– Các ngươi định làm gì? Pháp thuật của ta chỉ hao tổn chân nguyên mà thôi.
“ Ầm! “ Cái thuyền như bị oanh tạc, dao động mạnh. Mà những người trên thuyền gần như ngã ngồi trên thuyền. Cho dù là thiếu nữ áo trắng thì cũng phun máu tươi khỏi miệng, khiến cho vuông lụa xanh của nàng cũng thấm đỏ.
Hồng Dật nói không hề sai. Pháp thuật của y chỉ tổn hao chân nguyên mà thôi. Dưới pháp thuật uy lực khủng bố như vậy mặc dù tổn hao chân nguyên nhưng do Hồng Dật đã có sự chuẩn bị từ trước, uống Thạch Nhũ quỳnh dịch là có thể chịu được sự tổn hao như vậy.
Nhưng thiếu nữ áo trắng và đám người Vân Viện sau mấy trận chiến đấu kịch liệt, bản thân gần như tới mức cực hạn. Mỗi lần ngăn cản pháp thuật của Hồng Dật đều làm cho thương tích nặng thêm.
– Chẳng lẽ các ngươi còn có thể chịu được?
Hồng Dật cũng chưa bao giờ phải đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm. Sau một loạt tiếng động vang lên, cái Đại thủ ấn màu tím lại xuất hiện, tiếp tục chụp lấy người đưa đò.
Lúc này, phấn lớn khí huyết trong than thể đám người thiếu nữ áo trắng đều bốc lên, cơ bản không thể ngăn cản được một đòn của Hồng Dật.
Mắt thấy người mù đưa đò có thể bị Hồng Dật bắt lấy thì đúng lúc này, những tiếng động kinh người chợt vang lên. Toàn bộ không gian trong trận pháp Cửu Khúc Minh Hà chợt rung chuyển. Ngay cả không gian xung quanh con thuyền lớn cũng như sập xuống. Có một số chỗ chợt tối đen như biến thành một cái hắc động hút lấy hơi nước và những tia chớp vào bên trong khiến cho từ nơi đó tản ra ánh sáng giống như bên cạnh mọi người chợt xuất hiện một con bạch tuộc khổng lồ tản ra ánh sáng với vô số những cái vòi xuất hiện trên mặt nước.
– Liều mạng.
Ánh mắt của thiếu nữ đột nhiên xuất hiện một sự kiên quyết. Trong nháy mắt khi Đại thủ ấn màu tím chộp tới, chân nguyên của nàng đột nhiên xoay chuyển chiếc thuyền lớn chạm vào cái lốc xoáy kia.
Cái lốc xoáy ánh sáng xuất hiện bên cạnh mọi người hiển nhiên là do các thông đạo bị sụp đổ tạo thành. Bên trong cái lốc xoáy đó có lẽ vô cũng hỗn loạn, không ai biết được một khi nhảy vào đó sẽ gặp phải chuyện gì và bị đẩy tới nơi đâu.
– Không ổn.
Hồng Dật biến sắc.
Trong nháy mắt, y có thể hiểu ra, thiếu nữ áo trắng làm như vậy là vì biết không ngăn cản nổi mình. Nàng làm như vậy cũng là đánh liều xem có còn một chút cơ hội sống hay không.
Đứng trên lập trường của Hồng Dật, y không hề muốn lấy mạng sống của mình ra để đánh cược. Nhưng vào lúc này, y cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Nếu ở lại chỗ này thì cũng sẽ bị nhốt tới chết.
Ngay vào lúc con thuyền chở thiếu nữ áo trắng và đám người Từ Hàng Tĩnh Trai chạm vào trong lốc xoáy kia, Hồng Dật cũng hét lên một tiếng điên cuồn rồi hóa thành một tia sáng mà lao vào đó.
Ầm!
Trong lốc xoáy do các thông đạo va chạm với nhau tạo thành, đám người thiếu nữ áo trắng chỉ thấy những tia sáng vọt qua trước mặt với một tốc độ kinh người. Tốc độ của chúng khiến cho các nàng cảm thấy tốc độ của mình nhu chậm đi. Mà một luồng sức mạnh mãnh liệt liên tục ập tới, dường như có đôi bàn tay liên tục xé mọi thứ khiến cho con thuyền dưới chân các nàng bị nát bét.
Một làn pháp lực dao động cực mạnh cũng lập tức ập tới từ sau lưng.
Thiếu nữ áo trắng và đám người Vân Viện lập tức hiểu ra Hồng Dật cũng đuổi theo sau.
Đám người thiếu nữ áo trắng dốc hết toàn bộ chân nguyên bảo để bảo vệ, không cần biết con thuyền bị đẩy tới nơi đâu. Bất chợt, cảm giác bị xé rách đột nhiên biến mất. Tuy nhiên con thuyền cũng vang lên những tiếng răng rắc.
Chung quanh thân thuyền bắn ra vô số những tia sáng. Tất cả những tia sáng đó đều là những tảng thiên thạch vụn va chạm với lực lượng phòng ngự của đám người thiếu nữ áo trắng mà tạo thành. Mà một số tia sáng khi tản ra còn tạo thành mấy vầng sáng khổng lồ bao phủ lấy con thuyền.
Những vầng sáng đó làm cho sắc mặt của đám người thiếu nữ áo trắng tái nhợt. Bởi vì mặt dù không biết chúng là thứ gì nhưng các nàng đều có thể cảm nhận được không thể ngăn cản lực lượng của chúng.
“ Phụp! “
Bất chợt, như xuyên qua một làn nước vô hình. Đám người thiếu nữ áo trắng chỉ thấy trước mặt chói lòa, áp lực quanh người cũng biến mất.
Giống như bản thân đang dốc hết toàn lực chống đỡ một phía của bức tường, đột nhiên áp lực biến mất khiến cho các nàng suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu.
– Đây là đâu?
Trong tầm mắt của mọi người, ngoại trừ ánh mắt trời chói chang ra, nơi nơi bốc lên từng đám mây bụi. Trong rừng núi có thể thấy được một số những ngôi mộ bị sập và thi cốt rải rác trên mặt đất.
– Đây là núi Bắc Mang?
Khắp nơi đầy rẫy xương cốt. Ngàn dặm hoang vu, chỉ toàn là mộ. Thiếu nữ áo trắng đánh cuộc một lần giúp cho các nàng không bị thổi vào trong không gian loạn lưu mà là núi Bắc mang.
Hiện tại, vị trí của các nàng các động phủ của phái Bắc Mang, nơi Huống Vô Tâm đánh chết mấy người đệ tử của Thục Sơn tới mấy trăm dặm.
Nhưng cho dù là thiếu nữ áo trắng hay đám người Vân Viện cũng không hề cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì khi các nàng nhận ra mình đang ở đâu thì chợt nghe thấy một tiếng cười điên cuồng vang vọng trong không trung.
Tiếng cười điên cuồng, ẩn chứa một sự phẫn nộ đó là của Hồng Dật.
Khi tiếng cười điên cuồng vang lên, một vầng sáng màu vàng cũng phóng thẳng lên không trung.
Gần như trong nháy mắt khi vầng sáng đó vọt lên không trung, trong phạm vi ngàn dặm, rất nhiều tia sáng cũng xuất hiện.
Xung quanh Bắc Mang đều là phạm vi thế lực của Côn Luân.
– Lạc Bắc! Ngươi mau tỉnh lại đi.
Khi vầng sáng vàng đó phóng lên cao, tiểu Trà nắm chặt lấy tay Lạc Bắc mà nhủ thầm trong lòng.
Nàng nói không chỉ vì mình mà còn vì Lạc Bắc.
– Ta là Hồng Dật Côn Luân. Các phái ở Bắc Mang nghe lệnh, phong tỏa núi Bắc Mang. Bất cứ một người nào ở đây cũng không được bỏ sót.
Bóng dáng của Hồng Dật xuất hiện trong không trung cùng với âm thanh như tiếng sấm ầm ầm của y.
Bộ trường bào của y có nhiều chỗ đã bị rách nát, dính đầy vết máu. Mái tóc của y cũng trở nên tán loạn. Nhìn y thì có thể thấy không được may mắn bằng đám người thiếu nữ áo trắng và Từ Hàng Tĩnh Trai, bị thương trong không gian loạn lưu. Mà vào lúc này, ánh mắt của y hết sức sắc bén. Y đứng trong không trung. Từ thân người tản ra pháp lực dao động phá nát cái đạo bào, khiến cho cả mái tóc cũng bay phấp phới cho thấy vào lúc này y đang hết sức giận dữ.
Chúc Chân Tông và y đều là những cao thủ tuyệt đỉnh có thể đếm được trên đầu ngón tay của Côn Luân. Cả hai người bọn họ liên thủ với nhau, cho dù tiêu diệt cả một môn phái cũng được. Vậy mà hai người đuổi giết thiếu nữ áo trắng lại bị nàng làm cho vất vả tới mức này.
Chúc Chân Tông là Ti ngự của Kim Ti. Rất nhiều lực lượng trên thế gian đều nằm dưới sự điều động của y. Nếu như y bị giam trong trận Cửu Khúc Minh Hà thì đối với Côn Luân có thể nói là tổn thất nặng nề.
………
Ầm Ầm!
Âm thanh của Hồng Dật vừa mới vang lên trên không trung thì một tiếng sấm cũng vang lên theo.
Theo tiếng sấm đó, cả không gian tối sầm lại, đồng thời một trận mưa phùn bắt đầu rắc xuống mặt đất.
Những hạt mưa bụi lại có màu đen. Từ trong mỗi một hạt mưa dường như chảy ra một thứ âm khí như tơ nhện khiến cho chúng có một mùi hôi giống như xác thối.
– Đây là Âm hồn hắc vũ của Đồng Tước cung.
Thiếu nữ áo trắng biến sắc, vung tay lên. Một vầng sáng màu đen lóe lên. Cái pháp bảo của Độc Long tôn giả liền hóa thành một cái kiệu to màu đen trên đỉnh đầu, che phủ lấy Lạc Bắc. Đám người Từ Hàng Tĩnh Trai cũng dồn hết chân nguyên đẩy những hạt mưa văng ra xung quanh.
Sau khi che phủ lấy Lạc Bắc, thiếu nữ áo trắng cũng không tiếp tục bỏ chạy mà dừng lại, cố gắng điều tức.
Trong nháy mắt, nàng có thể nhận ra được người phóng ra đạo pháp thuật này là người của Đồng Tước cung.
Cả vùng Bắc Mang thì môn phái lớn nhất chính là phái Bắc Mang của Khuất Đạo Tử, Hà Gian phái của Thích Như Ý. Đồng Tước cung chỉ là một môn phái hạng ba ở đây nhưng giữa hàng ngàn, hàng vạn môn phái tu đạo trong thế gian thì mỗi một thứ pháp thuật đều có sự thần diệu của nó. Như Âm Hồn hắc vũ có lực sát thương không mạnh nhưng mỗi giọt mưa mại ẩn chứa âm khí giúp cho người thi triển pháp thuật có một sự cảm ứng độc đáo. Có thể nói nó là thứ pháp thuật dùng để phát hiện tung tích rất mạnh.
Vốn Thiên thiền linh diệp của thiếu nữ áo trắng, ngoại trừ lực phòng ngự rất mạnh ra thì nó còn có công hiệu che giấu hơi thở. Một khi sử dụng nó thì cho dù là Âm Hồn hắc vũ cũng không phát hiện được vị trí của các nàng. Nhưng vào lúc này, nó đã bị Hồng Dật phá hủy nên không có cách nào tránh khỏi việc để cho đối phương phát hiện ra vị trí của mình.
“ Soạt! “
Thiếu nữ áo trắng đột nhiên ngẩng đầu. Khắp bầu trời mưa bụi đột nhiên xuất hiện một cái lỗ thủng. Một cây kim cương xử giống như tia chớp xuyên thủng không trung. Đám người Thi Kiếm vừa mới kịp nhìn thấy một bóng người thì y đã bị Kim cương xử của thiếu nữ áo trắng đánh trúng, khiến cho cả không trung xuất hiện một làn sương máu.
Đám mưa bụi khắp trời lập tức biến mất.
Người của Đồng Tước cung sử dụng Âm Hồn hắc vũ lập tức bị thiếu nữ áo trắng đánh chết.
Nhưng vị trí của thiếu nữ áo trắng cũng hoàn toàn bị lộ dưới ánh mắt của Hồng Dật.
– Yêu nữ! Nhận lấy cái chết.
Hồng Dật đang ở trên cao liền hét to. Pháp lực dao động quanh người y lập tức bung nổ khiến cho y lao mạnh về phía đám người thiếu nữ áo trắng.
“ Phụp! “
Đúng lúc này, người mù đưa đò dường như không quen với ánh nắng chợt cầm một cái vật dài màu đen cắm xuống bên cạnh cái kiệu đang che phủ cho Lạc Bắc.
Xung quanh cái kiệu đều là đá núi cứng rắn nhưng người mù cắm cái vật đó xuống chẳng khác nào cắm cây sào xuống lòng sông. Khi vật đó vừa mới chạm xuống mặt đất lập tức lóe lên một vầng sáng. Cái vật rất dài trong tay y từ từ ngắn lại rồi biến mất. Mà mặt đất quanh cái kiệu cũng từ từ lóe lên một thứ ánh trắng sáng ngà.
Chỉ chưa tới một tức, cái vật rất dài trong tay người mù đã biến mất, ngay cả ánh sáng màu trắng ngà bên dưới cái kiệu cũng không còn. Tuy nhiên cái kiệu màu đen cũng biến mất trong mắt đám người thiếu nữ áo trắng.
– Ngươi….
Thiếu nữ áo trắng và đám người Vân Viện nhìn thấy cảnh tượng đó đều giật mình.
– Thuật Địa Thược là pháp thuật của ta. Bọn họ được ta che giấu đi không thể nhìn thấy. Có điều bọn họ vẫn còn ở đây. Chỉ sau mấy thời thần sẽ xuất hiện. Thuật địa thược chỉ có tác dụng trong khu vực này, bảo các cô ấy không nên đi ra, nếu không sẽ bị nhìn thấy.
Người mù đưa đò bao nhiêu năm canh giữ cửa trận Cửu Khúc Minh Hà cho nên nói chuyện cũng không được lưu loát cho lắm. Nhưng cũng chỉ cần có vậy, thiếu nữ áo trắng và đám người Vân Viện đều hiểu ra.
Mặc dù người mù đưa đò không thể nhìn thấy nhưng cảm giác lại nhạy bén hơn so với người thường rất nhiều. Vào lúc này, y cũng cảm nhận được đám người thiếu nữ áo trắng quyết tâm bảo ệ Lạc Bắc.
Là một người có thiên phú đưa đò, không ngờ y lại có được một cái pháp thuật che giấu cái kiệu màu đen và Lạc Bắc. Chỉ có điều dường như pháp thuật của y chỉ có thể che phủ được một phạm vi nhỏ, không thể giấu được nhiều người. Hơn nữa, cái pháp thuật của y cũng chỉ che giấu được cái kiệu, còn thực chất nó vẫn nằm ở đó. Mà nghe người mù nói thì những người ở trong cái kiệu mày đen vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Mà trên thực tế cũng đúng là như vậy.
Câu nói cuối cùng của người mù đưa đó đó là bảo tiểu Trà và tiểu Ô Cầu. Bởi vì tiểu Trà vẫn canh chừng bên cạnh Lạc Bắc. Còn tiểu Ô Cầu thì vẫn run rẩy nằm bên cạnh tiểu Trà. Tới lúc này, tiểu Trà và tiểu Ô Cầu ở trong kiệu chỉ thấy bên ngoài được ngăn cách bởi một vầng sáng lưu ly. Tất cả những chuyện mọi người nói ở bên ngoài, cả hai vẫn có thể nghe thấy rõ.
………
– Người nào dám tới đây quát tháo? Xem Thanh Lân bảo kiếm của ta.
Trong nháy mắt khi người mù đưa đò giải thích cho thiếu nữ áo trắng xong, một ngọn lửa màu xanh liền lao thẳng xuống đầu thiếu nữ áo trắng. Người phóng ra cái pháp bảo đó là một người tu đạo mặc áo giáp màu xanh đồng, không biết thuộc môn phái nào ở đây. Giờ lúc này, y muốn lấy lòng Côn Luân, hơn nữa lại thấy xung quanh có rất nhiều cao thủ vùng Bắc Mang đang tới nên dũng khí tăng lên mà tân công thiếu nữ áo trắng.
Giết!
Sau giây phút vui vẻ, vào lúc này, thiếu nữ áo trắng chỉ còn có một cái cảm giác thảm khốc. Sau tiếng quát lạnh lùng của nàng, một cái bóng pho tượng Minh vương bốn tay lập tức xuất hiện trong không trung. Bốn cái tay đó đồng thời bắn ra bốn luồng sáng, đánh nát Thanh Lân bảo kiếm của người tu đạo kia. Cùng lúc đó, từ con mắt trên trán của Minh vương cũng phóng ra một tia sáng khiến cho y hóa thành một vũng máu.
– Đó là Bảo Sinh Minh vương quyết của Bắc Minh vương.
Bóng dáng của bảy tám người tu đạo đang nhanh chóng lao tới chợt dừng lại.
– Đi.
Thiếu nữ áo trắng vốn quyết định đứng lại tử chiến. Nhưng sau khi đánh chết người tu đạo đó, nàng và đám người Từ Hàng Tĩnh Trai chợt quyết định lao ra khỏi núi Bắc Mang. Bởi vì lúc này, chỉ có tránh thật xa thì mới giữ được an toàn cho Lạc Bắc.
– Trấn Thiên lôi đao.
Chưa chạy được trăm trượng, một tia sáng màu vàng đã lao xuống với tốc độ kinh người về phía đám người thiếu nữ áo trắng.
Đây là một lưỡi đao được khí lôi cương ngưng tụ lại thành có chiều dài không ngờ tới ba trăm trượng.
Người phát ra Trấn Thiên lôi đao có uy thế kinh người đó chính là Hồng Dật. Lúc này, so với lưỡi đao, thân hình của y chẳng khác nào một con kiến. Nhưng càng như vậy, người ta lại càng cảm thấy sự đáng sợ của y. Bởi vì một cái điểm đen nho nhỏ lại có thể vung một thanh đại đao như vậy mà chém xuống.
Một đạo kiếm khí lạnh thấu xương từ trong đám người Từ Hàng Tĩnh Trai phóng ra. Cùng lúc đó, bóng dáng của Minh Vương bốn tay kia cũng xuất hiện.
Ầm!
Như có một thanh kiếm khổng lồ vô hình, một pho tượng Minh Vương khổng lồ cùng va chạm với lưỡi đao có một không hai kia.
Rắc! Trấn Thiên Lôi đao. Cây kiếm khổng lồ và Minh vương bốn tay đều tan biến, tỏa ra vô số những tia lửa trên không trung. Còn thiếu nữ áo trắng và đám người Từ Hàng Tĩnh Trai đều rung người, miệng mũi cùng trào máu tươi.
– Các ngươi còn có thủ đoạn gì nữa?
Hồng Dật vẫn lao tới mãnh liệt như trước. Một cái đại thủ ấn màu tím trong nháy mắt xuất hiện rồi chộp xuống.
Rầm! Cái đại thủ ấn chụp xuống khiến cho đá núi trên đường đi của nó đều bị nát thành bột phát. Bảy tám người tu đạo gần đó cũng sợ hãi hét lên, vội vàng tránh sang một bên.
“ Phụp! “
Nhưng đúng lúc này, trong tay người mù đưa đò đột nhiên xuát hiện một lưỡi đao sắc bén, đâm mạnh vào ngực của mình. Khi lưỡi đao đó chạm vào ngực y, chân nguyên từ trong kinh mạch của người mù cũng tản ra. Mà một đao đó cũng cắt đứt tim mạch của y. Chỉ trong tích tắc, người mù đưa đò đã không còn hơi thở mà chết.
Không có một lời nào để diễn tả sự quyết liệt của người mù đưa đò. Nhưng đám người thiếu nữ áo trắng có thể hiểu được đó là do y sợ bị Hồng Dật bắt được rồi dùng pháp thuật bức mình nói ra chỗ giấu Lạc Bắc, cho nên quyết định sự sát.
Mà cùng lúc đó, đại thủ ấn màu tím cũng đã chộp được đám người thiếu nữ áo trắng và người Từ Hàng Tĩnh Trai vào trong tay.
Hồng Dật bắt được đám người thiếu nữ áo trắng khi chỉ cách chỗ cái kiệu màu đen đang che chở Lạc Bắc chưa tới một trăm trượng.
– Ngươi!
Vừa mới bắt được đám người thiếu nữ áo trắng, sự đắc ý trên gương mặt của Hồng Dật biến mất, thay vào đó là một sự khiếp sợ và tức giận.
Chúc Chân Tông đang bị nhốt trong trận Cửu Khúc Minh Hà. Người mù đưa đò đã chết. Trừ khi y có thể tìm được một người của mạch Thiên Quyến thì mới có thể cứu được Chúc Chân tông ra ngoài. Mà vào lúc này, trận Cửu Khúc Minh Hà đã xuất hiện sự sụp đổ. Cho dù y có tìm được người của mạch Thiên Quyến thì chỉ sợ Chúc Chân Tông cũng đã lành ít dữ nhiều. Vì vậy mà vào lúc này, người mù đưa đò quyết định tự sát cũng tương đương với việc cùng chết với Chúc Chân Tông.
Việc sống chết của Chúc Chân Tông đối với Hồng Dật cũng không quan trọng. Quan trọng rằng Chúc Chân Tông chính là Ti Ngự của Kim Ti. Rất nhiều lực lượng, của cải bí ẩn của Côn Luân trên thế gian cũng chỉ có Chúc Chân Tông mới biết được.
Chúc Chân Tông mà chết thì tương đương với một lực lượng quan trọng đối với Côn Luân và Hồng Dật bị cắt đứt.
Mà vào lúc này, Hồng Dật cũng cảm nhận được Lạc Bắc không có trong đám người mà mình bắt được.
– Các ngươi có thấy trong số các nàng có ai bỏ chạy không?
Hồng Dật lập tức quay đầu nhìn bốn bóng người vừa mới xuất hiện sau lưng mình mà hỏi.
Số người tu đạo nhìn thấy tín hiệu của Hồng Dật có chừng hơn trăm người. Nhưng những người đó đều chủ yếu tới từ bốn phái Đồng Tước cung, Quỷ Lư, Âm Thần đạo và Bích Hỏa Tông. Do Hồng Dật có thân phận là đệ tử thân truyền của Hoàng Vô Thần cho nên người tu đạo còn lại trong số bốn phái này cũng không dám tới gần. Mà bốn người xuất hiện sau lưng y chính là chưởng giáo, tông chủ của bốn phái.
Người trung niên đứng bên trái đầu tiên cầm trong tay một cái pháp bảo giống như đoản trượng, trên người cũng mặc một bộ cà sa màu xanh đồng. Sắc mặt y vàng như giấy, lạnh như băng, nhìn giống như một cái xác chết bằng vàng. Người đó chính là cung chủ của Đồng Tước cung – Xích La.