Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Đương nhiên nói tổng thể những hòn đảo này phân bố không có thứ tự. Dương Thiên Vấn đoán chừng là khối đại lục bị xé rách, mới hình thành hải vực này.
Tuy rằng từ trên bản đồ mà thấy, La Sát Hải là đất liền biển, nhưng dù sao đông thông hải ngoại, Dương Thiên Vấn không dám khẳng định có thể vì nguyên nhân quy tắc đại lục bên ngoài Hải Thiên mà khiến cho La Sát biển cũng sinh thay đổi tương ứng. Đáng tiếc hải vực này tư liệu quá ít, Dương Thiên Vấn có chút không nắm bắt được.
Nếu như ngu muội mà khống chế pháp khí phi hành, cưỡng ép thẳng tắp vượt qua, đây không phải là kẻ tài cao gan lớn, mà kẻ nhược trí cùng hành vi của đồ đần.
Ba ngày trước, nhóm người Dương Thiên Vấn đã bước ra ngoài Tuyết Vực lĩnh, tiến nhập La Sát Hải. Giờ phút này tu vi Dương Thiên Vấn đã đạt tới hạ cấp Thiên thần đỉnh phong. Bởi vì tu luyện pháp tắc quá phức tạp, cho nên mới chậm chạp không có đột phá. Chỉ là, bản thân Dương Thiên Vấn không chút hoang mang, không nóng không vội. Lúc này, Dương Thiên Vấn triệu hoán Tiểu Bạch, khiến nó khống chế pháp khí phi hành, bay về phía một hòn đảo cỡ lớn cách nơi này gần nhất. Mà bản thân Dương Thiên Vấn thì là tiến vào trong Thời không bảo tháp tu luyện.
Một màn này thật ra khiến Chung Tình Nhi càng cảm thấy càng xem trọng Dương Thiên Vấn thêm vài phần. Tuy rằng gặp không nhiều lắm, nhưng kiến thức rộng rãi, ý niệm đầu tiên của Chung Tình Nhi chính là nghĩ tới Thần Điện. Thuở nhỏ đọc nhiều Chung Tình Nhi tự nhiên hiểu rõ có thể có được thần nhân Thần Điện là hi hữu cỡ nào ở Thần giới, mà đồng thời thần nhân cầm giữ thần điện, cơ hồ là tinh anh thiên tài nửa chân đạp đến nhập Thần vương hoặc Thần Hoàng.
Đánh giá trong lòng của Chung Tình Nhi đối với Dương Thiên Vấn từ lúc được cứu đến hiện tại, đã là một lần nữa tăng lên, tới hiện tại Chung Tình Nhi cũng hoàn toàn khôngcó nhìn thấu Dương Thiên Vấn.
Càng là tiếp cận Dương Thiên Vấn, càng hiểu rõ Dương Thiên Vấn, bản thân lại càng có thể cảm nhận được cảm giác kỳ dị sâu không lường.
Dương Thiên Vấn tiến vào trong bảo tháp bế quan, cũng là bởi vì lần trước đánh một trận với Phương Lan, có chút thu hoạch cần có thời gian để tiêu hóa cùng với muốn xem có thể mượn cảm ngộ này đột phá đến trung giai Thiên thần hay không.
Pháp tắc với cảm ngộ lĩnh vực, chẳng qua là một bộ phận Dương Thiên Vấn tu luyện, mà một bộ khác phận thì là Nguyên Thần. Lúc này Dương Thiên Vấn đã ngưng tụ Nguyên Thần tam hoa, chẳng qua là chưa nở hoa mà thôi. Điều Dương Thiên Vấn cầu làm là khiến cho ba đóa hoa Nguyên Thần đua nở ra một đóa, pháp lực cảnh giới tự nhiên tăng lên một tầng. Quả tam hoa nở đủ, tức thì Dương Thiên Vấn đã vượt qua Thần vương cảnh giới, mà đạt tới Thần Hoàng cảnh giới, đạt tới cảnh giới “Tam hoa tụ đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên”. Mà đạt tới cảnh giới này, mới là cực hạn Đại La Kim Tiên tiên gia tu luyện.
Phía trên Đại La Kim Tiên chính là thánh cảnh, cảnh giới đã vượt qua phạm vi tiên cảnh. Thánh cảnh lại phân tiểu thánh với cực thánh, mà phía trên thánh cảnh chính là đạo cảnh!
Tu vi Tiên gia phân giới cùng tu vi Thần giới phân cấp giống như La Kim tiên có thể so với Thần Hoàng, tiểu thánh có thể so với thần chúa tể mà cực thánh chính là Chí cao thần trong truyền thuyết Thần giới!
Tiên gia tu luyện, sau khi đạt tới Đại La Kim Tiên mới có thể đi tới chính thức cảm ngộ pháp tắc. Phương pháp cảm ngộ Thần giới khác nhau, Đại La Kim Tiên dùng nguyên thần lực câu Thông Thiên đạo pháp, sau đó từ toàn bộ góc độ Thiên Đạo đi tới cảm ngộ pháp tắc. Mà Thần giới dùng một góc độ, do thiển nhập sâu mà cảm ngộ pháp tắc. Bởi vì cá nhân có lý giải khác nhau, cho nên cảm ngộ pháp tắc biểu hiện hình thức bên ngoài cũng khác nhau.
Đúng là hai loại phương pháp này khác nhau, điều này mới đưa đến nhiều mặt lĩnh vực Thần giới, thay đổi vô cùng, đồng thời cũng đã hạn chế thánh cảnh mở ra.
Tại sao lại như vậy chứ? Tiên cảnh cùng thần cảnh, đại diện hai loại phương pháp tu luyện ngộ đạo, hai loại phương pháp này có tất cả ưu khuyết. Nếu như so sánh với nhau, Một vạn Đại La Kim Tiên Đại viên mãn với một vạn thượng cổ Thần Hoàng, ở trong mấy trăm ức năm, Đại La Kim Tiên đột phá đến cảnh giới tiểu thánh có lẽ chỉ có mấy người, mà Thần Hoàng đột phá đến chúa tể, tuyệt đối ở trong vòng mười lăm đến ba mươi người. Mà những người đột phá đến tiểu thánh này, từ nay về sau dựa vào chính mình tu luyện đột phá đến cực thánh chí ít có một người! Mà chúa tể dựa vào chính mình tu luyện đột phá đến Chí cao thần lại khả năng không có một người nào!
Đây là chênh lệch hai loại phương pháp tu luyện ngộ đạo. Trước tiên tiên gia tu hành chú ý lấy thiên địa làm gốc, thần nhân tu luyện chú ý dùng con người làm căn bản. Đây cũng là nguyên nhân qua nhiều năm như vậy, Thần giới ngay cả một Chí cao thần cũng không có.
—-.
Điều Dương Thiên Vấn hiện tại cần làm là được cố gắng khiến cho một đóa Nguyên Thần nở hoa, đột phá đến trung giai Thiên thần, từng bước một mà nâng cao tu vi của mình.
Tuy rằng tu vi chẳng qua là lực một bộ phận, nhưng không thể phủ nhận, nền tảng thực lực còn ở tu vi, tu vi càng cao, thực lực lại càng cao.
Tu vi Dương Thiên Vấn mỗi một lần được đề cao khiến thực lực càng tăng.
Lò bát quái Thái Cực luyện hóa biển máu Ma Thần linh thức, Dương Thiên Vấn ngồi ở một bên, cố gắng chiết xuất Tiên Nguyên, sau đó từ dưới đan điền thăng vào trong đan điền, mà từ trong đan điền thẳng thăng trên đan điền, hóa thành nguyên thần lực tiếp tế Nguyên Thần tam hoa, dùng số lượng chất gây ra biến chất, khiến cho Nguyên Thần tam hoa bởi vậy mà nở hoa.
từng pháp tắc cảm ngộ của Dương Thiên Vấn đều đạt đến tiêu chuẩn trung giai Thiên thần, cái còn thua kém chẳng qua là Nguyên Thần, cho nên mới phải đột nhiên bế quan tìm kiếm đột phá.
Khổ tu năm tháng, Tiên Nguyên đã sớm vô cùng tinh thuần, dựa theo pháp môn rút tất cả ra từ đại khí hải, sau khi vận chuyển chín đại chu thiên, trở lại dưới đan điền, sau đó qua đè ép nhập vào trong đan điền, sau đó lại qua đặc thù pháp tắc chuyển hóa làm nguyên thần lực nhập vào Nguyên Thần Thức Hải trên đan điền, sung làm “Phân bón hoa”.
Quá trình tuy rằng đơn giản rõ ràng, nhưng trong lúc Tiên Nguyên vận chuyển, cần thời gian nhất định, tuyệt đối không phải là một ngày hay hai ngày, hoặc là một năm hai năm mà có thể làm được, cho nên Dương Thiên Vấn mới có thể tiến vào Thời không bảo tháp.
Dày tích mà mỏng, đây cũng là đặc điểm công pháp của Dương Thiên Vấn, loại công pháp này tu luyện cực tốn thời gian, nhưng khi đột phá bình cảnh, độ khó đang nhỏ nhất, yêu cầu đột phá cũng đúng thấp nhất, nước chảy thành sông.
Dương Thiên Vấn tu luyện tới hạ cấp Thiên thần tuy rằng không dài, nhưng cũng không ngắn. Đi qua mấy trận đại chiến, cùng với mấy lần khắc sâu cảm ngộ, Dương Thiên Vấn cho rằng giờ phút này chính là thời cơ tốt đột phá, lúc này mới bắt Tiểu Bạch đảm nhận tráng đinh, chính mình bế quan tu luyện.
Hai tỷ muội Chung gia ngược lại thấy Tiểu Bạch đáng yêu, đặc biệt là Chung Nguyệt Nhi, từ khi Tiểu Bạch đi ra, Chung Nguyệt Nhi biểu hiện trên mặt nhiều hơn, người cũng sáng sủa không ít.
Tiểu Bạch cũng là không sợ người lạ mặt, vừa khống chế pháp khí phi hành, vừa nói chê cười đùa với một lớn một nhỏ hai tỷ muội Chung gia. Đường đi buồn tẻ không thú vị, ngược lại tăng thêm vài phần thú vị với vui vẻ.
—-.
Chỉ cần tam hoa cố gắng hết sức nở ra, Dương Thiên Vấn mới có thể tiếp xúc với pháp tắc thần bí bao hàm ở trong Nguyên Thần tam hoa. Dương Thiên Vấn một mực phỏng đoán xem đạo pháp tắc này đến tột là dạng pháp tắc gì, không quy thuộc ở trong thập tắc, cũng không có mặt ở trong các loại pháp tắc đặc thù có danh tiếng, chính là là một loại pháp tắc hoàn toàn mới mà không biết.
Tu luyện một đạo dù gấp cũng không được, tâm tính Dương Thiên Vấn rất chính xác, rất bằng phẳng. Hắn không tận lực mà theo đuổi tăng tu vi, mà để tự nhiên, nước chảy thành sông. Đại bộ phận Thiên thần, dừng lại ở cảnh giới Thiên thần đỉnh phong trăm vạn năm, ngàn vạn năm không quan được kỳ môn mà có khối người, có đôi khi càng sốt ruột, lại càng không cách nào bước qua một bước này.
“Ừ, Tình nhi tỷ tỷ, Nguyệt nhi muội muội, chúng ta không đi sai chứ?” Tiểu Bạch lười biếng nằm sấp ở trên chỗ ngồi pháp khí phi hành, xuyên thấu qua vòng phòng hộ trong suốt, nhìn đại dương mênh mông bao la bát ngát bên ngoài, ca thán nói.
Chung Tình Nhi với Chung Nguyệt Nhi, mấy ngày này đã hoàn toàn thân quen với Tiểu Bạch, còn quen thuộc so với Dương Thiên Vấn. Mặc dù so về thời gian ở chung, Dương Thiên Vấn hiển nhiên lâu hơn một ít, nhưng trải qua thời gian Tiểu Bạch không ngừng làm cho người ta trìu mến, kết quả không đến vài ngày, đã gọi tên tỷ tỷ, muội muội. Trên thực tế, tuổi của chính Tiểu Bạch còn lớn hơn cả so với Chung Tình Nhi. Hài nhi Thần giới từ khi sinh ra đến trưởng thành, cần thời gian vạn năm, mà vị thành niên Chung Nguyệt Nhi có tu vi, trung vị thần đã xem như tiểu thiên tài trong thần nhân trong rồi.
“Pháp khí phi hành thế do ngươi đang khống chế, địa đồ cũng do ngươi đang nhìn, ngươi rõ ràng trái lại còn hỏi chúng ta?” Chung Tình Nhi cười mắng.
Chung Nguyệt Nhi cũng thở phì phì mà nhìn Tiểu Bạch, hơn nữa đáng yêu mà cọ xát hàm răng, làm ra dáng vẻ rất “Hung”, đương nhiên bộ dáng lại thấy đáng yêu.
Nhưng Tiểu Bạch lại rụt rụt đầu, không dám đáp lời. Trên thực tế, ngày hôm sau Tiểu Bạch vừa cầm lái vừa chơi đùa một hồi với Chung gia hai tỷ muội, đã khiến cho phương hướng phi hành xuất hiện sai biệt. Điều này mới đưa đến vốn chỉ cần thời gian ba ngày có thể đạt tới tầm nhìn, nhóm người Tiểu Bạch, bỏ ra gần thời gian bảy ngày mới uốn nắn được. Thế nhưng lại đã bay hai ngày, còn không chứng kiến tầm nhìn. Tiểu Bạch cũng không có huyền quang thuật, thần thức cũng dò xét không được bao xa.
Vừa lúc đó, thân hình Dương Thiên Vấn đã từ trong Thời không bảo tháp nhảy ra ngoài. Giờ phút này hắn, đã hoàn toàn bước chân vào hàng ngũ trung giai Thiên thần, hơn nữa cảnh giới vững chắc, khí hải chân nguyên toàn thân bổ sung viên mãn, tu vi tiến thêm một bước. Sau khi Nguyên Thần nở hoa, cảm giác Dương Thiên Vấn đối với khống chế với đem ra sử dụng thiên địa linh khí càng thêm linh hoạt, càng thêm nhẹ nhõm, đồng thời nhìn thế giới cảm thấy cũng trở nên càng thêm rõ ràng, càng thêm khắc sâu.
Dương Thiên Vấn vốn là dự đoán phải mất ba trăm năm đến năm trăm năm mới có thể đột phá, trên thực tế, Dương Thiên Vấn cũng nán lại hơn tám trăm năm bên trong bảo tháp.