ngăn cản. Trong đó lực lượng cũng đã bị hấp thu không còn. Nhu thủy lĩnh vực này chính là dùng thủy tròn nhu huyền ảo ảo diệu, mượn dùng hình thức lĩnh vực xuất hiện, công hiệu lớn nhất chính là giảm bớt lực, cởi sức lực, cởi tức, cởi thế, cởi lĩnh vực, vô cùng huyền diệu.
Loại lĩnh vực này không có thế công cường đại, cũng không có thủ thế cường đại, cũng không có hiệu quả né tránh, nhưng là một loại lĩnh vực khó chơi nhất.
Thế công Dương Thiên Vấn vô cùng cường đại, cũng mất đi hiệu lực ở trước lĩnh vực này, hoàn toàn không tạo nên tác dụng. Điều này làm cho Dương Thiên Vấn có chút buồn bực. Khi hắn ở Hách Đông đảo, cũng đối mặt với đủ loại đối thủ, nhưng không gặp được đối thủ có Nhu thủy lĩnh vực, loại lĩnh vực này hầu như không có nhược điểm.
Loại lĩnh vực này tới một mức độ nào đó có chỗ tương tự cùng Ngũ sắc thần quang, cũng có thể phá tất cả lực lượng trong thiên hạ. Chẳng qua là phương thức tác dụng không giống nhau mà thôi.
Dương Thiên Vấn công kích không tạo nên hiệu quả. Tuy nhiên lại có kinh nghiệm ứng phó với bảo kiếm đối phương. Kiếm của đối phương cũng không phải là phàm vật, hơn nữa kiếm pháp tinh diệu, kiếm quang đánh đâu thắng đó. Dương Thiên Vấn cũng không dám để trúng một kiếm.
Thế công đối phương tuy rằng không được, nhưng lại không ngớt không dứt, nặng như làn sóng liên tiếp, một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng, một lớp mạnh hơn một lớp. Nếu như chịu đựng loại công kích sóng nước này tiếp tục đến cuối cùng, đó là tương đối khủng bố. Phương Lan chỉ bằng vào chiêu thức kiếm pháp ấy cộng thêm cảm ngộ Nhu thủy lĩnh vực, hầu như không có địch thủ ở trong cao thủ cùng cấp bậc,.
Nhưng loại công kích này sợ sẽ là gián đoạn!