CHÚC MỌI NGƯỜI GIÁNG SINH & NĂM MỚI VUI VẺ
Merry Christmas And Happy New Year
Huyền Vô Kỳ nói chuyện với Tổ Lũng mục đích là muốn thu hút sự chú ý của y không cho y phát hiện Lạn Hàng đã tách ra. Nhưng khi nghe Tổ Lũng nói Côn Luân đưa Thạch nhũ quỳnh dịch và Đại Hóa thiên kim liên tử làm điều kiện để thu hút người trong thiên hạ đuổi giết bốn người mình thì Huyền Vô Kỳ có chút rung động.
Thạch nhũ quỳnh dịch do linh khí trong trời đất ở Côn Luân ngưng kết lại thành. Mỗi một giọt tương đương với cả ngàn ngày tu luyện, nhưng so với Đại Hóa Thiên kim liên tử thì vẫn chưa đáng là cái gì.
Đại hóa thiên kim liên tử là hạt sen do Kim liên sinh ra trong linh mạch đầy đủ linh khí nhất của Côn Luân. Mỗi một đóa Đại Hóa thiên kim liên cứ ba trăm năm mới có được một hạt đồng thời còn có công dụng tăng thêm trăm năm tuổi thọ.
Phần lớn công pháp tu luyện tới mức cuối cùng không phải là không hấp thu đủ linh khí trong trời đất mà không có cách nào đột phá được bản tâm từ đó hiểu được một cảnh giới mới. Mỗi một cảnh giới sẽ giống như một cái đỉnh lô, một khi lấp đầy linh khí trong trời đất sẽ không chứa nổi nữa, cho dù có được Thạch nhũ quỳnh dịch để gia tăng tu vi thì cũng vô ích.
Nhưng tăng thêm trăm năm tuổi thọ thì lại khác.
Phần lớn pháp quyết dưỡng sinh có thể mang tới cho người tu đạo ba trăm năm tuổi thọ, nhưng nếu thêm được một trăm năm thì có thể có cơ hội hiểu được sự huyền ảo.
– Côn Luân quyền thế ngập trời, đễn lúc đó cho dù ngươi có lấy được thì cho người lén giết ngươi sau đó chiếm lại cũng thế.
Sợ thì sợ nhưng Huyền Vô Kỳ cũng không chịu khoanh tay chịu trói mà phản lại một câu.
– Muốn giết ta đâu phải chuyện dễ? Có điều ngươi nói cũng đúng, tới lúc đó ta lấy được hai thứ này liền luyện hóa luôn. Ừm! Giỏi cho tên tiểu bối gian xảo, ta nói với ngươi nhiều chuyện như vậy lại để cho một tên chạy trốn. – Âm thanh của Tổ Lũng vốn hết sức đắc ý nhưng đột nhiên trở nên tức giận.
Hóa ra vào lúc này, Tổ Lũng đã phát hiện thiếu mất Lạn Hàng.
– Lạn Hàng sư huynh chỉ không muốn chơi cái trò đuổi bắt với ngươi mà thôi. Có điều nếu ngươi muốn quay lại đuổi theo huynh ấy cũng được. Huynh ấy không có Phù Quang lược ảnh chu, đuổi theo hết sức dễ.
Bởi vì chỗ này cách chỗ Lạn Hàng nhảy xuống chừng mười dặm cho nên Huyền Vô Kỳ hết sức bình tĩnh.
– Vốn ấn tượng của ta với ngươi không xấu, còn định để cho ngươi được toàn thây nhưng bây giờ ngươi dám trêu đùa ta. Đợi tới lúc rơi vào tay ta, ta sẽ chăm sóc ngươi thật cẩn thận.
Ánh mắt của Tổ Lũng càng trở nên lạnh lùng, nhưng âm thanh không hề có gì biểu hiện của sự tức giận, hiển nhân là tu vi cực cao không dễ dàng bị ngoại cảnh tác động.
“ Cái Kim Ô Ngưng quang phàm của Tổ Lũng tại sao lại nhanh như vậy?
Vốn Huyền Vô Kỳ tính toán sau khi lao về phía Tây làm loạn hướng Đông Lan Tự, nhưng hai người đuổi nhau mới được một dặm thì gã đã phát hiện Tổ Lũng chỉ còn cách mừng chưa tới trăm trượng.
“ Nếu ta nhanh chóng bị y giết mà y quay lại thì cũng có thể đuổi được Lạn Hàng sư huynh!”
Huyền Vô Kỳ thấy Tổ Lũng đuổi theo mình cực nhanh liền cắn răng lao về phía Tây.
– Cái tên tiểu bối này, để ta xem ngươi chạy như thế nào.
Huyền Vô Kỳ và Tổ Lũng đuổi nhau, thoáng cái đã được hơn mười dặm. Đồng thời trong khoảng thời gian đó, khoảng cách giữa Huyền Vô Kỳ và Tổ Lũng cũng đã được thu ngắn xuống còn bốn mươi trượng. Chỉ thấy Tổ Lũng lôi ra một cây đèn lưu ly màu tím rồi búng nhẹ tay một cái. Ngay lập tức từ cây đèn bốc lên một ngọn lửa màu tím sao đó hóa thành mười tia lửa lao về phía Huyền Vô Kỳ.
Huyền Vô Kỳ nhìn thấy mấy tia lửa vọt tới lập tức điều khiển phi chu lao lên trên. Nhưng tốc độ của mấy tia lửa cực nhanh phạm vi bao phủ lại rộng. Nhìn thấy không thể né tránh được, Huyền Vô Kỳ đành phải phóng phi kiếm của mình ra.
“ Xoẹt! Xoẹt!” Hai dải lửa va chạm với Thiên Thực khiến cho chân nguyên trên đó suýt nữa bị đánh tan.
Huyền Vô Kỳ hiểu ra cái đèn kia của Tổ Lũng là một thứ pháp bảo lợi hại, bản thân không thể ngăn nổi.
– Cái gì?
Nhưng khi Thiên Thực lao ra, ánh sáng xung quanh bị nó hút đi khiến cho Kim Ô Ngưng quang phàm lao vào trong bóng đêm. Huyền Vô Kỳ chợt phát hiện thấy ánh sáng từ cái buồn trên con thuyền đó giảm đi khiến cho khoảng cách giữa hai bên giãn ra mấy trượng.
– Kim Ô ngưng quang phàm dựa vào ánh nắng và ngọn lửa thái dương.
Huyền Vô Kỳ nghĩ vậy liền không hề chần chừ, điều khiển Thiên Thực của mình lao ra. Quả nhiên Huyền Vô Kỳ đoán đúng khi Kim Ô Ngưng quang phàm đi vào trong bóng đêm, tốc độ liền chậm lại.
Do Huyền Vô Kỳ mới chỉ tới cảnh giới nô kiếm cho nên Thiên thực phóng ra cũng chỉ chừng năm mươi trượng đồng thời cũng chỉ hấp thu được ánh sáng trong phạm vi mười trượng. Vì vậy mà mặc dù Kim Ô Ngưng quang phàm đi vào trong bóng đêm của Thiên Thực khiến cho tốc độ chậm lại nhưng chỉ một chút, khi ra khỏi đó là lại đuổi theo.
Tuy nhiên chỉ với một chút đó, khoảng cách giữa hai cái pháp bảo được giữ nguyên trong phạm vi mười trượng.
Mặc dù Huyền Vô Kỳ không thoát khỏi Tổ Lũng nhưng nhìn khoảng cách giữa hai người như vậy, Tổ Lũng lại không phóng ra pháp thuật và pháp bảo để đối phó với mình, Huyền Vô Kỳ liền đoán được rằng trên người Tổ lũng không có pháp bảo công kích cự ly xa.
Lần này Huyền Vô Kỳ không nhịn được cười ha hả:
– Tổ Lũng tiền bối! Cái Kim Ô ngưng quang phàm của ngài dường như không được tốt lắm. Nếu như vào ban đêm thì chỉ sợ gà rừng cũng không đuổi nổi.
Bị Huyền Vô Kỳ sử dụng phi kiếm trêu đùa, cho dù tâm tính của Tổ Lũng có cao tới mấy thì cũng không kìm nén được mà nổi giận.
– Ha ha! – Huyền Vô Kỳ nghe thấy tiếng của Tổ Lũng tru tréo liền cười ha hả:
– Tổ Lũng tiền bối! Ngài tu luyện nhiều năm như vậy mà không có một cái pháp bảo đánh được cự ly năm sáu mươi trượng hay sao?
– Tổ Lũng tiền bối! Nếu không thì ngài cứ bái ta làm sư phụ, phi kiếm này của ta chỉ cần tu luyện tới cảnh giới Ngự kiếm thì khoảng cách nghênh địch không phải đùa đâu.
– Đúng rồi! Cũng may là Lạc Bắc sư đệ và Thái Thúc sư muội của ta không có ở đây. Nếu không thì làm sao mà ngài có thể ngăn cản được?
– Tức chết thôi. Mau im miệng cho ta.
Huyền Vô Kỳ đang nói cao hứng thì thấy Tổ Lũng rống lên. Quay đầu nhìn lại, Huyền Vô Kỳ chợt giật mình thầm kêu không ổn.
Hóa ra pháp quyết của Tổ Lũng đúng là có chút thiếu hụt, khoảng cách công kích không được tới mười trượng. Hơn nữa do Tổ Lũng tự giữ thân phận không muốn tu luyện pháp thuật cấp thấp khác. Còn pháp thuật cấp cao thì Tổ Lũng lại không có. Vì vậy mà khi đối địch, Tổ Lũng chỉ dựa vào tốc độ của Kim Ô ngưng quang phàm mà tiến tới phạm vi trong vòng mười trượng. Nhưng lúc này, Phù quang lược ảnh chu của Huyền Vô Kỳ cũng rất nhanh, hơn nữa phi kiếm của gã lại có thể hấp thu ánh sáng chính là thứ khắc tinh với Kim Ô ngưng quang phàm. Lần này thiếu hụt pháp thuật của y đã được thể hiện rõ. Tổ Lũng đuổi theo bị Huyền Vô Kỳ làm cho nổi điên liền quyết tâm đánh chết gã. Y phải nhanh chóng nghĩ được cách vượt qua khoảng cách năm, sáu mươi trượng mà công kích. Do Tổ Lũng tu luyện lâu, kinh nghiệm phong phú cho nên sau chừng nửa nén hương, y liền nghĩ được cách.
Khi Huyền Vô Kỳ quay đầu lại thì thấy Kim Ô Ngưng quang phàm của Tổ Lũng vọt lên rồi lao xuống.
Kim Ô Ngưng quang phàm lao lên trăm trượng, phù quang lược ảnh chu của Huyền Vô Kỳ cũng lao lên nhưng không kịp, đồng thời Thiên Thực cũng không ảnh hưởng tới nó.
Khi Kim Ô Ngưng quang phàm lao xuống dưới mặc dù vẫn chui vào trong bóng đêm nhưng từ trên cao lao xuống, tốc độ cũng không giảm đi. Huyền Vô Kỳ kêu không ổn thì chỉ trong chừng hai hơi thở, Kim Ô ngưng quang phàm chỉ còn cách Phù Quang lược ảnh chu chưa tới hai mươi trượng.
Hơn mười dải lửa màu tím lập tức từ trên cây đèn của Tổ lũng lao thẳng tới Thiên thực.
Đã thử qua uy lực của cái pháp bảo này nên Huyền Vô Kỳ không dám đón đỡ liền điều khiển Thiên Thực quay lại. Nhìn xung quanh, Huyền Vô Kỳ chợt mừng rỡ. Hóa ra vượt qua Cảnh sơn là tới vùng đất hoang vu Tây Bắc. Vào lúc Huyền Vô Kỳ vô kế khả thi thì lại nhìn thấy một cái đầm lầy bốc lên mây mù che phủ ánh nắng mặt trời.
– Lại định dựa vào cái chỗ này để bỏ chạy phải không?
Nhưng Tổ lũng cũng nhận ra được ý đồ của Huyền Vô Kỳ, Kim Ô ngưng quang phàm lại phóng lên cao rồi mười đạo lửa bùng nổ. Mặc dù Huyền Vô Kỳ vọt vào trong đám hơi nước nhưng hơi nước trên đỉnh đầu nhanh chóng bị đánh tan. Thoáng cái, Kim Ô ngưng quang phàm chỉ còn cách hắn chưa tới ba mươi trượng.
“ Oành!” Lần này không phải là mười dải lửa mà Tổ Lũng bắt một cái pháp quyết, một tia sét ngưng tụ thành bàn tay xuất hiện trong không trung, giáng xuống.
Mặc dù cái bàn tay đó chỉ to chừng mấy trượng so với một đòn của Kỳ Liên Liên Thành còn kém hơn nhiều nhưng nó cũng giáng thẳng xuống Phù Quang lượt ảnh chu làm cho nó vỡ tan.
– Xuyên Sơn hắc lý chu?
Nhưng Huyền Vô Kỳ và hai đứa bé cũng không bị đánh chết giống như Tổ Lũng tưởng tượng. Ngay vào lúc ngọn lửa và bàn tay đánh trúng, một con thuyền nhỏ màu đen cũng phóng ra xuyên thẳng vào lòng đất.