Chương 95: Vu oan

Vu oan

Edit: Du Phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

Tịch Lan Vi bình tĩnh, cũng không nói gì nhiều nhưng lòng nàng lại thắt chặt. Giản Tiểu Sương không giống với những cung nhân khác, với nàng mà nói thì tình cảm dành cho Tiểu Sương cũng không giống với người khác. Đó là tình cảm từ một đời trước đến duyên của đời này, cho dù không sâu nhưng nàng luôn gìn giữ.

Ngay cả lúc nàng bị nghi ngờ thì Giản Tiểu Sương vẫn không quan tâm nói một câu “Vương phi tỷ tỷ không phải là người như vậy.”

Nhắc tới Cung Chính Tư thì trong lòng phi tần hay cung nhân đều sợ hãi. Mà nàng ấy ở trong đó một đêm không biết có bình an hay không nữa.

Nhưng ít nhất có thể tin tưởng đó là người còn sống. Mặc kệ vì cái gì mà Hân Chiêu Dung đụng đến nàng ấy hay cũng chưa giết người diệt khẩu. Bằng không cũng không cần sáng sớm nàng ta đi một chuyến qua như vậy.

Sau nửa khắc Tịch Lan Vi tới Cung Chính Tư. Có lẽ là sợ danh hào sủng phi này của nàng hay là trong lòng biết rõ ý đồ nàng đến đây nên không khỏi chột dạ. Mọi người trong Cung Chính Tư thấy nàng đều vô cùng cung kính. Nào là chào hỏi, vấn an, lui ra một bên nhường đường cung thỉnh nàng.

Nàng cứ đi vào như vậy, đi qua tiền viện sáng ngời và cung thất không có gì đặc thù ngoài đồ vật xử lý hằng ngày. Nhưng khi đến chỗ tiếp theo thì đột nhiên hơn âm u rất nhiều.

“Tiệp dư nương tử vạn an.” Cung nữ canh gác hành lễ, Tịch Lan Vi liếc nàng ta một cái: “Cung chính nữ quan[1] đâu?”

[1] Nữ quan đứng đầu.

“Cung chính nữ quan đã đi gặp Cảnh Phi nương nương rồi ạ.” Cung nữ kia nâng mắt sau đó lại rũ xuống, nói: “Đại khái là khuya mới có thể trở về.”

Nghe nàng ta có ý tứ từ chối khéo, liếc nàng ta một cái, nàng cười nhạt nói: “Vậy ngươi cũng nên biết vì cái gì mà ta đến đây.”

Cung nữ kia nhún người: “Nương tử thứ tội. Nô tỳ ngu dốt nên không biết.”

Tịch Lan Vi rùng mình, nhưng rồi không muốn cùng nàng ta so đo, lạnh băng nói: “Nếu cung chính nữ quan đã không có ở đây thì ta tự mình vào là được.”

Cung nữ kia nín thở thối lui nhường đường không có cản nàng — Nếu thật sự không muốn nàng vào thì ngay từ lúc bắt đầu sẽ không chỉ có một người đứng canh như vậy.

Bước qua ngạch cửa, cảm giác quanh thân lạnh lẽo như sắt, Thanh Hoà tiến lên đỡ Lan Vi, tưởng nàng ấy muốn trấn an nàng hai câu thì chính thanh âm của nàng ấy cũng không rõ ràng: “Nương tử…”

Lan Vi vỗ vỗ tay ý bảo nàng ấy không có việc gì, ngược lại tiếp tục đánh giá khắp nơi. Trước mắt chỉ có lối đi rộng khoảng năm sáu trượng, hai bên đều là phòng, đến gần một chút thì có thể nhìn thấy đây là nhà lao bình thường. Trong cung không có đại sự gì, căn bản nhà lao cũng không có ai, ngẫu nhiên chỉ có một hai phòng là có người.

[2] một trượng = 10 thước = 3,33m

“Thu Bạch và Thanh Hoà ở lại, người khác đều thủ ở bên ngoài. Nếu thấy có phi tần tới không cần hỏi nguyên nhân mà trực tiếp chặn lại.” Tịch Lan Vi quay đầu lại, khuôn mặt trầm lãnh phân phó. Đợi đến khi cung nữ thái giám hành lễ rời đi, nàng mới lại cất bước vào trong.

Bên trong im lặng, một cơn gió mạnh thổi vào tai, sau đó là tiếng nữ tử kêu thảm. Chỉ một tiếng ngắn ngủi nghe rất hữu khí vô lực, thanh âm mới vừa cao một chút đột nhiên im bặt, biểu hiện không có sức lực kêu nữa.

Là truyền đến từ lối đi kia.

Tịch Lan Vi kinh hãi ngừng lại, nhất thời không có dũng khí bước lên phía trước. An tĩnh được một thời gian sau đó lại phát ra một trận kêu thảm, mà thanh âm không giống lướt qua như hồi nãy. Giằng co hồi lâu nên thanh âm đã khàn khàn không dứt bên tai.

Thanh Hoà muốn khuyên nàng đừng đi tiếp, tìm hai thái giám mang người ra cũng được. Trong lòng bàn tay của Thu Bạch đều là mồ hôi, sắc mặt đã trắng bệch. Hai người còn chưa mở miệng đã thấy Lan Vi cất bước đi nhanh, các nàng cũng chỉ có thể đuổi theo.

Khi các nàng đến phía trước thì tiếng kêu thảm thiết chợt ngừng, Tịch Lan Vi đi thêm năm sáu bước nữa thì gặp người ở hình phòng bên trái.

Trừ bỏ Giản Tiểu Sương thì còn có bốn thái giám nữa ở trong phòng, hai người thẩm vấn và hai người tra tấn.

Cách tấm cửa gỗ, Tịch Lan Vi nhìn một chậu nước lạnh được hất ra ngoài, quát một tiếng “Dừng tay”. Sau tiếng nước thì ở trong phòng không có tiếng động vang lên nữa.

Trong phòng bốn người đều cứng đờ, vội vàng không ngừng cúi đầu chào hỏi. Tịch Lan Vi đẩy cửa đi vào, ánh mắt nhìn qua vết máu trên váy của Tiểu Sương, ánh mắt nàng cả kinh không dám nhìn lại, lạnh giọng phân phó: “Mau thả nàng ấy ra.”

“Tiệp dư nương tử.” Trong đó có một người cúi chào nhìn rất cung kính, thanh âm không nóng không lạnh: “Thần chỉ phụng mệnh mà làm, chuyện của Cung Chính Tư nương nương không cần nhúng tay vào mới thoả đáng.”

Lời này vừa nói ra Thanh Hoà liền nổi giận, nhíu mày lại nói: “Nàng ấy là người của Y Dung Uyển, các ngươi đột nhiên bắt tra tấn, vậy đã hỏi qua ý của Tiệp dư nương tử chưa?”

Giơ tay không cho Thanh Hoà nói thêm nữa, Tịch Lan Vi nhìn tới thái giám vừa mới nói, nhàn nhạt hỏi hắn: “Ta đúng là không nên nhúng tay vào chuyện của Cung Chính Tư, nhưng dù sao nàng ấy cũng là người trong cung của ta. Ta không thể không hỏi một chút, nàng chỉ làm cung nữ mới nửa năm, có thể phạm tội bao lớn mà có thể nhọc Cung Chính Tư bỏ qua Tiệp dư ta mà trực tiếp thẩm vấn nàng ấy!”

“Tiệp dư nương tử bớt giận.” Thanh âm thái giám kia trầm xuống, chậm rãi nói: “Thần nghe nói nàng ấy là mật thám nên mới bắt người.”

Mật thám?

Đáp án này làm cho Tịch Lan Vi ngẩn ra, yên lặng một chút, lại nói: “Mật thám của người nào?”

“Thần vẫn còn chưa biết.” Thái giám kia cung kính nói, “Nhưng từ trên người nàng ấy lục soát ra được một quyển tấu chương. Tấu chương chỉ bệ hạ mới có thể xem, cho là nương tử đã phân phó nàng ấy đưa tới Tuyên Thất Điện, nhưng khi nàng ấy trở về Y Dung Uyển thì trên người vẫn còn mang theo.”

Nhất thời nàng không có lời nào để nói.

Thu Bạch nghe xong mày nhăn lại, ánh mắt hơi đổi, nhìn về phía đồ vật đang để trên bàn. Bước vào vài bước, Thu Bạch cầm lấy quyển tấu chương khẽ cười: “Là cái này sao?”

Thái giám kia ngẩng đầu nhìn trả lời: “Đúng vậy.”

“Đây là tối hôm qua bọn ta tới Tuyên Thất Điện dọn dẹp, mà quyển này bệ hạ chưa có xem qua cho nên Tiểu Sương mới cầm về.” Thu Bạch cười nói, dạo hai bước tới thái giám kia, vững vàng nói: “Tai mắt ngầm của các ngươi quả thực rất rộng, một khắc trước ta nói chuyện với Tiểu Sương trong Tuyên Thất Điện mà một bước sau các ngươi lại có thể đến chặn người. Sao các ngươi không áp giải ta về để cùng thẩm tra? Đúng là Tiểu Sương có quan hệ với người nào đó hay là thấy ta ở bên cạnn nương tử lâu rồi, nên không dễ dàng bị đánh cho nhận tội?”

Lời nói trước sau của Thu Bạch đều nhẹ nhàng từ từ, mạch lạc cùng cảm xúc biểu đạt rất rõ ràng. Thái giám kia trầm mặc, muốn mở miệng giải thích nhưng cái gì cũng chưa nói ra. Tịch Lan Vi hừ nhẹ một tiếng, lần thứ hai mở miệng nói: “Mau thả nàng ấy xuống.”

Miệng lưỡi nàng lạnh băng không muốn thương lượng gì hết.

“Ta mang theo người tới, nếu các ngươi không thả thì cũng sẽ có người tới thả. Ta không biết là ai sai sử các ngươi, nhưng tội này ta sẽ gán ở trên đầu Cung Chính Tư.”

Lời nói của Tịch Lan Vi lạnh nhạt mang theo uy hiếp làm mấy người kia sợ hãi. Ai chẳng biết hiện giờ nàng được sủng ái nhất, mà nàng lại muốn đem tội này gán trên đầu Cung Chính Tư…

Bọn họ không nghĩ sẽ vì chuyện này mà mất mạng.

Người mới vừa rồi trả lời dập đầu trước, ba người còn lại cũng dập đầu theo, sau đó cùng nhau đứng lên, tiến lại mở xiềng xích ở tay chân Tiểu Sương ra. Tiểu Sương mơ mơ màng màng, mơ hồ biết Tịch Lan Vi ở trong phòng nhưng nào có sức lực để chào hỏi. Tiểu Sương chỉ cảm thấy cổ tay được buông lỏng nên không tự chủ mà ngã xuống, may mà Thu Bạch với Thanh Hoà tay mắt lanh lẹ lại đỡ nên nàng ấy mới không té ngã.

Thu Bạch và Thanh Hoà đỡ Tiểu Sương, bốn người cùng nhau bước ra ngoài. Tịch Lan Vi bước rất chậm, nàng e sợ nôn nóng sẽ làm bị thương đến Tiểu Sương.

“Tiệp dư nương tử…” Tiểu Sương khẽ gọi, Lan Vi xoay người qua thấy môi nàng ấy mấp máy, không muốn làm cho nàng ấy phí lực nên nàng liền cúi người xuống nghe.

Nàng nghe được Tiểu Sương nói một câu đứt quãng: “Tiệp dư nương tử… Chuyện này… Không đúng…”

Cái gì?

Nàng ngẩn ra, Tiểu Sương nâng mắt nhấc đầu, vô lực nói: “Chuyện này không đúng… Suốt một buổi tối… Bọn họ đều không có…”

Vì ho khan kịch liệt nên làm đứt quãng lời nói của nàng ấy, Tịch Lan Vi nhăn mày, trấn an nói: “Không ngại, ngươi muốn nói cái gì thì trở về Y Dung Uyển nghỉ ngơi rồi hãy nói tiếp, không cần vội đâu.”

Lối đi kia như dài hơn rất nhiều, đi một hồi lâu mới tới cạnh cửa. Tịch Lan Vi dặn dò Thu Bạch và Thanh Hoà: “Nhớ để ý chút, đừng làm ngã nàng ấy.”

Ra tới cửa thì nàng lập tức phân phó cung nhân chờ ở bên ngoài đi mời Thái y đến Y Dung Uyển, sau đó lại lệnh cho người nâng kiệu nhỏ đưa Tiểu Sương về. An bài thoả đáng, nàng khẽ thở phào, tiếp tục đi về phía trước.

Ở phía trước đó là tiền viện của Cung Chính Tư, so với nhà lao hay hình phòng thì sáng hơn, lại có nhiều cung thất. Khi bước vào tiền viện thì Tịch Lan Vi chớp mắt một cái rồi đứng lại.

Nhìn về phía bóng dáng ở trước mắt, nàng có chút kinh ngạc vì ở chỗ này mà có thể nhìn thấy hắn.

Hoắc Kỳ xoay người lại, ánh mắt ngừng ở trên mặt nàng, yên lặng trong giây lát rồi nặng nề nói: “Quả nhiên nàng ở đây.”

Vậy là có ý tứ gì?

Trong lòng Tịch Lan Vi có cảm giác không tốt, nàng trầm giọng hơi hành lễ với hắn: “Bệ hạ vạn an.”

“Nàng tới tìm người sao?” Hắn nhìn hỏi nàng.

“Vâng.” Tịch Lan Vi gật đầu, nói đúng sự thật: “Tiểu Sương ở bên người của thần thiếp lại vô cớ bị Cung Chính Tư áp giải về thẩm tra.”

Hoắc Kỳ nhàn nhạt cười, tâm bình khí hoà mà bác bỏ hai chữ “Vô cớ” của nàng: “Là bởi vì Cung Chính Tư nghi ngờ nàng ấy là mật thám.”

Tịch Lan Vi rùng mình, trầm mặc một thời gian, môi đỏ khẽ mở: “Vâng. Nhưng thần thiếp biết không phải nàng ấy.”

Nếu thật thì một đời trước nàng ấy được gả tới Vương phủ, bị chết thê thảm trong Vương phủ sẽ không đúng lắm. Chuyện này làm cho nàng có thể tín nhiệm Tiểu Sương, nhưng lại hoàn toàn không thể nói là bị Hân Chiêu dung vu oan.

Nhìn nhau không nói chuyện một thời gian, cuối cùng Tịch Lan Vi tự hành lễ cáo lui. Tiểu Sương bị thương không nhẹ nên nàng không được trì hoãn. Biết hắn sẽ không vui nhưng nàng cũng chỉ có thể làm xong việc rồi mới giải thích sau.

Hoắc Kỳ cũng không ngăn cản, nhưng trong lòng lại hơi khó chịu. Trầm mặc trong chốc lát, hắn phân phó: “Hồi Tuyên Thất Điện.”

“Chẳng trách lần trước thiên hạ thái bình, thì ra đã âm thầm nhìn chằm chằm chúng ta được một thời gian rồi.” Tuy Tịch Lan Vi giận nhưng lại cười, nàng làm cho cung nữ đang đút thuốc cho Tiểu Sương không dám thở mạnh.

“Tiệp dư nương tử…” Tiểu Sương uống một ngụm nước, nghĩ một chút khẽ hỏi: “Có phải việc này… là muốn châm ngòi bệ hạ với nương tử?”

“Đại khái là vậy.” Mày đẹp của Tịch Lan Vi khẽ nhíu, nàng áp chế giọng điệu bất an có chút run, bản thân nhẹ nhàng suy nghĩ lại từ đầu đến cuối: “Biết chính xác hôm qua bệ hạ ở Tuyên Thất Điện thì ta phải chờ tới sáng mới có thể nói với hắn. Nhưng lúc bệ hạ lâm triều thì ta cũng không thể đi làm phiền hắn, cũng đã sớm tính toán được ta sẽ đi thỉnh an sáng trước. Mà thỉnh an sáng xong, ta sợ ngươi xảy ra chuyện nên nhất định sẽ cứu ngươi trước, sau đó có người trước ta một bước đi bẩm báo với bệ hạ.”

Có người làm trước thì thị phi trắng đen đều từ người đó nói ra. Rồi sau đó, nàng vì chuyện Hoàng đế sẽ xử lý Tiểu Sương nên trong lòng cũng khó tránh sẽ sinh ra ngăn cách. Còn nếu như không cho Hoàng đế xử lý Tiểu Sương thì nàng với Hoàng đế sẽ cãi nhau rồi chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ nàng.

Tịch Lan Vi trầm giọng, nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của Tiểu Sương, nàng hơi mỉm cười: “Không cần sợ. Xe đến núi ắt sẽ có đường, thuyền cập bến tự nhiên sẽ có chỗ đậu.”

Tuy ra vẻ bình tĩnh mà nói như vậy, nhưng trong lòng nàng lại cực kỳ hoảng. Liên quan đến chuyện tranh đấu trong triều… Nàng tự hỏi liệu Hoắc Kỳ có thể còn tin tưởng nàng hay không? Mà cái này cũng không phải “Tranh đấu trong triều” bình thường, mà là sự tình liên quan đến Việt Liêu Vương…

Gần đây nàng từng ngày giác ngộ ra Hoắc Kỳ không thể nhịn Việt Liêu Vương được bao lâu nữa. Nếu lúc này hắn nghi ngờ nàng làm việc vì Việt Liêu Lương…

Trong lòng than thở vô biên vô hạn. Mỗi một lần nghĩ đến thì nàng càng thêm lo lắng, có phải nàng quá thiển cận hay không? Câu hỏi của Hoắc Kỳ cũng không rõ ràng, một câu “Quả nhiên nàng ở đây” kia…

Chỉ mong không phải giống như nàng lo lắng, chỉ mong không phải… là hắn sẽ thật sự nghi ngờ nàng.

Làm Phi

Làm Phi

Status: Completed Author:

Edit: Team Lãnh Cung

Tịch Lan Vi vốn nghĩ rằng chuyện may mắn nhất trong cuộc đời này của nàng chính là lấy được một vị phu quân tốt. Nhưng chẳng thể ngờ khi sự thật được hé lộ thì tính mạng của nàng cũng không giữ được.

Lúc này Lan Vi mới biết hóa ra suy nghĩ của mình khi trước nực cười thế nào?

Một khi có cơ hội trở về năm đó, nàng quyết định liều lĩnh đảo cục.

Vốn nên trở thành vương phi, từ đó lại trở thành hoàng phi...

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset