Quyển 1 – Chương 24: Đại hội kết thúc

Đại hội kết thúc

Những người trên hành lang xem hết một màn này, trong lòng tự cân nhắc một phen. Thần thái Minh Không xẹt qua vẻ hốt hoảng, tựa như nhớ tới một đoạn chuyện cũ nào đó, Phượng Duệ rốt cục cũng nhìn Liệt Sí Phong, gương mặt bỗng nở một nụ cười kỳ quái, đám người Thu Trường Thiên lắc đầu thở dài nặng nề, Lan Thất lúc này lại không hề trêu đùa nữa, chỉ cười nhẹ nhàng buông một câu “Mỹ nhân có dũng khí nhưng lang quân lại vô tình”, Minh Nhị chen một câu “Tâm sự của Liệt huynh chúng ta sao có thể hiểu được”.

Trên hành lang vừa là tán thưởng lại đan xen than thở.

Thích Thập Nhị đứng lên, mở lời: “Tỷ thí hôm nay dừng lại ở đây, Liệt Sí Phong thắng, còn có ai muốn tiến lên khiêu chiến hay không?”

Quảng trường một mảnh im lặng. Những người hôm nay đến đây đều là những anh hùng chiếm cứ một phương, bản thân mỗi người nhìn vào cũng hiểu được, cái cảnh vừa rồi Liệt Sí Phong độc chiến mười mấy cao thủ đều xem trọn vẹn, đã tự biết không phải đối thủ, tội tình gì lại đi mua dây buộc mình.

Thích Thập Nhị đợi một lúc lâu, thấy không ai đáp lại, lại nói: “Nếu không còn người nào tiến lên, như vậy kết quả cuộc luận võ hôm nay là Liệt Sí Phong……”

“Chậm đã.” Liệt Sí Phong bỗng nhiên cắt lời Thích Thập Nhị, “Tại hạ hôm nay sở dĩ tham dự tỷ thí, mục đích là cùng các cao thủ ganh đua võ học, những chuyện khác không liên quan đến ta.”

Mọi người lại một phen  sửng sốt, đến nỗi Thích Thập Nhị cũng không tránh khỏi nhíu mày. Những chuyện khác không liên quan tới ta? Chẳng lẽ ý của hắn là…… Ngôi vị võ lâm đế chủ này hắn cũng chẳng để trong mắt? Hắn đánh thắng tất cả những người này, nhưng lại tuyệt không muốn bước lên ngôi vị võ lâm đế chủ?

“Liệt thiếu hiệp nói lời ấy là có ý gì?” Thích Thập Nhị quyết định hỏi cho rõ ràng

“Liệt mỗ suốt đời theo đuổi võ học chuyên sâu, hôm nay có thể cùng các cao thủ ganh đua cao thấp, đã coi như đạt được nguyện vọng, còn lại, ta chẳng màng.” Liệt Sí Phong giải thích.

Đứng trước sắc đẹp không mảy may rung động có thể hiểu được, nhưng đây là ngôi vị võ lâm chí tôn người người mơ ước, hắn lại có thể từ chối sao?!

Quãng sân trở nên náo nhiệt. Có hưng phấn, nghĩ đến bản thân vẫn còn cơ hội. Có vui mừng, giang hồ lại có bậc nam nhi đáng quý như vậy. Có phẫn nộ, đem chúng hào kiệt toàn bộ đánh bại lại nhẹ nhàng bâng quơ một câu “ta chẳng màng”, như vậy hắn đặt tòan bộ võ lâm ở đâu? Cũng có người không nói gì cả, võ lâm đại hội ngày hôm nay, những chuyện ngòai dự đóan mọi người xảy ra cũng nhiều rồi…… Này cảm khái, này thở dài, này tức giận, này vui sướng trộn lẫn với nhau tạo thành một đám hỗn lọan, không khí nóng lên, người nào người nấy đều kích động.

Thích Thập Nhị, Tùy Khinh Trần, Minh Không cũng  ngạc nhiên, hẳn không ngờ tới chuyện Liệt Sí Phong đánh bại nhiều cao thủ như vậy chỉ để ganh đua cao thấp, chứ không phải vì đế vị chí tôn. Tuy nói ngày mai sẽ cần đánh giá thêm lần nữa, nhưng mọi người ở đây xem qua cũng hiểu được, Liệt Sí Phong đã là “Lan Nhân lệnh chủ”! Nhưng  mà hắn……

Lan Thất, Minh Nhị trao đổi một ánh mắt, thóang cười nhẹ.

“Vị Liệt thiếu hiệp này, ngươi có lòng yêu võ học ta có thể thông cảm, nhưng hành động này của ngươi đặt võ lâm đồng đạo ở đâu? Đối với ngươi Anh Sơn đại hội chỉ là trò đùa thôi ư?” Người mở miệng đầu tiên là Tùy Khinh Trần, nàng thướt tha đứng dậy, bước xuống một bậc thang, nhìn quần anh đứng chung quanh, “Hôm nay ngươi một người một đao trấn phục quần hùng, nếu là chuyện hơn trăm năm trước, không còn nghi ngờ gì nữa ngươi đã trở thành võ lâm đế chủ. Mỗi người đến đây đều đã khổ tu nhiều năm hòng mong chạm vào võ lâm thánh vị, bản thân khổ luyện một thân võ công, là để một ngày kia tích đủ tài cán đứng đầu quần hùng, nhưng ngươi sau khi đánh bại bọn họ, chỉ buông một câu ‘Ta chỉ chỉ muốn phân cao thấp còn lại không để ý tới’ phủi áo bỏ đi, thử hỏi, một thân nam nhi ngay cả chữ tín và trách nhiệm của bản thân còn không thể tự gánh vác, ngươi có tư cách theo đuổi võ học đến cảnh giới tối cao sao?”

“Đúng! Nói rất hay!” Rất nhiều người trong sân đồng ý với những lời này.

Trên hành lang mọi người cũng vuốt cằm gật gù, mặc dù đều bị võ công, đao pháp của Liệt Sí Phong thuyết phục, nhưng cử chỉ của hắn đối với võ lâm chúng hiệp quá mức tùy hứng, đối với đại hội quá mức bất kính.

“Hiện nay đứng đầu võ lâm phân ra ‘Lan Nhân lệnh chủ’ cùng ‘Bích Nguyệt tôn chủ’, là do từ trước tơi nay chưa một ai có thể chiến thắng đến cuối cùng, hắc bạch lưỡng đạo luôn luôn là đối thủ ngang bằng lực lượng, bất đắc dĩ mới đưa ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ một phân thành hai, hiện tại mới xuất hiện cao thủ có thể đánh bại tất cả mọi người, khiến tất cả phần phục, đây đúng là hy vọng bấy nay của của võ lâm đồng đạo trong thiên hạ, trải qua hơn trăm năm võ lâm cuối cùng cũng xuất hiện đế chủ, cuối cùng có thể hy vọng võ lâm quy về một mối……” Tùy Khinh Trần khẽ thở dài, thất vọng nói tiếp,“Bao nhiêu người trông đợi vào ngươi, nhưng ngươi chỉ phẩy tay áo bỏ đi, đây không phải là không thèm quan tâm tới mong mỏi của võ lâm đồng đạo sao? Nếu người mang danh đứng đầu bỏ đi rồi, vậy những người như chúng ta giờ phải làm sao? Ai nấy đều là kẻ bại dưới tay người, thì sau ai chịu lép vế ai? Chẳng lẽ ngươi muốn Anh Sơn này dấy một hồi gió tanh mưa máu sao?”

Những lời của Tùy Khinh Trần nói ra, có thể nói có tình có lý, vừa nhu vừa cương, trong mềm mại ẩn dấu kim nhọn, mọi người đồng ý đều gật đầu, không đồng ý chỉ hừ trong lòng một tiếng, lại không nói một tiếng nào, đợi xem Liệt Sí Phong ứng phó làm sao, cũng chờ xem Tùy Giáo xưa nay vốn tùy hứng làm bậy là trong hồ lô đựng thuốc gì.

Liệt Sí Phong trầm ngâm, một lát sau, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hành lang gấp khúc, “Như vậy các người hãy tìm một người đến đánh bại ta đi.”

Tùy Khinh Trần nghe vậy cau đôi mày liễu, “Liệt thiếu hiệp nói thế không phải cố ý khiến chúng ta khó xử sao, có thể đấu đều đã bại dưới đao ngươi, chúng ta biết đi đâu tìm ra một người mạnh hơn ngươi chứ.”

Chúng hiệp căm hận trong lòng, nếu chính mình có thể đánh bại Liệt Sí Phong thì tốt rồi, vậy có thể làm võ lâm đế chủ, chỉ là…… Nhìn nam tử mặc áo đen kia, ý nghĩ trong lòng thóang chốc tiêu tan, ai da!

“Có người đó.” Liệt Sí Phong hướng ánh nhìn trực thẳng vào người Lan Thất, Minh Nhị, “ Là Lan Thất thiếu cùng Minh Nhị công tử, ta đã tỷ thí với bọn họ mấy lần, nhưng chưa bao giờ phân ra thắng bại, ta Liệt Sí Phong tập võ đến nay, tự hỏi cũng có chút tu vi, nhưng không cách nào biết được võ công bọn họ sâu cạn thế nào, cho nên……” Hắn đem ánh mắt dời về phía chính giữa hành lang, nhìn về phía Tùy Khinh Trần, Minh Không, Thích Thập Nhị, “Cho nên khả năng của bọn họ có thể còn vượt cả ta, chỉ cần một trong hai người đánh với ta một trận là được rồi, đây cũng chính là mục đích lớn nhất mà ta tới Anh Sơn lần này.”

Mọi người nghe vậy không khỏi kinh ngạc lẫn than thở, kinh ngạc là Lan Thất, Minh Nhị võ công cao đến nỗi khiến Liệt Sí Phong một thân càn quét quần hùng đề cao đến như thế, than thở là Liệt Sí Phong đến mỗi giây mỗi phút đều không quên chuyện tỷ thí cùng cao thủ, việc võ lâm đế chủ cơ bản hắn không để trong đầu.

Tùy Khinh Trần, Minh Không, Thích Thập Nhị đưa mắt trao đổi, sau đó lại nhìn về phía Lan Thất, Minh Nhị, một người vô cùng tiêu dao phe phẩy quạt ngọc, một người sắc mặt hơi trắng xanh dáng vẻ ưu nhã, thấy mọi người đều nhìn về phía chính mình, Lan Thất khép quạt ngọc, nói:“Vừa rồi bản thiếu nhất thời vô ý làm trái quy tắc đại hội, do vậy đã đánh mất tư cách tỷ thí cùng Liệt Huynh, ai da da,ngại quá, ngại quá.” Nói xong vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, dáng điệu vô cùng tiếc hận. Mà Minh Nhị đứng dậy ôm quyền tao nhã nói: “Vừa rồi vì giúp Ninh thế huynh giải trừ dược tính đã hao tổn không ít nội lực, bây giờ dù có ra xuất chiến, Liệt huynh nếu thắng hẳn cũng sẽ thấy không thỏa mãn.”

Mọi người nghe thấy đều hiểu rõ, rằng hai người kia không muốn, cũng không thể tỷ thí cùng Liệt Sí Phong, chuyển ánh nhìn qua, liền thấy khuôn mặt nghiêm nghị của nam tử mặc áo đen hình như lạnh hơn mấy phần, trong con ngươi sáng như sao còn phừng lên hai ngọn lửa.

Vậy phải làm sao bây giờ? Tất cả mọi người trước Thủ Lệnh cung đều suy nghĩ về vấn đề này, cho nên nguyên một quãng sân ồn ào náo động, trên hành lang, ba vị trọng tài nhìn nhau suy nghĩ, nhiều nhóm châu đầu ghé tai trao đổi ý kiến, nhàn nhã nhất là Liệt Sí Phong đứng ngạo nghễ giữa sân, Lan Thất tiêu sái phe phẩy quạt, Minh Nhị ngồi nhàn hạ, còn có Vũ Văn Lạc cùng Ninh Lãng ở tiểu đình xem náo nhiệt.

Quãng sân, chỉ một vấn đề mà muôn ngàn ý kiến.

Vừa rồi những lời Tùy Khinh Trần nói ra cũng không có gì sai, Liệt Sí Phong là người duy nhất hơn trăm năm qua độc chiến quần hùng mà không bại trận, tôn hắn lên vị trí đế chủ hẳn là chuyện đương nhiên, thế nhưng hắn lại không muốn làm! Như vậy chỉ còn cách phải thi đấu lại, đây là biện pháp mỗi người đều nghĩ qua. Nhưng mà, hôm nay coi như không được rồi, những người tham gia tỷ thí đều đã hao tổn công lực, bọn họ khẳng định sẽ không đồng ý quyết đấu lần nữa, thêm vào đó thời gian cũng không còn sớm, cho nên chỉ còn cách dời lại ngày mai, mà ngày mai…… Minh Nhị sẽ khôi phục công lực, lại nói, nếu là một lần nữa bắt đầu, Lan Thất thiếu cũng có cơ hội, bọn họ được Liệt Sí Phong coi trọng như thế, võ công cao đến đâu không cần nghĩ nhiều cũng đã rõ, ngày mai bản thân đừng hòng mơ đến! Cho nên càng nghĩ, càng không có một biện pháp nào có lợi cho mình.

Lại qua sau một lúc lâu, chẳng một người nào đưa ra được biện pháp gì, Lan Thất gõ gõ quạt ngọc vào thành ghế, Minh Nhị đứng dậy.

“Minh tiền bối, Thích cung chủ, Tùy phó giáo chủ.” Minh Nhị trước hết thi lễ với ba người, tiếp đó ôm quyền hướng phía quần hùng,“Các vị võ lâm tiền bối cùng đồng đạo, tại hạ Minh gia Minh Hoa Nghiêm, có mấy lời muốn nói, không biết có lọt tai mọi người hay chăng?”

Mọi người đưa mắt nhìn lại, thấy người nọ áo tựa sen xanh, đón gió mà đứng, phiêu bồng nhã dật nói không nên lời, trong lòng bỗng nhiên thấy vui vẻ, lập tức đáp lời:“Nhị công tử xin cứ nói.”

Minh Nhị lại đưa mắt nhìn về phía ba người Minh Không, thấy ba người vuốt cằm đồng ý, mới chậm rãi mở miệng: “Chúng ta hôm nay tụ tập ở đây, mục đích vốn là vì tìm về thánh lệnh, không phải là vì vị trí võ lâm đế chủ. Sở dĩ muốn chọn người đứng đầu võ lâm, là để có người dẫn dắt quần hùng, có thể tập trung tòan lực của chúng ta, tránh khả năng chúng ta bị phân tán rời rạc, không chung một lòng, vì lợi ích của tòan võ lâm mà mưu tính, khỏi rơi vào trường hợp tự mình hại mình.” Giọng hắn trong suốt hòa nhã, lọt vào tai khiến người nghe cảm giác như gió thổi qua lộc xuân, ai nấy đều mang cảm giác vừa thỏai mái lại vô cùng có lý.

“Đông Hải đảo ở phía ngòai biển Đông Hải kia, đối với chúng ta mà nói, là một nơi hòan tòan xa lạ, hẳn mọi người cũng rõ sẽ có những hung hiểm không lường trước được, càng đừng nói đến chuyện bọn họ cướp đi thánh lệnh vốn đã có lòng gây hấn, chúng ta muốn đi đến đó chắc sẽ bị ngăn trở hoặc có bẫy đón chờ. Cho nên để dẫn dắt được mọi người, chẳng những cần có võ công cao tuyệt, càng cần phải có uy đức, có khả năng khiến mọi người nể phục đồng lòng, tài trí mưu lược, nhìn xa trông rộng để đối kháng với địch cũng là điều không thể thiếu.” Minh Nhị tiếp tục nói, ánh mắt quét về phía quãng sân, mang vẻ mênh mang xuất trần thuộc về nơi nào xa lắm,“Nói đến tất cả những điều này tự hỏi ở đây ai trong số chúng ta làm được? Bởi vậy tại hạ cho rằng, so với chuyện vội vội vàng vàng tuyển ra võ lâm lệnh chủ, chi bằng mời các vị tiền bối đức cao vọng trọng đứng ra làm chủ thì hay hơn.” Nói xong quay đầu nhìn về các vị trưởng môn gia chủ ngồi trên hành lang, “Các tiền bối đã trải qua bao nhiêu năm mưa gió trên giang hồ, không biết đã gặp qua bao nhiêu gian nguy hiểm trở, kinh nghiệm và cách hành xử của bọn họ so với đám vãn bối chúng ta cách nhau một trời một vực, có bọn họ dẫn dắt mọi người, nhưng hành động nguy hiểm không đáng có sẽ giảm được đáng kể.”

Mọi người nghe xong, không tránh khỏi âm thầm gật đầu.

Minh Nhị lại chuyển ánh nhìn về phía Liệt Sí Phong đang đứng trầm mặc không nói lời nào ở giữa sân, mỉm cười, nói: “Võ công của Liệt huynh tất cả mọi người có mắt đều thấy được, nhưng tâm trí của Liệt huynh chỉ dốc vào võ học, nếu mọi người vẫn buộc hắn lên làm võ lâm đế chủ, e rằng không những là khiến hắn khó xử mà còn khiến chính mình khó xử, cho nên chuyện hôm nay, nếu tất cả không ngại cứ coi như là một dịp trao đổi võ học, chờ đến khi thánh lệnh được tìm về, mọi người lại tụ tập ở Anh Sơn, đến lúc đó nghiêm túc tỷ thí tuyển chọn ra người đứng đầu vẫn không muộn.”

Lời này vừa nói xong, mọi người ngẫm lại, cũng thật có đạo lý, thánh lệnh vẫn chưa tìm về, cho dù có tuyển ra lệnh chủ cũng có vẻ như hữu danh vô thực, hơn nữa, nếu như…… Thánh lệnh một đi không trở lại…… xui xẻo, xui xẻo!

Minh Nhị đảo một vòng ánh mắt, trong lòng từng người bỗng sinh ra một lọai cảm giác như nhau, tựa hồ ánh mắt ẩn một tầng sương mù kia là dành cho bản thân mình, không tự chủ được liền nguyện thần phục ánh mắt này.

“ Sau khi lệnh chủ mới được tuyển ra, cũng cần một thời gian sau mới có thể khiến mọi người tin phục, nhưng mà……” Minh Nhị nhìn về phía Minh Không, “Đương kim võ lâm luận về võ công danh vọng ai có thể sánh được Minh tiền bối, ai lại không nể trọng kính phục?” Lại chuyển ánh mắt nhìn hướng Tùy Khinh Trần, “Tùy Giáo từ lúc lập ra đứng đầu hắc đạo đã trăm năm, người nào không theo?” Lại nhìn hướng Thu Trường Thiên “ Tài đức của Thu tiền bối võ lâm không ai không biết, hàng năm Trường Thiên sơn trang lại hấp dẫn không biết bao nhiêu võ lâm đồng đạo?” Ánh mắt lại quay lại quảng trường, tiếng thở dài khe khẽ, “Chúng ta rõ ràng đã có những người dẫn đầu tốt nhất, vì sao còn muốn bỏ gần cầu xa? Chuyện quan trọng hàng đầu bây giờ là tìm về thánh vật ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’, hà tất ở đây tranh cãi nháo nhào? Võ lâm đế chủ là khát vọng của mọi người, nhưng sự an bình của võ lâm cũng là trách nhiệm của tất cả chúng ta!”

Những lời được nói ra, khiến không ít người hổ thẹn cúi đầu, tuy cũng có người không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận những lời hắn nói rất có lý

Minh Không nhìn chàng thanh niên trẻ tuổi đứng mỉm cười đón gió kia, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

“Minh huynh vì cớ gì lại thở dài?” Thu Trường Thiên bên cạnh hắn nhỏ giọng hỏi.

“Ta là đang cảm thán, giang hồ này có không ít người phong thái long phượng.” Minh Không nói.

“Ừm, đây là phúc của giang hồ.” Thu Trường Thiên rất vui sướng.

Lại không biết rằng Minh Không còn một câu tiếp theo vẫn chưa nói ra, long phượng kia đều chói mắt bất phàm, giang hồ nho nhỏ này sao có thể cất chứa bọn họ? Bọn họ chỉ cần tùy ý một phen, giang hồ này rồi không biết sẽ gặp phải song gió ba đào mãnh liệt cỡ nào!

Đại hội Anh Sơn rồi cuối cùng cũng kết thúc, trong lịch sử võ lâm là trường hợp thứ hai chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi, mất đúng một ngày, cũng là đại hội duy nhất không tuyển ra võ lâm đế chủ.

Lúc này đây, việc khiến võ lâm chấn động nhất là vị “ Sí Nhật thần đao” Liệt Sí Phong kia từ chối ngồi lên vị trí lệnh chủ võ lâm.

Chuyện còn lại khiến người người bàn tán không ngớt là về một trong hai đại mỹ nhân võ lâm, Hoa Phù Sơ, mang một tấm chung tình đến tìm Liệt Sí Phong nhưng cuối cùng ôm cõi lòng tan nát trở về.

Khiến người kinh hãi nhất lại chính là một chiêu duy nhất khiến người mất đi võ công, gân mạch đứt đọan của ‘Bích Yêu’ Lan Thất thiếu.

Để người than thở không thôi là áo xanh đạm mạc mở lời thâu phục lòng người “Trích Tiên” Minh Nhị công tử.

Cuối cùng đại hội đi đến quyết định, trước hết hắc bạch phân ra hai nhóm đầu tiên cùng nhau thẳng tiến Đông Hải, nhóm đầu tiên của bạch đạo do Thu Trường Thiên thống lĩnh, nhóm thứ hai Minh Không dẫn dắt, nhóm đầu hắc đạo do Tùy giáo chỉ huy, nhóm thứ hai là Cửu Thiên các Giang Cửu Thiên nắm đầu, mà Thủ Lệnh Cung chia thành bốn nhóm theo mỗi bên rời bến.

Việc tiếp theo, người nào thuộc nhóm đầu, người nào thuộc nhóm sau, còn phải đợi việc sắp xếp thuyền bè ổn thoả, đợi khi mọi việc thoả đáng, sắc trời cũng nhuộm tối.

Trong sân đại đa số anh hào nữ hiệp cũng đã lục tục kéo đi gần hết, chỉ còn một vài người chần chờ lưu lại nói chuyện phiếm, bàn tán về một số tình hình xảy ra mới đây, hầu hết các vị trưởng môn gia chủ ngồi phía trên hành lang vẫn còn, như Minh Không, Thích Thập Nhị, Thu Trường Thiên, Nam Ngoạ Phong tụ lại một nơi, phỏng là đang thương lượng việc rời bến.

Liệt Sí Phong đến cạnh bên Lan Thất, Minh Nhị, lạnh lùng nói:“Ngày mai ta muốn thoả sức một phen.”

Lan Thất chớp chớp mắt xanh, nói: “Liệt huynh, ngươi nghĩ thử coi chúng ta còn trẻ thế này, muốn phân thắng bại ngày nào chẳng được.”

Minh Nhị cười nói: “Liệt huynh chẳng lẽ không muốn phân cao thấp lúc ta đang có phong độ tốt nhất sao?”

Liệt Sí Phong vừa nghe xong quả nhiên liền sáng mắt, sau đó gật đầu,“Ta chờ.” Nói xong liền xoay người bỏ đi, mặc kệ Hoa Thanh Hòa tức tối sau lưng, cũng chẳng màng đến huynh trưởng mình là Liệt Sí Đường đang gọi, người vừa mới xoay, đã biết mất không thấy tăm hơi.

“Cuối cùng ta cũng hiểu.” Vũ Văn Lạc bỗng nhiên thì thào, nhìn Liệt Tam, Lan Thất, Minh Nhị đứng một nơi, cuối cùng hắn cùng lờ mờ nhận ra.

Thủ Lệnh Cung triệu tập thiên hạ võ lâm quy tụ Anh Sơn, là chỗ đứng cao nhất võ lâm, há có người nào lại không có lòng dành lấy vị trí cao nhất, thế nên bọn họ mới kéo Liệt Sí Phong tới, vốn quen biết đã lâu, bọn họ sao không hiểu được Liệt Sí Phong mê đao si võ, gặp gỡ bao nhiêu cao thủ như vậy sao chịu được tay chân ngứa ngáy, hiểu được với võ công của Liệt Sí Phong cuối cùng sẽ trở thành người đứng đầu, bọn họ lại càng rõ ràng hơn chuyện Liệt Sí Phong nhất quyết sẽ từ chối vị trí võ lâm đế chủ…… Cái mà bọn họ muốn chính là cục diện bây giờ, rắn mất đầu!

Cho nên hai người họ vì cứu Ninh Lãng mà mất đi cơ hội luận võ, cứu người có lẽ là nửa thật nửa giả, nhưng lại chính là sự thật khiến bọn họ đứng ra một bên, lại còn nhận được danh tiếng tốt. Nguyên nhân đơn giản là … hiện tại bọn họ không muốn tranh tuyển võ lâm đế chủ, bởi họ không nắm chắc được mười phần sẽ thắng được đối phương, mà bọn họ…… muốn làm chủ nhân độc nhất của “Lan Nhân Bích Nguyệt”, tuyệt không muốn để người khác phân chia một nửa giang sơn! Cho nên chỉ cần khiến cho võ lâm đại hội lần này nháo nhào một phen, sau đó…… Chờ đến đại hội tiếp theo, lúc đó lại nhất quyết một trận thắng bại! Hơn nữa, lần này đi tìm thánh vật hung hiểm khó lường, có lẽ đối thủ sẽ một đi không trở lại cũng nên……

“Tâm kế thật thâm sâu.” Vũ Văn Lạc nhẹ nhàng thì thầm, ánh mắt không rời hai người kia.

Sau khi đã suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, trong lòng Vũ Văn Lạc không một chút phản cảm, ngược lại với hai người đó lại nảy sinh thán phục. Hắn sinh ra vào những năm Hoàng triều đương thịnh thế, nghĩ đến chuyện không chính mắt nhìn thấy những nhân vật anh hùng thời loạn lạc khuấy mây đảo mưa đã không biết tiếc hận bao nhiêu lần, nhưng giờ đây, hắn cảm thấy trời sinh ra và trao cho hắn trách nhiệm không nhỏ, có lẽ chính là phái hắn đến ghi lại câu chuyện của hai người! Hai con người như thế, dung mạo, tài hoa, tâm trí, võ công, gia thế tất cả đều ngang tầm ngang sức, bọn họ sẽ tranh đấu như thế nào? Mà giang hồ tới đây liệu sẽ mây cuồng gió giật ra sao?

Hắn mong chờ, hắn sẽ từng chữ từng chữ một ghi lại không một chút bỏ sót.

“Đại ca, huynh nói gì vậy?” Ninh Lãng chỉ nghe loáng thoáng Vũ Văn Lạc lẩm bẩm gì đó trong miệng nhưng không hiểu chút gì.

Vũ Văn Lạc quay đầu nhìn Ninh Lãng, con người đơn giản như thế này không cần phải suy nghĩ đến mấy chuyện phức tạp thì tốt hơn. Lập tức nói: “Không có gì, chỉ là có một chút cảm thán hôm nay gặp được rất nhiều cao thủ.”

Ánh mắt dời về phía quãng sân đã trống trải, người đã từng đứng nơi đó.

Lan Nhân · Bích Nguyệt

Lan Nhân · Bích Nguyệt

Status: Completed Author:

Tổng số chương: 66 Chương và 5 phiên ngoại

Trên thế gian này thì Lan Nhân Bích Nguyệt là đóa hoa đẹp nhất.

Không những vậy mà Lan Nhân Bích Nguyệt còn là báo vật chí tôn của võ lâm.
Đó đại biểu cho quyền lực cùng vinh hoa mà bất cứ người nào cũng mơ ước có được.

Đã từng có hai người, làm việc không màng đến danh lợi, lý tưởng của bọn họ, chớ đem Lan Nhân Bích Nguyệt kéo vào, đứng trên đỉnh giang sơn, nhìn xuống thiên hạ anh hào.

Một người,

Tiên diệc dục vi bích ảnh khuynh;
(Bích ảnh khuynh thành tựa tiên)

Một người,

Chích nguyện bạn tiên vũ thế gian.
( nguyện làm thần tiên đứng xem chuyện vui buồn nhân gian)

• Nội dung giới thiệu vắn tắt:

Lan Nhân Bích Nguyệt là thánh vật võ lâm chí tôn, có được nó, chẳng khác nào có được toàn bộ võ lâm.

Lan Tàn Âm (Lan Thất), là một người thề phải đạt được Lan Nhân Bích Nguyệt, nàng có dung mạo tuyệt thế cùng võ công khó lường, một đôi con ngươi xanh biếc lại làm nàng tăng thêm vài phần yêu tà.

Bởi từng trải qua thời gian trưởng thành khó khăn hung hiểm, nàng một thân nam trang, tà mị vô tình, vì vậy, trong chốn võ lâm xưng là “Bích Yêu”.

Minh Hoa Nghiêm (Minh Nhị), là đối thủ lớn nhất cùng Lan Thất tranh đoạt Lan Nhân Bích Nguyệt, hắn võ công cao thâm, dáng vẻ phiêu nhã tuấn dật, nhưng lại có danh hào đối nghịch tương đương với “Bích Yêu” –“Trích Tiên”.

Tiên và yêu hiển nhiên là hai phía đối lập.

Ninh Lãng, cùng Lan Thất vốn là quan hệ đính ước, hắn nhân hậu, thiện lương so sánh cùng Quách Tĩnh chỉ hơn không kém.

Cho nên, hắn cùng với Lan Thất là hai người ở hai thế giới khác nhau.

Kỳ thực, nói tới Minh Nhị, cũng giống như vậy

Trong quá trình tranh đoạt Lan Nhân Bích Nguyệt, giữa lúc Lan Thất cùng Minh Nhị đàm luận độc thủ nhân gian, lại dần dần phát hiện nội tâm cùng đối phương ăn ý;

Mà Ninh Lãng “Thị nam tức kết nghĩa, thị nữ tức kết tóc, phi nam phi nữ tắc sinh tử gần nhau”* lời hứa khiến cho Lan Thất lòng lạnh như băng cũng không khỏi xao động……

Hãy đợi xem Lan Nhân Bích Nguyệt cuối cùng hoa lạc nhà ai, xem chuyện xưa về ba người là kết cục như thế nào.

( * là nam thì kết nghĩa huynh đệ, là nữ thì kết nghĩa phu thê, không phải nam cũng không phải nữ thì cùng sống cùng chết, ở đây ý Ninh Lãng cho dù Lan Thất là ai đi nữa thì tấm lòng của NL vẫn không thay đổi)

• Nhân vật:

+ Lan Tàn Âm

Còn gọi là “ Lan Thất thiếu gia”

Biệt hiệu: Bích Yêu ( yêu nghiệt)

Tuổi: 23(Năm 12 tuổi cùng Phượng Duệ cách biệt 11 năm)

Dung mạo: phi thường xinh đẹp, có một đôi mắt xanh độc nhất vô nhị

Thân phận: Chủ nhân của Lan Gia- Vân Châu, một trong võ lâm lục đại thế gia

Binh khí: Quạt Ngọc

Võ công: sư phụ bí ẩn, không sử dụng võ công truyền thừa từ Lan gia, sau biết được là Lê Hoa trủng -Đông Vị Minh.

Người này tính yêu dị nói năng không cố kỵ, hành sự bừa bãi không để ý chính tà, khiến nhiều người kinh sợ

+ Minh Hoa Nghiêm

Người đời xưng tụng “ Minh Nhị công tử”

Biệt hiệu: Trích Tiên ( giả tiên)

Tuổi: 25

Dung mạo: con người thanh nhã xuất trần như tiên

Thân phận: Đại thiếu chủ Minh Gia- Thiên Châu, một trong võ lâm lục đại thế gia

Binh khí: sáo tử trúc ( tử: tím)

Võ công: thâm sâu khó lường, sử dụng tuyệt kỹ Minh gia “Vô Gian chỉ ”

Người này ôn văn nho nhã, làm việc mang phong thái quân tử, nhiều người kính ngưỡng.

+ Ninh Lãng

Biệt hiệu: không có

Dung mạo: tuấn lãng

Thân phận: thiếu chủ Ninh gia, đệ tử phái Thiển Bích ( sau này trở thành chưởng môn)

Võ công: cực kỳ tốt

Người này đặc biệt thiện lương trung hậu, đôi lúc khiến người khác dở khóc dở cười

+ Liệt Sí Phong

Tuổi: không rõ

Biệt hiệu: Liệt Tam gia

Dung mạo: tuấn lãng, mười phần anh khí

Thân phận: một người đam mê võ nghệ

Võ công: giỏi dị thường, thậm chí còn cao hơn Minh Nhị, Lan Thất

Hoa Phù Sơ, một trong hai đại mỹ nhân của võ lâm rất chung tình với hắn

• Các giáo phái và gia tộc chính:

Một giáo: Tùy giáo

Bốn phái: Thiển Bích, Phong Vụ, Thương Vân, Đào Lạc

Lục đại thế gia: Minh Gia- Thiên Châu, Lan Gia- Vân Châu, Thu Gia- Hoa Châu, Hoa Gia- Bạch Châu, Vũ Văn gia ở Nguyệt Châu, và Ninh gia ở Lan Châu

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset