Vốn chỉ cần biết phương pháp thì Yêu vương liên thai không khó điều khiển. Cho dù không tìm thấy trận pháp truyền tống ra ngoài thì cũng có thể dựa vào Yêu vương liên thai để trở lại giới Niết Bàn, nhiều lắm chỉ để một người ở lại đây. Mà người đó có thể thay phiên nhau, coi như chỗ này làm nơi tu luyện chứ không bị nhốt ở đây.
Nhưng hiện tại trận pháp truyền tống của Yêu vương liên thai không thể sử dụng được thì đừng nói là Lạc Bắc và các nàng không thể ra ngoài mà ngay cả người của Trạm Châu Trạch Địa tới đây cũng bị nhốt.
Để đối phó với Huyết Ma, chắc chắn Trạm Châu Trạch Địa sẽ cử những nhân vật cao cấp nhất của mình tới. Chưa nói có khi Bán Diện Nhân Ma cũng đích thân đến. Mà một khi chỉ cần Linh Thích Thiên và Hàn Huyết Y bị nhốt ở đây thì bên phía Lạc Bắc sẽ không còn sức chống lại Côn Luân.
– thần cung Toái Hư của ta không bị ảnh hưởng.
Hâm Duyệt gần như theo phản xạ lấy ra thần cung Toái Hư. Giúp cho nàng thở phào đó là ánh sáng của thần cung Toái Hư vẫn lóe lên cho thấy có thể sử dụng. Nhưng ba người cũng không dám lãng phí thời gian. Sau khi thấy thần cung Toái Hư không bị làm sao, Yêu vương liên thai lập tức hóa thành một tia sáng nhanh chóng bay ra ngoài.
….
Ngay khi Yêu vương liên thai bay ra khỏi bình đài thì Tiên Hồ Đạo Quân, Vương Dĩnh, Trần Thanh Đế và Băng Trúc Quân đang đứng trước một ngôi đền rộng tới mấy trăm trượng.
Ngôi đền này tọa lạc trên sườn của một ngọn núi chọc trời. Trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh còn có hai ngọn núi nữa vươn cao. Điều khiến cho người ta kinh ngạc là không chỉ có ba ngọn núi khổng lồ này mà toàn bộ cung điện, kiến trúc được xây dựng cùng với ba ngọn núi đều có những cây cầu nối liền.
Những cây cầu đó có cái như dược tạo ra từ tinh kim, có cái như đặt một ngọn núi nằm ngang rồi gọt thành. Trên bề mặt của những cây cầu đó cũng có đầy các cung điện và kiến trúc.
Từ xa nhìn lại như có vô số đền đài kiến trúc xây dựng sát nhau tạo thành cây cầu.
Toàn bộ ba ngọn núi và cây cầu lớn nối liền với nhau như tạo thành một cái thành khổng lồ trên không trung.
Hiện tại rất nhiều kiến trúc trên ba ngọn núi và cây cầu bị phá hủy nhưng nó vẫn khiến cho người ta phải sững sờ khi nhìn thấy nó.
Mặc dù hiện tại trong mười chín châu trên thế gian vẫn có những ngôi thành lớn nhưng lại không có một cái thành khổng lồ dành cho tiên nhân.
Vào lúc này, Tiên Hồ đạo quân, Vương Dĩnh, Trần Thanh Đế đứng trong một cái thung lũng so với ngôi thành do ba ngọn núi và vô số những cây cầu lớn tạo ra chẳng khác nào một hạt cát.
Cái cung điện trước mắt bọn họ được xây dựng bằng đá cẩm thạch, không biết sử dụng kim loại gì tạo nên những hoa văn màu xanh khiến cho nó hết sức hoa lệ. Xung quanh cung điện trải đầy kỳ hoa dị thảo. Linh khí ở đây so với cái bình đài nơi đám người Lạc Bắc vừa đứng còn nhiều hơn một chút.
Toàn bộ cung điện hết sức im ắng không hề có lấy một tiếng động. Hai bên cửa điện có mười hai pho tượng ngũ trảo kim long nhìn rất sống động như bất cứ lúc nào cũng có thể phóng lên cao.
Điều thu hút ánh mắt của mọi người là trong mười hai con kim long dường như ẩn chứa một thứ ánh sáng khác lạ. Mà cửa cung điện cũng có những dải sáng màu vàng di chuyển tạo thành vô số những sợi xiềng xích. Nhìn vào trong cung điện thì ngoài những sợi xích màu vàng đó ra cơ bản không thấy gì khác.
– Ngươi nói cái trận pháp thượng cổ thông với Thiên Lan hư không ở trong cung điện này?
Sau khi nhìn những sợi xích màu vàng, Trần Thanh Đế quay sang hỏi Vương Dĩnh.
– Mật Vân Tông chúng ta có ghi lại củ thể về Phong Khư nên không thể nhầm được. – Vương Dĩnh gật đầu:
– Trước khi ta và sư đệ Lệ Nan Phùng dẫn người của Côn Luân tới dây, sư đệ của ta đã sử dụng bí thuật thăm dò qua tình hình trận pháp ở nơi này. Cái trận pháp đó chỉ hơi bị hỏng một chút. Chỉ cần có thể vào được cung điện và không bị ai quấy rầy thì ta có thể sửa nó rất nhanh.
– Cấm chế trong điện này có uy lực không phải tầm thường. Làm thế nào để phá vỡ được nó? – Trần Thanh Đế hỏi tiếp.
– Thời thượng cổ, trận pháp đi tới Thiên Lan hư không do ba tông phái là Thanh Huyền, Thái Nhất và Ngọc Thanh cùng nhau dựng nên. Cả ba tông phái đều phái người canh giữ. Chỉ khi nào có mặt cả ba người mới đóng cấm chế lại. Lúc này, chúng ta chỉ có thể dùng sức để loại bỏ cấm chế. Có điều lúc đó thế lực của ba tông phái này rất mạnh, không ai dám đối đầu với họ. Vì vậy mà với sức của chúng ta xóa bỏ cấm chế cũng không khó lắm. – Vương Dĩnh nhìn những sợi xích bên trong điện cùng với mười hai con kim long:
– Những sợi xích này có tên là Già Thiên kim liên. Nếu dùng pháp thuật hay pháp bảo cắt đứt một cái thì những sợi xích còn lại sẽ tự động tấn công. Trong mười hai con kim long cũng đều phong ấn thần hồn của mười hai con dị thú có thể liên tục phóng ra năm, sáu cái pháp thuật. Nhưng bao nhiêu năm qua, lực lượng của đám dị thú đó đã giảm nhiều lắm chỉ tương đương với người tu đạo Kim Đan hậu kỳ.
Trần Thanh Đế nghe thấy vậy liền gật đầu rồi quay sang nhìn Tiên Hồ đạo quân mà hỏi:
– Tiên Hồ đạo quân! Ngài nói trong Phong Khư còn có nhân vật được Hoàng Vô Thần mời tới. Người đó là ai có tu vi như thế nào?
– Người đó là Thái Hư lão tổ có tu vi ít nhất vượt qua một lần thiên kiếp. – Tiên Hồ đạo quân như hiểu được sự e ngại của Trần Thanh Đế rồi cười lạnh:
– Trần cung chủ sợ khi chúng ta phá trận làm người đó tới đây? Ta đã nói rồi! Nếu một mình ta chưa chắc đã đối phó được với người đó nhưng lúc này y đang tìm bảo vật ở đâu đó không biết có cảm nhận được chúng ta hay không. Chỉ cần chúng ta không có ý gì khác thì y cũng không làm gì được.
– Tất cả mọi người ở đây có lẽ không ai đùa giỡn với tính mạng của mình. Có điều tránh chuyện phúc tạp ta sẽ bày trận cố gắng che chắn động tĩnh ở đây. Các ngươi ra tay loại trừ cấm chế. – Ánh mắt của Băng Trúc Quân trở nên tàn nhẫn. Hai tay y cử động lấy ra hơn mười lá cờ trận màu xanh trắng.
Sau khi hơn mười lá cờ bay vào các vị trí trung thung lũng, một quầng sáng màu xanh cũng xuất hiện bao phủ toàn bộ cung điện.
Trần Thanh Đế liếc mắt nhìn Vương dĩnh rồi cũng không vội vàng ra tay. Vương Dĩnh hiểu được sự e ngại của Trần Thanh Đế cũng không nói nhiều, chỉ mỉm cười rồi Nguyên Anh cầm pháp bảo hình đồng tiền bằng hai tay nhảy ra khỏi đỉnh đầu. Cái pháp bảo trong tay Nguyên Anh lập tức tản ra ánh sáng ngưng tụ thành một lưỡi đao chém mạnh xuống một sợi xích màu vàng trước đền.
Xoẹt!
Sợi xích màu vàng chấn động mạnh, trên bề mặt của nó hiện ra nhiều lá bùa nhỏ màu vàng. Nhát chém không cắt đứt được nó. Phải tới khi nhát đao thứ hai giáng xuống, sợi xích màu vàng mới gãy làm đôi rồi hóa thành dải sáng màu vàng.
Gần như đồng thời tất cả các sợi xích màu vàng trong cung điện như sống lại mà cử động thật nhanh giống như những con rắn ùa ra khỏi cửa điện. Mà từ trong miệng của mười hai con kim long cũng tản ra ánh sáng rực rỡ với pháp lực dao động mạnh.
– Các vị thi triển pháp thuật phải cẩn thận đừng làm ảnh hưởng tới bên trong trận pháp.
Cái pháp bảo bản mệnh hình đồng tiền trong tay Nguyên Anh của Vương Dĩnh tản ra ánh sáng rực rỡ tạo thành một màn hào quảng bảo vệ Nguyên anh và thân thể. Cùng lúc đó một tia sáng màu trắng cũng từ người gã lao thẳng vào hai sợi xích đang phóng về phía mình.
Nhìn thấy vô số sợi xích tràn ra lao về phía toàn bộ những người có mặt, không riêng gì Vương dĩnh chạm phải cấm chế, Trần Thanh Đế cũng không e ngại. Y chớp mắt một cái rồi Tự Tại Ngọc bia tản ra ánh sáng màu vàng lập tức chắn trước mắt rồi biến to tới năm, sáu trượng vọt về phía trước nghiền nát hơn mười sợi xích màu vàng.
Nhìn thấy cảnh tượng đó Thao Sinh Nguyên cũng lấy Ngũ Ngục Thần Sơn đập thẳng về phía trước đánh nát một đống sợi xích.
Cũng vào lúc này một làn khói tím trào ra rồi từ trong miệng của một con kim long chợt xuất hiện một bóng rất to màu tím. Không ngờ đó là một con rắn tím có hai cánh.
Theo tiếng kêu đầy hoang dã của nó, trên người con rắn màu tím đột nhiên xuất hiện hơn mười trái cấu sét màu xanh giáng thẳng vào Ngũ Ngục Thần Sơn và Tự Tại Ngọc Bia tạo ra tiếng nổ mạnh như tiếng sấm.
Cũng vào lúc này lại có một con quái điểm có một cái sừng màu vàng dài, trên người người có những hoa văn giống như ngọn lửa và cái đuôi như băng tinh thạch màu lam xuất hiện trước mặt mọi người.