Chương 113: Thiên cơ bí lục.

Thiên cơ bí lục.

– Với số lượng lương thực như thế này cũng đủ cho cả vạn người ăn trong một năm. Núi Ngõa Nhận thật sự là có ý đồ tranh giành thiên hạ.

Bốn người Lạc Bắc lên tiếng nói cho người sơn dân kia biết Bán Thiên Vân trên núi Ngõa Nhận đã bị tiêu diệt. Sau đó, tên sơn dân mừng rỡ như điên chạy đi thông báo cho những người khác. Đợi cho tất cả đi ra, đám người Lạc Bắc mới phát hiện được tạp dịch trong núi phải tới hai, ba trăm người. Ngoài ra còn có rất nhiều thiếu nữ hiển nhiên là bị đám mã tặc bắt tới đây để hưởng lạc. Mà khi mấy người dẫn đám Lạc Bắc tới sơn động chất lương thực của núi Ngõa Nhận, cả bốn đều phải hít một hơi.

Trong sơn động trước mặt họ, lương thực chồng chất như núi.

Đi qua một đám sơn động, ngoại trừ lương thực ra còn có vô số vàng bạc, nước, dược liệu, khôi giáp, vũ khí.

Nhìn những thứ này có thể thấy rõ ràng đây không phải là giặc cỏ tầm thường mà là đang chuẩn bị lương thảo, chuẩn bị thời cơ tranh giành thiên hạ.

Đối với số lượng lương thực trên núi Ngõa Nhận, Lạc Bắc thông báo cho đám người của Từ Vinh Ký. Bọn họ liền mang tới mười trước xe ngựa,ời mấy tên tiểu nhị cùng với đám tạp dịch trên núi, cộng với cả nạn dân cũng phải mất gần một ngày mới vận chuyển được hết. Tất cả đều được dùng để cứu tế cho nạn dân. Vàng bạc trên núi Ngõa Nhận cũng được Từ Vinh ký mang ra, nghĩ cách đổi lấy lương thực chống lại thiên tài.

Còn về phần binh khí chồng chất trong sơn động thì đám người Lạc Bắc dùng phi kiếm cắt những tảng đá lớn bịt lại. Trong thời loạn, binh khí cho dù sử dụng thế nào cũng không phải là chuyện may mắn.

“Chính nghĩa thì được ủng hộ mà trái đạo thì không.”

Sắc trời tối dần, Lạc Bắc, Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ đứng trong một cái thư phòng của sơn động. Mấy cái sơn động ở quanh đây đều ở vị trí cao nhất, bên trong bố trí như phòng ở của vương hầu, hiển nhiên là chỗ ở của ba tên trại chủ. Giữa thư phòng có gắn một tẩm biển với ba chữ Tử lăng trai chứng tỏ đây là thư phòng của tên nhị trại chủ. Trong thư phòng có đặt một cái bàn lớn bằng gỗ lim, bên trên có đặt văn phòng tứ bảo. Vách đá xung quanh có kê mấy cái giá, bày mấy cuốn điển tịch. Số lượng điển tịch ở đây so với những gia đình giàu có hoàn toàn nhiều hơn. Cẩm một quyển điển tịch trên giá lên, nhìn qua, Lạc Bắc thở dài một tiếng.

Tiêu Tử Lăng, Tống Nguyên Tử và Hỗn Nguyên Tử với bản lĩnh của mình trong thời loạn thế cũng có thể có được thành tựu. Tiện tay cầm một quyển sách là có thể thấy được. Cả ba người đều coi mình là vua, coi người khác như con kiến. Mấy cuốn sách này cuối cùng cũng chỉ là vật trang trí trong căn phòng.

Ra khỏi phòng sách, đi theo một lối đi tới một cái cửa sắt thật dầy.

Lạn Hàng ngạc nhiên nói:

– Không biết trong này là cái gì?

– Đi vào thì biết.

Thái Thúc bĩu môi. Lạn Hàng vừa mới dứt lời, một vầng kiếm quang màu trắng xuất hiện cắt đứt cái khóa đồng thành hai nửa.

– Đây là nơi chúng luyện chế bùa và pháp bảo.

Lạc Bắc đưa tay đẩy. Cánh cửa vừa mới nghiêng ra được ba tấc thì mùi lưu hoàng, thủy ngân liền phả vào mặt.

Sau cánh cửa sắt là một gian mật thất mỗi chiều chừng năm, sáu trượng. Bên trong có bàn ghế bằng đá, ở giữa có một cái lò luyện cao hơn người. Trên lò có khắc hình mây, lửa, long hổ. Trong lòng lò còn có một chút gì đó giống như huyền thiết được nấu chảy đã cứng lại.

Tận sâu bên trong mật thất, sát bức tường có chất một đống những viên giống như đá.

– Mấy thứ này là lưu hoàng, quặng đá.

Huyền Vô Kỳ nhặt mấy viên lên rồi mài vào tường quả nhiên là bốc lên khói và có ánh lửa.

– Bạo Viêm Hỏa tiễn chắc là được bọn chúng luyện ra từ đây. – Thái Thúc liếc mắt nhìn quanh thì thấy trên cái bàn đá thấy chất đống rất nhiều hỏa tiễn. Cái thứ tên có thể đánh chết người tu tiên này không thấy có trong kho binh khí bên ngoài.

– Ba người bọn họ coi đám mã tặc này cũng như những con kiến, chẳng khác gì quân cờ. Cái thứ Bạo Viêm hỏa tiễn này có uy hiếp với bản thân cho nên họ không thể nói phương pháp luyện cho đám thuộc hạ mà phải tự tay mình luyện chế. Có điều bọn họ cũng không phải là đệ tử nhập môn chính tông của phái Lao Sơn nên không biết bố trí trận pháp nên mới phải dùng khóa để đề phòng người khác.

Lạc Bắc gật đầu đi tới bên cạnh Thái Thúc, cầm một mũi Bạo Viêm Hỏa tiễn lên.

– Không biết thứ này luyện chế như thế nào?

Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ đều xúm lại quan sát thì thấy Bạo Viêm hỏa tiễn ngoại trừ có màu đen và hơi nặng ra thì không khác gì với vũ tiễn bình thường. Lạc Bắc cầm một mũi lên ngửi thì không hề thấy có mùi lưu huỳnh.

– Đây là cái gì?

Ngoài trừ lưu hoàng, quặng đá….trong thạch thất còn có đặt mười mấy cái vạc lớn. Trong mười mấy cái vạc có chứa một thứ gì đó giống như bùn đặc sền sệt còn hai cái vạc khác thì một cái đựng chất lỏng như hổ phách còn một cái thì đựng bột phấn màu trắng. Lạc Bắc và Thái Thúc quan sát cũng không thấy có gì huyền bí.

– Lạc Bắc sư đệ! Ngươi tới đây.

Đúng lúc này, Huyền Vô Kỳ như phát hiện ra một thứ gì đó liền lên tiếng gọi.

Lạc Bắc và Thái Thúc quay đầu lại thì thấy Huyền Vô Kỳ đang cầm một thứ gì đó như có vảy sáng lấp lánh, nhìn rất nặng.

– Cái gì đây?

Lạc Bắc đang định đi tới chỗ Huyền Vô Kỳ thì chợt vô tình nhìn thấy trên cái bàn đá có một quyển sách được đè chẳng con sư tử bằng ngọc để lỗ ra hai chữ Thiên Cơ.

– Thiên Cơ bí lục. Đây là Thiên Cơ bí lục.

Lạc Bắc dịch cái chặn giấy bằng ngọc sang mới nhìn rõ mấy cái chữ nhỏ viết trong đó thì giật mình.

– Đây là thứ pháp quyết gì?

Đám người Thái Thúc nhìn thấy Lạc Bắc như vậy liền mở miệng hỏi.

– Đây là thứ thất truyền của phái Lao Sơn. Nó là một quyển điển tịch do tổ sư Thiên Cơ Tử đời thứ ba của phái Lao Sơn sáng tác ra, chuyên ghi lại cách luyện chế pháp bảo, bùa chú.

Lạc Bắc hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh, cầm lấy quyển sách và trả lời đám Thái Thúc.

Ở cùng với Hắc Phong lão tổ hơn mười ngày, Lạc Bắc cũng nghe được rất nhiều kiến thức. Có ngày, khi nói tới các loại bùa chú, Hắc Phong lão tổ liền nói với Lạc Bắc rằng trước kia nếu bàn về pháp quyết bùa chú thì Mao Sơn và Lao Sơn đứng trong ba phái đầu tiên. Nhưng phái Lao Sơn quy định đệ tử không nghiêm vì vậy mà trong ngàn năm mất đi mấy bộ điển tịch quan trọng vì vậy mà từ từ suy thái. Đệ tử chính tông nhập môn còn không bằng đệ tử ở bên ngoài. Theo lời Hắc Phong lão tô thì trong mấy bộ điển tịch quan trọng mà phái Lao Sơn đánh mất có Thiên Cơ bí lục do Thiên Cơ tử sáng tác. Ngay cả Hắc Phong lão tổ khi nói tới Thiên Cơ Tử cũng hết sức tôn sùng, chứng tỏ điển tịch đó không hề tầm thường.

Hiện tại cầm cuốn điển tịch có trong tay, Lạc Bắc gần như có thể khẳng định được rằng đây là bản thật của Thiên Cơ bí lục.

Bản Thiên Cơ bí lục có tờ bìa được làm từ tơ tằm Ô Kim. Ô kim là một loại tài liệu rất dai dùng để luyện chế pháp bảo. Mà mặt tờ bìa của Thiên Cơ bí lục sờ vào rõ ràng trơn nhẵn. Bốn chữ Thiên Cơ bí lục lại giống như được điêu khắc nổi lên bề mặt một cách thần kỳ.

– Không ngờ chí bảo của phái Lao Sơn lại rơi vào tay ba người này.

Lạc Bắc mở ra từng trang một xem nội dung. Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ nhìn qua đều hít một hơi.

Trong Thiên Cơ bí lục ghi chép dầy đặc cái thủ pháp luyện chế, dùng tài liệu nào. Phần đầu của nó ghi chép phương pháp luyện chế bùa với số lượng lên tới cả trăm loại. Còn phần sau tất cả là pháp quyết luyện khí và bùa. Phần cuối cùng của quyển sách có chừng ba chương ghi lại phương pháp và tài liệu luyện chế Bạo Viêm hỏa tiễn.

– Kinh Lê mộc! Huyền thiết! Lưu hoàng, thạch tiêu, hỏa tích huyết, hỏa tích cốt phấn…

Nhìn nội dung ghi trên trang giấy, Lạc Bắc và Thái Thúc lập tức bừng tỉnh:

– Đó là dầu đen, Hỏa tích huyết và hỏa tích cốt phấn.

Trên Thiên Cơ bí lục có chú ý muốn luyện được Bạo Viêm hỏa tiễn thì trước tiên dùng Kinh Lê mộc ngâm trong dầu đen bốn mươi chín ngày, sau đó trộn lưu hoàng, thạch tiêu, hỏa tích cốt phấn với Hỏa tích huyết rồi vẽ lên trên đó mười tám đạo thần phù thì mới có thể thành được.

Bởi vậy có thể thấy cái thứ giống như bùn đặc sền sệt trong kia chính là dầu đen. Thứ dầu đen này được lấy từ trong lòng đất dễ bốc cháy lại lâu. Còn thứ như hổ phách và bột phấn màu trắng kia chính là máu và bột xương của dị thú Hỏa Tích.

– Cái thứ Bạo Viêm Hỏa tiễn này được làm từ mấy loại tài liệu ẩn chứa hỏa nguyên nên mới có uy lực như vậy. Nếu như mấy trăm người thì còn có thể ngăn cản được nhưng nếu hơn ngàn người, vạn người cùng bắn thì tu vi có vượt qua chúng ta rất nhiều chỉ sợ cũng khó ngăn cản được.

La Phù

La Phù

Score 7
Status: Completed Author:

Một cậu bé mồ côi từ nhỏ, không cha không mẹ, không thân không thích, sống cùng với một cô gái. Cả hai từ nhỏ nương tựa vào nhau, ngày đi ăn xin, đêm thì lần mò vào nghĩa địa mà tìm thức ăn để sống qua ngày... Đến một ngày, cô bé vì có tư chất hơn người mà được người tu đạo chọn, còn cậu bé thì tư chất kém nên cả hai phải chia lìa nhau. Nhưng số phận an bài, cậu bé mồ côi lại gặp được một môn phái thần bí, rồi bằng sự nỗ lực phấn đấu, kiên quyết mà vươn lên để đạt được sự trường sinh bất tử mà cậu hằng mong ước. Nhưng vô tình, cậu bé lại bị cuốn vào cái thế giới của người tu đạo vốn tưởng như yên bình lại ẩn chứa nguy hiểm trùng trùng.

- Thể loại truyện huyền huyễn vốn không có gì mới với tất cả những bạn độc giả, nhưng dưới ngòi bút của mỗi một tác giả, diễn biến của câu chuyện lại đi theo một chiều hướng với những tình tiết lôi cuốn khác nhau. Tác giả Vô Tội viết tác phẩm La Phù có những điểm rất khác với những truyện tiên hiệp trước. Truyện được tác giả đan xen vào những tình cảm nhân sinh, không phải chỉ có cái vô tình của một người tu luyện khiến cho tác phẩm không hề khô cứng.

- Từ khi ra đời cho tới khi kết thúc, tác phẩm luôn đứng trong top 10 tiên hiệp của các website truyện hàng đầu ở TQ. Mời các bạn hãy đón xem nhé!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset