Chương 138: Nghiệm thân

Nghiệm thân

Edit: Phương Quý tần

Beta: Huệ Hoàng tậu

Sau khi hài tử được sinh ra bình an, Hoắc Kỳ thở phào nhẹ nhõm, rất nhiều chuyện không cần cẩn thận quá mức nữa, mỗi ngày đều đi Duyệt Hân điện nhìn nhìn một lát.

Tịch Lan Vi không khuyên gì nhiều, mỗi lần hắn an bài cũng làm nàng yên tâm – Nếu hắn tới, nhất định sẽ hạ chỉ đóng cửa Dực Tường cung. Hơn nữa, Tịch Lan Vi đang trong giai đoạn ở cữ không thể ra cửa, điều này khiến người ngoài nảy sinh cảm giác mỗi ngày Hoàng đế đều tới đây thẩm vấn gì đó.

Trong viện, thần sắc cung nhân cẩn túc (cẩn thận + nghiêm túc), Hoàng đế vẫn nghiêm khuôn mặt như cũ, Viên Tự đi theo bên cạnh, thầm nói một hơi: Bệ hạ ngài thật là càng diễn càng nhập tâm.

Trong nháy mắt bước vào cửa điện, cái gọi là nghiêm túc không còn sót lại chút gì.

“Bệ hạ vạn an.” Thanh Hòa hành lễ, thanh âm so với ngày thường đã được hạ thấp hơn một chút. Hoàng đế hiểu ý, nhìn vào bên trong: “Ngủ rồi?”

“Vâng.” Thanh Hòa gật đầu đáp: “Đêm hôm qua Đế cơ[1] khóc quấy liên tục, nương nương lại không yên tâm để nhũ mẫu chăm sóc, vậy nên không ngủ được.”

[1] Đế cơ (帝姬): Cách gọi khác của Công chúa.

Vào năm 1113, triều đại Bắc Tống, vua Tống Huy Tông đã đổi Công chúa thành Đế cơ, Quận chúa gọi là Tông cơ, Huyện chúa là Tộc cơ. Cách gọi này kéo dài hơn một thập kỷ, đến khi triều đại nhà Tống bắt đầu thì khôi phục lại cách gọi cũ là Công chúa như bình thường. (Theo wikipedia Việt và wapbaikebaidu)

Hắn gật gật đầu, phất tay bảo Thanh Hòa lui ra, đi thẳng vào bên trong.

Tiếng bước chân phát ra thật nhẹ, sợ quấy nhiễu người đang ngủ, đến gần liền thấy nàng vẫn đang ôm hài tử trong lòng.

Khóc quấy như vậy, sao có thể chợp mắt nổi? Trong lòng hắn cười than một tiếng, ngược lại cũng hiểu chút tâm tình này của Tịch Lan Vi. Nhìn tư thế nằm nghiêng của nàng, mặt hướng về phía nữ nhi, ôm lấy nữ nhi nằm phía bên trong giường, cánh tay cong thành một độ cong như bị sái, vừa có thể ôm hài tử vào lòng, vừa có thể thấy được động tĩnh của nữ nhi, nhưng không hề bị đè lên.

Cứ an tĩnh không tiếng động mà nhìn như vậy trong chốc lát, nhìn hài tử ngẫu nhiên còn chậc lưỡi một tiếng, ngược lại nàng vẫn ngủ như vậy, không hề có phản ứng. Hắn không nhịn cười nổi, lấy hộp gấm trong lồng ngực ra rồi đặt bên cạnh giường, sau đó giống với lúc vào điện, tay chân nhẹ nhàng rời đi.

Vào đêm, trong quân doanh vô cùng an tĩnh, trừ bỏ việc những binh lính tuần tra giơ cây đuốc đi khắp nơi để kiểm tra có khác thường hay không, còn lại cơ hồ không tìm được tiếng vang nào.

Chỉ Huy Sứ của Cấm Quân Đô Úy phủ đã đến khiến cho nhiều binh lính thấp giọng nghị luận: “Sao hắn lại tới vậy? Bệ hạ đang điều tra về Tịch tướng quân chăng?”

Cứ nghị luận câu được câu chăng như vậy mấy lần, người bàn tán nghiêm túc ngẫm lại liền biết không phải. Vì thế đại khái là bệ hạ có chuyện muốn bàn bạc với Tịch Viên, vậy nên cũng chẳng ai nghĩ nhiều nữa, nên tuần tra thì tuần tra, nên ngủ thì ngủ.

Thẩm Ninh đi về phía lều lớn, ngừng chân ngay phía trước lều, bất đắc dĩ xoay người vái chào gian lều.

Hoắc Kỳ mặc một trường bào màu đen chạm đất ra ngoài, đơn giản đến mức ngay cả một chút hoa văn cũng chẳng có, nhìn qua chỉ giống như một tùy tùng bên Chỉ Huy Sứ. Tay vỗ lên đầu vai Thẩm Ninh một cái, mang theo nửa phần trêu chọc mà cười nói: “Đa tạ Thẩm đại nhân.”

Sau đó liền cất bước vào trong trướng, Tịch Viên và hắn chào hỏi nhau, sau đó lại tiếp tục đi theo hắn vào phía sau trướng.

Sở Tuyên nhìn người đang đi tới, nhẹ gật đầu một cái: “Bệ hạ.”

“Mệnh cũng thật lớn.” Hoắc Kỳ lạnh nhạt nhìn hắn cười thâm sâu một tiếng, thả mành trướng trong tay xuống, đi đến trước bàn ngồi xuống, rót một ly trà, uống hai ngụm giải khát, rồi nói: “Lan Vi đã sinh, mẫu tử bình an.”

Rõ ràng Sở Tuyên thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng nàng ấy đã vì ngươi lo lắng vài tháng nay, sau khi biết ngươi ở trong quân doanh của Tịch Tướng quân, còn lo lắng ngươi sẽ xảy ra chuyện không may.” Thanh âm Hoắc Kỳ đạm bạc, yên tĩnh một chút, lại nói tiếp: “Trẫm đã an bài tốt, đảm bảo ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì, ngươi không được tự chủ trương.”

“Thần không sợ bản thân xảy ra chuyện gì.” Giọng Sở Tuyên cũng chẳng có gì khác lạ, ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Thần chỉ sợ liên lụy đến nàng ấy, cuối cùng Trương gia…”

“So với ngươi, trẫm càng sợ chuyện này liên lụy đến nàng ấy.” Hoắc Kỳ liếc hắn, miệng lưỡi cũng trở nên lạnh lẽo: “Nếu không phải sợ nàng xảy ra chuyện, trẫm cũng chẳng cần cẩn thận đến mức thế này. Nhưng ngươi…” Hắn hạ giọng kéo dài khẩu khí, vô cùng bất đắc dĩ: “Ngươi đã bị Trương gia tính kế mà nhập cuộc, vậy mà còn muốn đấu đến cá chết lưới rách, ngươi muốn Lan Vi thừa nhận chuyện này thế nào.”

“Nàng ấy cũng không có lỗi gì…” Sở Tuyên nhẹ nhàng nhếch khóe miệng cười cười: “Nếu muốn tính món nợ này, cũng là do khi ta ở Ngô Tuân đã dễ dàng tin lời người khác, có quan hệ gì với nàng ấy.”

Ngay thời điểm hắn mới chỉ nói được một nửa, Hoắc Kỳ đã chẳng còn kiên nhẫn nghe tiếp, dựa vào chỗ tựa sau lưng, vẫn chờ hắn nói xong, mới cười khinh thường: “Ngươi nói thật nhẹ nhàng.”

Sao Tịch Lan Vi có thể không thèm để ý? Hoặc có thể nói, nếu tùy tiện đổi thành một người khác, gặp phải loại chuyện này cũng không có khả năng hoàn toàn không để ý, không thể nào vì như thế mà cảm thấy yên tâm, thoải mái.

“Trẫm đã nói qua với nàng ấy, không sợ chút tâm tư của ngươi với nàng, càng không sợ ngươi đoạt nàng đi.” Trên mặt hắn thoáng ý cười, lại nhanh chóng biến mất, ngừng một chút, lại nói tiếp: “Cho nên, trẫm vẫn luôn không động đến ngươi. Nhưng có một số việc, xem ra chính ngươi vẫn nghĩ không rõ.”

Sở Tuyên sửng sốt, mặt khó hiểu.

“Ngươi thích Lan Vi.” Hoắc Kỳ nhìn hắn nói: “Vậy thích bao nhiêu?”

Sở Tuyên có chút hồ đồ, cảm thấy không biết nên đáp lại thế nào, sau khi suy nghĩ thật lâu, mới thở dài nói: “Chết không hối hận.”

“Ngươi thật sự là chết vì nàng sao? Hay chỉ đang làm mọi thứ để trong lòng bản thân thoải mái?” Hắn lại hỏi. Trong mắt có ý miệt thị rõ ràng, nói thẳng đến mức trong ngực Sở Tuyên như muốn bốc hỏa, cực kỳ khó chịu. Vừa muốn cãi lại, Hoắc Kỳ lại tiếp tục nói rồi đi về phía hắn: “Từ lúc bắt đầu đến tận bây giờ, ngươi đã làm chuyện gì mà thực sự nghĩ cho nàng ấy chưa? Ngươi biết nàng ấy là phi tần của trẫm, nơi đó chính là hoàng cung, vậy mà ngày ngày vẫn ẩn mình ở góc tối — Tuy rằng công phu của ngươi vô cùng tốt, nhưng cũng có những lúc ngươi thất thủ. Ngươi đã từng nghĩ tới chưa, nếu một ngày ngươi thất thủ, nếu như những người khác biết chuyện này, nàng ấy nên xử lý thế nào bây giờ?”

Sở Tuyên yên lặng, Hoắc Kỳ lại uống thêm ngụm trà, nói tiếp: “Cứ cho không có người khác nhìn thấy, nhưng nếu trẫm để ý đến những việc này thì sao…”

Phi tần hậu cung lại năm lần bảy lượt âm thầm gặp gỡ nam nhân khác, hắn có lý do để “Để ý”, để truy cứu.

“Ngươi thích nàng ấy, vậy nên cứ nhịn không được muốn đi gặp nàng ấy. Những khi có hứng thú còn ở trong cung nàng ấy mà uống chén trà, hoặc là đưa tới chút đồ vật mới lạ.” Hắn vừa nói vừa nhịn không được cười khẽ: “Loại chuyện này cho dù đặt trên đầu của bất kỳ phi tần nào đều là tội chết, cho dù là hạng người mãng phu nơi sơn dã cũng biết. Vậy mà ngươi lại yên tâm thoải mái làm chuyện đó lâu như vậy, một chút cũng không biết thu liễm, ngươi thực sự đang suy nghĩ cho nàng ấy sao?”

Vậy mà hắn lại không có điều gì để nói lại.

Trong một thời gian thật dài, Sở Tuyên luôn tin tưởng vô cùng vững chắc, bản thân hắn vẫn luôn muốn tốt cho Tịch Lan Vi. Vậy mà lần chất vấn này lại làm hắn vô cùng hoang mang, hoảng hốt. Trong lòng cũng bắt đầu đè nén lại mà cân nhắc những hành động của mình, cũng bắt đầu nghi ngờ mình đã vì nàng mà làm những chuyện gì…

Đúng vậy, chẳng có bao nhiêu chuyện. Ngay cả khi nhắc nhở nàng những chuyện nguy hiểm, cách hắn làm cũng hoàn toàn không đúng.

Hắn rõ ràng có thể trực tiếp giao cho nàng tờ giấy, hoặc thông qua Giản Tiểu Sương cảnh báo nàng những chuyện nguy hiểm, vậy mà hết lần này đến lần khác mặt đối mặt nói cho nàng. Nhìn có vẻ như nàng đã tránh thoát khỏi một “cọc hiểm”, nhưng thật ra ngay thời điểm hắn xuất hiện, nàng lại tiếp tục vướng vào một chuyện nguy hiểm khác.

Ngay cả chuyện lần này cũng như vậy.

Hiển nhiên hắn có thể lợi dụng những việc kỳ lạ do Trương gia tạo nên để gây sóng gió, nhưng sóng gió bây giờ, lại do chính hắn bắt đầu.

“Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho nàng ấy, vậy thì cách xa nàng ấy một chút.” Hoắc Kỳ nói đều đều, không biểu lộ thần sắc gì: “Không liên quan đến chuyện nàng có phải phi tần hậu cung hay không – cho dù nàng chỉ là nữ tử dân gian, đã gả cho người làm thê tử, đều một lòng một dạ nghĩ chuyện nên làm thế nào để sống thật hòa thuận với phu gia (nhà chồng), ngươi cũng nên cách xa nàng ấy một chút mới thỏa đáng.”

Đạo lý đơn giản như vậy, tuy rằng làm người nghe không hề thoải mái, nhưng thực sự chẳng có lời nào để phản bác.

“Hiện tại mẫu tử nàng ấy đã bình an, trẫm muốn nàng ấy an tâm ở cữ, ngươi không thể lại xảy ra chuyện gì.” Nói dứt lời, hắn chăm chú nhìn Sở Tuyên chờ phản ứng. Lát sau, thấy Sở Tuyên gật đầu, hắn thở ra một hơi nhẹ nhàng: “Trẫm tới đây còn có một chuyện nữa.”

“Không biết bệ hạ còn có chuyện gì?” Sở Tuyên hỏi.

“Lần trước Trương gia bắt cóc nàng ấy, trẫm biết mình không nên nghi ngờ, cũng biết trong lòng nàng ấy còn có khúc mắc.” Hắn nói một hơi rồi ngừng lại, đánh giá Sở Tuyên, lại nói: “Nghe nói nàng ấy đã phó thác cho ngươi để an bài một chút chuyện, là chuyện gì, ngươi mau nói cho trẫm.”

Hài tử sinh ra đã được một quãng thời gian, với hậu cung mà nói, thế cục vẫn không sáng sủa hơn chút nào.

Các loại đồn đại một lần nữa nổi lên, từ trong gió lạnh nhẹ nhàng truyền đi. Những lời nghị luận bàn tán đó, mọi người đều thích nghe ngóng, vô cùng kích động tranh nhau nghị luận, chuyện vốn không có gì lại có người suy nghĩ lung tung, trong lần sóng gió này không biết có người nào âm thầm thúc đẩy phía sau không.

Trong lơ đãng, nghị luận đã bị đẩy lên đến đỉnh điểm, càng ngày càng có nhiều người tin tưởng hài tử kia không phải huyết mạch hoàng thất. Muốn xác định sự thực liền nhìn đến biểu hiện, chính là Nghiên Phi vừa mới sinh hạ hài tử, chuyện đại cát đại sự như vậy lại không có người nào ăn mừng.

Việc nghiệm thân, cuối cùng cũng bị đẩy lên trên mặt bàn.

Khởi điểm của chuyện này là một vị cung tần phân vị thấp không có mắt, liều chết đi Tuyên Thất điện yết kiến, nói vô cùng nghĩa chính từ nghiêm[2]. Hoàng Đế thấy nàng ta như vậy lại đặc biệt không tức giận, chuyện này chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con không đáng đề cập.

[2] Nghĩa chính từ nghiêm: Lời lẽ vô cùng ngay thẳng, nghiêm khắc.

Rồi sau đó lại là một vị theo từ tiềm để – Tiệp dư Bạch thị, từ khi tiến cung đã hiếm khi để ý đến chuyện hậu cung, vậy mà lại đến Tuyên Thất điện góp lời, nói rằng không thể xem thường việc này.

Như vậy, có thể thấy được, bây giờ toàn bộ đã biết chuyện này. Lại là chuyện lớn liên quan đến huyết mạch hoàng thất, cuối cùng là muốn việc này được truy xét rõ ràng.

Vì vậy, Nghiên Phi vốn còn đang trong giai đoạn ở cữ cũng chẳng an tâm nổi.

Ôm nữ nhi trong lòng, nàng cau mày. Tuy nàng biết đã sớm có an bài, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu – Tuy rằng chính nàng vẫn luôn chờ đợi một ngày này, chờ để hoàn toàn chứng minh được thân phận của đứa nhỏ này, nhưng tiểu hài tử nhỏ như vậy, ai lại muốn châm lên da đứa nhỏ, lấy máu để nghiệm thân, đúng thật phải chịu ấm ức.

Buông tiếng thở dài, nàng dựa vào gối đầu nửa nằm nửa ngồi. Qua một lúc, nàng nghe Tiểu Sương tới bẩm báo: “Nương nương, phi tần các cung đang trên đường đến Dực Tường cung.”

“À.” Nàng nhẹ nhàng cất tiếng, rồi suy nghĩ trả lời: “Ngươi đi nói với Cẩn nương không cần ra ngoài, để bổn cung tự mình ôm nàng ra.”

Cẩn nương là nhũ mẫu của hài tử, cho đến này vẫn chăm sóc vô cùng cẩn thận. Nhưng làm mẫu thân như nàng cuối cùng vẫn cảm thấy không yên tâm nổi, lại đụng phải chuyện đại sự như vậy, càng muốn thời thời khắc khắc ở bên bảo hộ cho con.

Trong chính điện vô cùng yên lặng, khi Tịch Lan Vi ôm hài tử đi ra ngoài, nàng rõ ràng cảm giác được mọi người nghiêm nghị đến lạnh lẽo. Đầu cũng chẳng buồn nâng, nàng đi thẳng một mạch đến trước ghế chủ vị, uốn gối phúc thân, vấn an ngắn gọn: “Bệ hạ vạn an.”

“Nghiên Phi.” Hoàng Đế lãnh đạm nhìn nàng, trong mắt không hề có một chút cảm tình: “Về những lời đồn đãi đó, trẫm đã hỏi nàng rất nhiều lần, nàng lại trước sau không chịu nói sự thật.”

Nàng cúi đầu, cắn cắn môi, lông mi run rẩy: “Lời thần thiếp nói đều là sự thật… Chỉ là Bệ hạ không chịu tin mà thôi.”

Những cung tần có định lực kém đã cười lạnh thành tiếng, Hoàng đế nhìn lướt qua, rồi lại đứng lên, đi đến chỗ của Tịch Lan Vi.

Thời điểm chỉ còn cách xa hai bước, hắn lại bước lên phía trước một bước nữa, nàng cũng lùi xuống một bước, đôi môi chưa thoa son trắng bạch, nhẹ nhàng run rẩy, biểu hiện ra vô cùng sợ hãi.

“…” Hoắc Kỳ đang đứng một bên thấy vậy không khỏi cảm thán trong lòng nàng đóng giả thật giống, đè xuống thanh âm chỉ có hai người nghe: “Đừng trốn.”

Nàng liền trụ chân, tùy ý hắn dẫn đi từng bước rồi từng bước, lại nghe thấy âm thanh trầm thấp của hắn: “Nàng đến chỗ Viên Tự ở bên kia đi, người khác không thấy rõ…”

Nàng sửng sốt, không biết hắn lại an bài cái gì. Ngẩng đầu, nàng thấy hắn vẫn là khuôn mặt xanh mét như vậy, đến cả người ngoài cũng thấy được hàn ý rõ ràng bên trong: “Ta không nỡ làm đau con bé.”

Đó là nữ nhi của hắn, không thể để nó vì những tranh đấu hậu cung này mà chịu ấm ức, một giọt máu cũng không được.

“…” Trong lòng thư sướng, Tịch Lan Vi nén xuống ý cười.

Các phi tần hướng mắt nhìn, thấy thần sắc trên mặt Hoàng đế càng lúc càng lạnh, thần sắc sợ hãi của Nghiên Phi càng lúc càng rõ rãng, làm các nàng cũng có chút sợ hãi, lại thấy Hoàng đế mạnh mẽ duỗi tay ra, nắm chặt cánh tay Nghiên phi quay ngược trở lại.

“Bệ hạ…” Nàng theo bản ra tránh ra, lại không được. Chịu đựng cảm giác muốn khóc, bị Hoàng đế cường thế kéo đến bên cạnh chủ tọa.

Hoàng đế vẫn không buông tay nàng ra, liếc nàng sắc lẹm, trong mắt vô cùng lạnh lẽo. Tịch Lan Vi lại phát hiện ra ngón tay cái đã được hắn buông lỏng, khẽ vuốt nhẹ ở nơi nàng bị đau vì nắm chặt.

“Có nói thật hay không, nghiệm thân liền biết.” Áp lực từ phía Hoàng đế làm chúng phi tần run lập cập. Hắn yên lặng trong chốc lát, lại nói, mang theo chút thất vọng: “Không phải trẫm không để lại mặt mũi cho ngươi.”

Tịch Lan Vi gắt gao che chở hài tử, hơi thở có chút không xong, nhìn qua… Vô cùng yếu ớt.

Tác giả có lời muốn nói: 【 Về việc Hoàng Đế đi Duyệt Hân điện 】

Trong mắt mọi người: Aaa…… Mặt Bệ hạ xanh mét, khẳng định Nghiên Phi sẽ chịu xui xẻo.

Trong Duyệt Hân điện: Bảo bối à ~~ Cho phụ hoàng ôm một cái ~~~ Không cần quấy mẹ con ngủ~~~ Ngoan~~~

【 Về hiện trường phát sóng trực tiếp chuyện nghiệm thân 】

Trong mắt mọi người: Thật đáng sợ! Nghiên Phi ngươi cứ yên ổn mất mạng đi! Bệ hạ thật đáng sợ! A a a a dọa cry!

Giữa hai người: Xin lỗi, ta nắm chặt làm nàng đau… Xoa xoa… Cái gì mà nghiệm thân, không thể nghiệm thật sự a, tiểu hài tử đáng thương như vậy, ta làm giả đi! Dù sao cũng vì muốn chứng minh nó trong sạch! Mà dù sao ta cũng tin nó a!

Nội tâm Lan Vi: May mắn… Các góc không có người theo dõi thăm dò; may mắn…Không có phóng viên vây xem…

Làm Phi

Làm Phi

Status: Completed Author:

Edit: Team Lãnh Cung

Tịch Lan Vi vốn nghĩ rằng chuyện may mắn nhất trong cuộc đời này của nàng chính là lấy được một vị phu quân tốt. Nhưng chẳng thể ngờ khi sự thật được hé lộ thì tính mạng của nàng cũng không giữ được.

Lúc này Lan Vi mới biết hóa ra suy nghĩ của mình khi trước nực cười thế nào?

Một khi có cơ hội trở về năm đó, nàng quyết định liều lĩnh đảo cục.

Vốn nên trở thành vương phi, từ đó lại trở thành hoàng phi...

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset