Mặc dù thời tiết của Thập Vạn Đại Sơn lúc này không rét lắm nhưng người tu đạo áo bào vẫn theo thói quen hà hơi xoa xoa tay.
Tấm áo bào đen đư dệt từ vải bố có chất liệu cực thô. Tuy nhiên hai cánh tay thò ra từ bên trong áo lại rất đẹp.
Một vầng sáng màu đồng chợt xuất hiện trước mặt người tu đạo gầy gò đó rồi hóa thành một cây trường cung. Cây trường cung màu xanh đồng có hai mươi bốn viên bảo thạch trong suốt tản ra pháp lực dao động. Cây trường cũng đó chính là cây thần cung Toái Hư đã đánh chết Huống Vô Tâm và Độc Nhân vương.
Một tia sáng màu đen chợt xuất hiện chui vào mi tâm của người tu đạo mặc áo bào đen.
Tia sáng màu đen đó chinh là cái pháp bảo có thể tăng cường chân nguyên mà Lạc Bắc lấy được từ Độc Long tôn giả.
Sau khi lấy ra cái pháp bảo đó, người tu đạo áo đen hơi dừng lại một chút như cảm giác chân nguyên lưu động trên người. Sau đó, người tu đạo liền quay về phía màn ánh sáng màu đen bao phủ trong thung lũng rồi giơ thần cung Toái Hư lên mà kéo dây cung.
Lúc này trong sơn cốc toàn thân Lạc Bắc bao phủ bởi một lớp lôi hỏa màu tím. Thân thể của hắn đưa theo Nguyên Anh thứ hai nhanh chóng di chuyển trong thung lũng với tốc độ gần như thuấn di.
Cái này chính là độn pháp trong Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu mà khi sử dụng như lấy dao cắt da cắt thịt mình. Cùng lúc đó hắn lại sử dụng một cái phù lấy được từ Hoàng Thiên thần tháp. Cái phù này có thể làm rối loạn thần thức của đối phương, khiến cho đối phương không xác định được vị trí của hắn.
Chính nhờ vào đạo phù đó mới giúp cho Lạc Bắc không bị đám người Vương Dĩnh vây khốn. Nhưng cho dù vậy thì toàn bộ không gian trong Thung lũng đối với bản thân hắn và năm người tu đạo của Thiên Lan tinh không là quá mức nhỏ hẹp khiến cho hắn nhanh chóng bị ép vào góc Đông Bắc.
Quan sát từ bất kể phương diện nào thì tình hình của Lạc Bắc bây giờ đều không ổn.
Nhưng đúng vào lúc này, người tu đạo khoác áo bào đen chợt kéo căng dây của thần cung Toái Hư.
Pháp lực dao động và nguyên khí xung quanh người tu đạo đó lập tức tạo thành một cái lốc xoáy. Rồi dây cung chợt vang lên một tiếng động nhỏ.
Theo tiếng động nhỏ đó, trong cả sơn cốc gần như rung chuyển rồi sau đó là tiếng không gian sụp đổ ầm ầm cùng với những tiếng gầm rú.
Gần như toàn bộ những người có mặt trong sơn cốc như Vương Dĩnh, Lệ Nan Phùng…ngay cả lão đạo Từ Thạch Hạc cũng đều cảm ứng được giữa đất trời xuất hiện một hơi thở trí mạng. Nhất là Nguyên Anh của Phong Hàn Độc đang nở nụ cười dữ tợn ngay lập tức chỉ còn nỗi sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Vào giờ khắc này, màn ánh sáng màu xanh do Tam Thanh thần phù tạo thành tự động co lại chỉ còn bao phủ một phạm vi chừng năm, sáu trượng bảo bọc đám người Phong Hàn Độc và Vương Dĩnh. Nguyên Anh của Phong Hàn Độc cũng chỉ hét lên một tiếng bi thảm, ánh sáng từ cái bảo bình ôm trong tay tản ra rực rỡ chiếu về phía trước. Khi tiếng ầm ầm vừa mới vang lên, một cột sáng kéo theo khí tức hủy diệt cũng xuất hiện ở ngay bên ngoài vầng sáng màu xanh, tấn công vào vầng sáng đánh cho bảo bình màu đen bay ngược ra ngoài.
Uy năng của Tam Thanh thần phù khiến cho người ta không thể tưởng tượng được. Lúc này khi công kích của thần cung Toái Hư xuyên qua vầng sáng cũng bị yếu đi nhiều nên bị Phong Hàn Độc sử dụng cái bảo bình màu đen cản dược. Tuy nhiên gần như ngay lập tức ngay khi tiếng động của đạo tiễn quang thứ nhất vừa mới kết thúc, đạo tiễn quang thứ hai lại xuất hiện trước mặt Nguyên Anh của Phong Hàn Độc.
Nguyên Anh của Phong Hàn Độc há miệng như muốn kêu lên tuy nhiên chân nguyên trong người như bị lực xung kích của cột sáng ép chặt lại trong người. Khi cột sáng vọt qua, Nguyên Anh của y giống như chưa bao giờ xuất hiện trên cõi đời này mà hoàn toàn biến mất.
Sau khi bắn liên tục hai mũi tên, người tu đạo ở trong rừng hơi dừng lại nhanh chóng lấy một viên đan dược thơm ngát để nuốt.
– thần cung Toái Hư.
Mãi cho tới lúc này, Vương Dĩnh, Lệ Nan Phùng Từ Thạch Hạc mới tỉnh táo lại.
Chỉ trong tích tắc, Nguyên Anh của Phong Hàn Độc đã bị đánh nát. Mà vào lúc này, màn ánh sáng màu đen bao phủ bên trên thung lũng vẫn còn nguyên vẹn. Tiễn quang hủy diệt không ngờ xuất hiện ngay tại trong sơn cốc.
Chỉ có thực sự đối mặt với thần cung Toái Hư mới biết được thứ thần binh vô thượng này khủng bố tới mức độ nào.
Gương mặt vốn không hề bận tâm của lão đạo Từ Thạch Hạc vậy mà bây giờ cũng phải gầm gừ liên tục. Lão cố gắng sử dụng Hắc Phong phiến tạo ra vô số những cột gió màu đen bao phủ lấy thân mình. Rồi một cái pháp bảo phòng ngự có hình cái chuông cổ cũng lập tức xuất hiện trước mặt lão. Nhưng cho dù như vậy nếu tiếp theo thần cung Toái Hư tấn công lão thì lão cũng không tự tin chống lại được. Hơn nữa quan trọng nhất là lão không cảm giác được hai luồng tiễn quang đó từ đâu mà ra.
Xoẹt!
Ngay tức thì một đạo bản mệnh kiếm nguyên từ trước mặt Lạc Bắc phóng ra tấn công lên vầng sáng màu xanh thuận thế chém một cái khiến cho vầng sáng xuất hiện một vết nứt rộng mười trượng.
Người tu đạo áo đen lại giương thần cung Toái Hư. Một cột sáng hủy diệt trong nháy mắt lại xuất hiện trước mặt Trần Đồ Long.
Nguyên Anh của Trần Đồ Long giống như bị gặp nước sôi cuống cuồng lui lại. Cái chén nhỏ màu đen ôm trong tay y lập tức bay ra. Cái pháp bảo bản mệnh này dường như là pháp bảo phòng ngự. Tuy nhiên trong nháy mắt khi nó va chạm với cột sáng của thần cung Toái Hư liền vỡ vụn. Tiễn quang vẫn không hề dừng lại đánh cho thân thể của Trần Đồ Long nát thành tro.
Một dòng khí màu bạc cuồn cuộn và một cái thuẫn nhỏ màu đỏ chợt xuất hiện chắn phía trước tiễn quang đang lao về phía Nguyên Anh của Trần Đồ Long chặn nó lại cứu được một mạng của y. Tuy nhiên do pháp bảo bản mệnh bị hủy khiến cho Nguyên Anh của Trần Đồ Long bị thương nặng, ánh sáng trên người tản mát.
Vào giờ phút này Vương Dĩnh và Từ Thạch Hạc vẫn không biết tiễn quang khủng bố đó tới từ hướng nào. Tuy nhiên trong năm người thì Vương Dĩnh cũng không phải là nhân vật tầm thường, lập tức hiểu ra.
– Lạc Bắc! Ngươi chuẩn bị thần cung Toái Hư từ trước? Hóa ra ngươi đã nghi ngờ Phong Hàn Độc nên mới cố ý dẫn chúng ta tới đây để mai phục?
– thần cung Toái Hư chỉ ngắm vào hơi thở và dùng thần thức để xác định. Bọn họ không thể có được hơi thở của Trần Đồ Long vậy thì người sử dụng thần cung Toái Hư phải ở gần đây. Vừa rồi hắn tấn công màn sáng màu đen cũng là để cho người sử dụng thần cung Toái Hư có thể nhìn thấy chúng ta.
– Lệ Nan Phùng! Ngươi ra tìm chỗ của người sử dụng thần cung Toái Hư rồi cùng với Từ Thạch Hạc giết chết ả. Mạc Thiên Hình! Trần Đồ Long! Các ngươi và ta giết chết Lạc Bắc.
Nguyên Anh của Vương Dĩnh liên tiếp ban phát mệnh lệnh.
– Giết!
Người bên phía Vương Dĩnh biết đã tới lúc sống chết cho nên khi âm thanh của y còn chưa dứt, Mạc Thiên HÌnh đã điên cuồng chắp hai tay lại và xông lên. Một cái cổ phù màu vàng từ trong tay y bay ra rồi hóa thành một cột nguyên khí bao phủ toàn bộ sơn cốc. Cùng lúc đó, Lệ Nan Phùng cũng hét lên một tiếng ánh sáng màu hồng đen trên trán y xuất hiện rồi con mắt Yêu kia lại hiện ra.
Tuy nhiên vừa mới nhìn thấy quang cảnh xung quanh, con mắt Yêu đó gần như không tin nổi vào mắt mình.
Nên nhớ mắt Yêu của y là của một con dị thú ở Thiên Lan tinh không rồi được luyện thành qua bí pháp. Trải qua mấy ngàn năm tiến hóa, người tu đạo ở Thiên Lan tinh không có pháp thuật và phương pháp luyện chế pháp bảo hoàn toàn khác với người tu đạo bây giờ, có thể sử dụng nội đan yêu thú thậm chí là một phần cơ thể của chúng để tạo thành pháp bảo.
Mà con mắt Yêu của y khi sử dụng cho dù người tu đạo có thủ đoạn che giấu khí tức thì trong vòng trăm dặm cũng bị y cảm nhận.
Nhưng vào lúc này, y liếc mắt nhìn quanh nhưng cơ bản không phát hiện ra vị trí của người tu đạo sử dụng thần cung Toái Hư ở đâu.
Ngay lập tức pháp lực dao động của y lại tăng lên cực mạnh khiến cho ánh sáng màu hồng từ trong mắt bắn ra thêm chừng năm sáu trượng. Lần này, y phát hiện ra trên một ngọn núi ngoài sơn cốc có một làn hơi thở khác thường.