Trở về gia tộc, cả ba người ăn một chút rồi về phòng nghỉ ngơi, đến sáng hôm sau, có tộc nhân chạy hối hả tới thông báo, tối qua có kẻ lạ đột nhập vào bên trong Học Viện, nhưng mà không làm hư tổn thứ gì.
– Hừ! Quả nhiên là có người tò mò muốn vào trong điều tra, bất quá các ngươi đã quá xem thường ta rồi, đợi tới lúc hoàn thành thì ta xem các ngươi cho dù có muốn vào cũng không được!
Trần Vũ hừ lạnh một tiếng, nhưng mà không giận chút nào, mấy tên kia vào được thì cũng chả làm được gì ngoài chuyện đứng nhìn, vì mấy cái tháp đã được phong ấn lại rồi.
Cơ Nguyệt đứng một bên, sợ một mình hắn làm không hết, ân cần hỏi:
– Chàng có cần thiếp giúp gì không?
– Hiện tại chỉ cần ta với Tiểu Vũ là được rồi, nàng cứ ở nhà chăm sóc cho phụ mẫu cùng gia gia của ta là được!
Trần Vũ cười cười nhìn thê tử của mình, sau đó tóm cổ Tiểu Vũ lôi vào Học Viện.
Lúc này đây, từ phía xa nhìn lại, núi non trùng trùng điệp điệp đã hiện lên một màu xanh mơn mởn.
Giữa núi xanh mây trắng, mơ hồ dường như còn có thể nghe được tiếng của mọi người đang ồn ào huyên náo bên ngoài Học Viện.
Trần Vũ hít một hơi thật mạnh!
Từ nay về sau, Học Viện sẽ là nơi lâm uy thiên hạ, hắn sẽ cho mọi người biết, cái nhìn của hắn xa xăm tới mức nào, hơn nữa sẽ đem lại hạnh phúc cho mọi người, chính nơi đây sẽ phá vỡ luật lệ của những tông môn kia.
– Hôm nay chúng ta sẽ khắc trận pháp mới, đó là Hộ Sơn Đại Trận! Tuy đây không phải là núi nhưng mà vẫn có thể dùng trận pháp này được, sức phòng thủ của nó phải nói là vô cùng bá đạo!
– Ngươi nói thế rất đúng, tốt nhất cứ bố trí cái Hộ Sơn Đại Trận này lên, về sau nếu người nhà có nguy hiểm thì trốn vào trong này, hiện tại ta cũng hi vọng trong đây sẽ có đệ tử của ta!
Tiểu Vũ nhếch miệng cười trừ, cái trận pháp này đơn nhiên là không thể thiếu, với lại hắn cũng đang muốn thu một tên đệ tử nối nghiệp mình rồi.
– Vậy không cần tốn thời gian vô ích nữa, ta sẽ khắc Hộ Sơn Đại Trận, còn ngươi thì đi kiểm tra lại mấy cái tháp lần cuối đi!
Không chần chừ nữa, trong lòng Trần Vũ thoáng động, hai chân đạp nhẹ liền bay lên không trung.
Hắn đột nhiên lấy phi kiếm ra, một tay bối sau lưng, tay kia cầm phi kiếm thôi động pháp lực, dùng kiếm làm bút, bầu trời làm giấy, bắt đầu vẽ một đường vào hư không.
Từng đạo kim sắc phù văn bị hắn dùng tinh thần lực cường đại và kỹ nghệ về phù văn đã trải qua nhiều lần nghiên cứu, cứng rắn khắc vào trong hư không.
Đầu tiên là bốn chữ: Thiên – Địa – Tiên – Thiên!
Rồi lại bắt đầu vẽ những đạo phù văn vô cùng cổ xưa, người thường nhìn vào cũng chỉ diễn tả nó như giun bò mà thôi!
Khắc xong phía tây, hắn lại sang đông khắc tiếp, cho đến khi đủ bốn hướng đông-tây-nam-bắc thì trên bầu trời đã xuất hiện chằn chịt mấy ngàn đạo kim sắc phù văn lơ lửng.
Sau khi hoàn thành xong tất cả đạo phù văn, trong mơ hồ có một hổ gầm long ngâm, dẫn tới thiên địa xảy ra biến đổi dị thường.
Chỉ thấy linh khí trong thiên địa không ngừng tập trung, không ngừng rót vào trong những đạo kim sắc phù văn này, khiến hàng ngàn đạo phù văn càng phát ra ánh sáng lóa mắt.
Khí tức khiến người ta khiếp sợ tràn về bốn phương tám hướng, gần như che phủ khắp bầu trời.
Rất nhanh tất cả mọi người trong Nam Lĩnh Thành đều chú ý tới mấy ngàn đạo kim sắc phù văn trên bầu trời, giống như mặt trời phóng ra ánh sáng bao phủ toàn bộ Học Viện.
Đợi tới khi ngàn đạo phù văn hấp thu đủ linh khí trong thiên địa, Trần Vũ không do dự nữa, lập tức tinh thần lực tăng vọt, giao cho chúng văn ý.
– Gào gào gào…
Ngàn đạo kim sắc phù văn giống như một cự long kim sắc, phát ra tiếng rít gào có thể nghe thấy rõ ràng. Chúng giống như có sức sống, xoay nhiều vòng ở trong bầu trời, sau đó hóa thành một đạo lưu quang sáng chói, lao xuống khu vực trung tâm của Học Viện.
Trong nháy mắt, khu vực trung tâm của Học Viện có một lực lượng mạnh mẽ phóng lên cao ngàn thước, tạo thành một vòng bảo hộ màu vàng nhạt cực lớn, giống như Linh Khí Hộ Thuẫn, hoàn toàn bao phủ toàn bộ Học Viện vào bên trong.
Lực lượng này rộng lớn dày đặc. Cho nên khi nó xuất hiện, trong nháy mắt, cho dù là người không thông hiểu võ đạo, dùng mắt thường có thể thấy rõ vách ngăn không gian kia.
Trong phạm vi mấy ngàn dặm, vô số sinh linh thoáng run rẩy. Từ cách xa mấy trăm dặm, cũng có thể cảm giác được sự tồn tại của lực lượng này. Bất kỳ người nào cố gắng công kích vào Học Viện, đều sẽ gặp phải công kích trả lại mãnh liệt nhất.
Tất cả mọi người ngơ ngác ngẩng đầu ngưỡng mộ thân ảnh đang đứng lơ lửng trên không trung.
Cảnh tượng như vậy quả thực giống như Thần hạ thế!
Trần Vũ vung phi kiếm lên, Thiên địa liền có chút chấn động. Mỗi một đạo phù văn giống như pháp chỉ, có thần uy lớn lao. Lời nói ra giống như Thiên ý!
Trước lực lượng này, tất cả cường giả của Lưu Vân Tông trong Nam Lĩnh Thành đều có thể cảm ứng được rõ ràng, bọn họ không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Cách đó không xa, đám người Trần Thiên Hàn, Vương Mạc, Vương Khải Hoàng, Đổng Thanh Phong cũng lộ vẻ hoảng sợ, kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Học Viện.
Loại thủ đoạn này, hồi tưởng lại vạn năm qua, Nam Lĩnh Thành cũng không có người nào có thể làm được.
Nếu như miễn cưỡng tìm kiếm một người, vậy chỉ có vị Tiên Hoàng Đại Thánh trong truyền thuyết thần bí khó lường kia mới có thể đánh với Trần Vũ một trận.
Có Trần Vũ ở đây, chuyện Học Viện khởi quật đã trở thành một chuyện không gì có thể ngăn cản được!
Trong lúc mọi người đang mải mê suy nghĩ, Trần Vũ lại thi triển ra một đạo phù văn nữa.
Lúc này đây, Trần Vũ lại bay cao tới mây trắng. Hắn dừng lại ở trong hư không tại độ cao cả ngàn mét. Hắn đưa mắt quan sát toàn bộ Học Viện, thu hết tất cả địa thế vào trong mắt.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại vung phi kiếm lên, nhanh chóng khắc ra mấy đạo phù văn trong hư không.
Trần Vũ lưu loát, khắc tiếp thêm ngàn đạo phù văn nữa, mỗi đạo phù văn đều hấp thu rất nhiều linh khí thiên địa.
Nhất là phía dưới Học Viện có một suối Linh Tuyền nồng đậm. Ở trong hoàn cảnh như vậy, phù văn của Trần Vũ phát huy ra uy lực càng thêm khủng bố. Hắn kết hợp địa thế, điều động lực lượng “thế” xung quanh.
Từng quang diễm kim sắc hoặc là ngân sắc phóng lên cao, giống như từng thanh kiếm lớn vô hình, xuất hiện ở xung quanh Học Viện, ẩn chứa sát khí vô tận, như có thể cắt nát hư không, gần như phong tỏa tất cả không gian ra vào Học Viện, tạo thành một kiếm trận cực kỳ khủng khiếp.
Đây chính là Vạn Thiên Kiếm Trận mà hắn đã nghiên cứu học hỏi bấy lâu nay, rốt cuộc hôm nay cũng có đất dụng võ. Vạn Thiên Kiếm Trận này cường hãn đến nổi, chỉ cần ngươi đánh vào Hộ Sơn Đại Trận mạnh như thế nào thì Vạn Kiếm Trận này sẽ đánh lại một lượng sức mạnh gấp đôi ngươi.
Về sau, nó đã trở thành tầng bảo vệ kiên cố nhất của Học Viện!
Bất kỳ thế lực nào muốn đánh vào Học Viện, trước hết phải công phá Vạn Thiên Kiếm Trận ẩn chứa lực lượng của Thiên Đạo Chi Hỏa, kết hợp với địa thế rừng núi quanh đây.
Từ đó về sau, kiếm trận này cùng với Hộ Sơn Đại Trận vẫn có thể không ngừng hấp thu linh khí thiên địa. Theo thời gian trôi qua, lực lượng của nó sẽ càng ngày càng mạnh.
Trừ phi là cường giả Hoàng Cấp đỉnh phong đích thân phá ngay hiện tại, bằng không theo thời gian trôi dần thì cho dù là Thánh Cấp cũng không có vé đụng tới.