Chương 50: Tôi thích cậu

Tôi thích cậu

Ngày cuối cùng là trận chung kết trượt băng nghệ thuật. Đường Tuyết ngồi tại góc hẻo lánh trong thính phòng. Đội mũ, đeo khẩu trang, đem chính mình bao phủ như cái bánh chưng.

Bên trong thính phòng có không ít những người mê trượt băng, lúc nhìn thấy Dụ Ngôn, không nhịn được liền vỗ tay. Dụ Ngôn sắc mặt tái nhợt, thần sắc mệt mỏi, Đường Tuyết nhìn cậu như vậy liền có chút tự trách. Có lẽ cô không nên đem tức giận đổ lên người cậu, dù sao có một bà mẹ cường thế bá đạo cũng không phải là lỗi của cậu, cậu không phải đồng lõa, thậm chí cũng có thể là người bị hại.

Hôm nay Dụ Ngôn trượt tự do chọn một bản nhạc Jazz, âm nhạc gợi cảm phong tình như thế lại bị cậu suy diễn ra thành loại khí chất u buồn. Đường Tuyết không hiểu âm nhạc, nhưng cô có thể cảm nhận được cậu không vui. Cô rất khổ sở, rất muốn chạy xuống nói với cậu một tiếng thực xin lỗi.

Cô còn đang rối rắm, đột nhiên Dụ Ngôn thực hiện động tác ba vòng nhảy Axel, bay lên không, cả người không khống chế mà rơi xuống mặt băng.

Oanh____ Đường Tuyết tựa như có thể nghe được âm thanh của xương cốt và mặt băng va chạm nặng nề.

Cô bỗng nhiên đứng dậy.

Trượt băng nghệ thuật có mức độ nguy hiểm rất cao, tương đương với việc sẽ xảy ra tai nạn. Lúc thân thể rơi xuống khi đang xoay tròn cao tốc, vận động viên thường phải chịu tác dụng trọng lực gấp nhiều lần. Có thể cảm giác được hiện tại Dụ Ngôn đang đau như thế nào.

Nhưng cậu không do dự, đứng lên rất nhanh nối liền động tác, tiếp tục trượt.

Có người đang trầm mặc, phần lớn là đang vỗ tay nhiệt liệt.

Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Đường Tuyết muốn đi tìm Dụ Ngôn, nhưng lại gặp Lương nữ sĩ đang vẫy tay cùng cậu, ai…Cô thở dài, đứng dậy đi ra ngoài.

Ban đêm, Đường Tuyết quay trở lại ký túc xá lại bắt gặp Dụ Ngôn ở dưới lầu.

Cậu mặc quần áo thể thao, đứng dưới đèn đường ngẩn người, bộ dạng thẳng tắp gầy gò, trên mặt nhìn có chút tiều tụy.

Lúc Đường Tuyết đến gần, Dụ Ngôn bỗng ngẩng đầu, ánh mắt hai người liền chạm nhau.

Nhìn nhau một hồi, hai người cùng lúc mở miệng.

“Thật xin lỗi.”

“Thật xin lỗi.”

Đường Tuyết không được tự nhiên gãi đầu một cái, nói:” Cậu làm sao mà lại phải xin lỗi tôi?”

Dụ Ngôn sửng sốt một chút, nói:” Tôi vì mẹ mà cảm thấy rất có lỗi, mặc dù không biết bà ấy đã nói gì với cậu, nhưng…Đường Tuyết xin cậu đừng tức giận.”

“Không sao đâu.” Đường Tuyết lắc đầu,” Cái đó….tôi không nên đem tức giận đổ lên người cậu, thật là không phải.” Lúc nói cô không nhìn cậu, ánh mắt rời đi rơi trên ánh đèn bên ngoài bụi cỏ.

Dụ Ngôn nhìn gương mặt cô, trầm mặc không nói, hai người lại trở nên im lặng như ban đầu.

Cứ như vậy một lát sau, Đường Tuyết nhớ đến Dụ Ngôn hôm nay bị như vậy, liền mở miệng hỏi:” Thân thể cậu còn đau không?”

Dụ Ngôn liền vội vàng lắc đầu,” Không đau.”

“Ừm, nhưng vẫn nên đi gặp bác sĩ. Trượt nghệ thuật té ngã rất thường gặp, nhiều danh tiếng thế giới cũng đã trải qua, cậu không nên quá để trong lòng.”

“Đường Tuyết.” Dụ Ngôn đột nhiên nhẹ giọng gọi cô.

“Hả?” Đường Tuyết thu hồi ánh mắt nhìn về phía cậu. Cô cảm giác ánh mắt cậu không ôn nhuận sạch sẽ như bình thường, giống như là đang lo nghĩ sâu xa việc gì đó. Cô nhìn cậu như vậy, không hiểu sao lại có chút thương cảm.

Dụ Ngôn hỏi Đường Tuyết,” Nếu như giữa ước mơ và tình yêu cậu chỉ có thể chọn một, cậu sẽ chọn cái gì?”

Đường Tuyết há to miệng, đột nhiên hiểu ra cậu vì cái gì mà xoắn xuýt. Trong nội tâm cô dâng lên một trận khổ sở, nhìn vào mắt cậu, có chút ủy khuất hỏi lại,” Không thể đều chọn cả hai được sao?”

“Không thể.”

Đường Tuyết nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng thở dài,” Tôi đại khái sẽ chọn ước mơ.”

____

Tối đến, lúc Đường Tuyết cùng Lê Ngữ Băng ôn tập, cô luôn ngẩn người thất thần.

Lê Ngữ Băng chỉ nghĩ là cô đang mệt mỏi, nói:”Mệt rồi thì đi ngủ.”

Đường Tuyết lấy lại tinh thần, nâng cằm lên nhìn cậu.

Lê Ngữ Băng thích bộ dáng cô chăm chú nhìn mình như vậy, thật giống như trong mắt cô chỉ có một mình cậu.

“Lê Ngữ Băng, tôi hỏi cậu một vấn đề.” Đường Tuyết nói.

“Hỏi.”

“Nếu như giữa ước mơ và tình yêu cậu chỉ có thể chọn một, cậu chọn cái nào?”

Lê Ngữ Băng híp mắt nhìn Đường Tuyết, hỏi lại:” Vì sao lại hỏi như vậy?” Chẳng lẽ cái tên đần này vì ước mơ từ bỏ Dụ Ngôn? Được! Làm tốt lắm.

Đường Tuyết thúc giục cậu,” Cậu mau nói đi, cậu chọn cái gì?”

Lê Ngữ Băng suy tư một chút, lắc đầu” Vấn đề này không khoa học, câu trả lời chính xác chỉ có một.”

“Hả?”

“Lựa chọn một cái, liền từ bỏ cái còn lại đúng không?”

Đường Tuyết gật đầu,” Đúng.”

“Nếu vì ước mơ từ bỏ tình yêu, cậu sẽ có được ước mơ. Nhưng nếu vì tình yêu từ bỏ ước mơ, cậu cuối cùng cái gì cũng không có được.”

Đường Tuyết có chút mê man,” Vì sao?”

“Bởi vì, nếu cậu vì tình yêu từ bỏ ước mơ, cậu sẽ làm mất đi ước mơ, việc này sẽ đổ hết lên trên tình yêu đó. Cậu sẽ cảm thấy chính mình vì người kia từ bỏ rất nhiều. Khi cậu cùng ước mơ khoảng cách càng xa, cậu đối với tình yêu oán niệm càng lớn. Lãng mạn cũng như vậy mất dần đi, đến khi hết tình cảm.” Lê Ngữ Băng vẻ mặt cao thâm khó đoán, như một tên lừa đảo thâm niên, nói xong lại bổ sung một câu,” Tin tôi đi, đây chính là bản tính con người.”

Đường Tuyết cảm thấy Lê Ngữ Băng nói như vậy cũng có lí, cô càng thêm thương cảm, hỏi Lê Ngữ Băng:” Lê Ngữ Băng, cậu có ước mơ không?”

“Mơ ước lúc nhỏ của tôi là khi dễ (*) cậu.”

(*): làm khó, bắt nạt

Đường Tuyết đầu đầy vạch đen,” Những việc hồi bé không cần luôn nhắc lại được không… Vậy bây giờ đây, ước mơ của cậu là gì?”

“Hiện tại ư…” Lê Ngữ Băng ngữ khí có chút khó hiểu, cúi đầu cong khóe miệng, cười không nói.

Hiện tại, vẫn là khi dễ cậu.

___

Qua vài ngày nữa, Dụ Ngôn sẽ tới Bắc Kinh thi đấu một cuộc thi lớn, hỏi Đường Tuyết có thể tới tiễn mình hay không.

Cậu luôn hy vọng chính mình cũng có được đãi ngộ như Lê Ngữ Băng, luôn luôn phân cao thấp.

Đường Tuyết đưa Dụ Ngôn tới sân bay, hai người ở phi trường cùng nhau ăn trưa.

Cơm trưa là mì thịt bò, rất mặn, tuyệt đối không ngon.

Sau đó một thời gian rất lâu, bữa trưa này là bữa cơm có ấn tượng khắc sâu nhất của Dụ Ngôn. Mặn đến phát khổ, khó ăn, thế nhưng cậu lại ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ, không nỡ kết thúc.

Ăn xong cơm trưa, hai người ngồi đối diện trước bàn ăn, trầm mặc.

Cũng không biết từ khi nào, trầm mặc đã là trạng thái bình thường giữa hai người họ. Tựa như có thứ gì đó phát sinh thay đổi triệt để, nhưng hai người cũng không muốn nói toạc ra.

Dụ Ngôn đột nhiên lấy một cái hộp từ trong ba lô, đẩy lên trước mặt Đường Tuyết.

“Đây là cái gì?”

“Tặng cho cậu. Mở ra xem đi.”

Đường Tuyết mở hộp ra, thấy một mô hình địa cầu làm bằng đồng. Mô hình địa cầu được làm rất tinh xảo, bức họa tinh tế, nhẹ tay đẩy một cái, địa cầu liền linh hoạt chuyển động.

Đường Tuyết cầm mô hình địa cầu lên,” Cái này đã qua nhiều năm rồi sao?”

“Ừm, đó là quà ông nội tặng sinh nhật tôi, lúc đó tôi năm tuổi.”

Đường Tuyết liền thắc mắc,” Sao lại tặng cho tôi?”

Dụ Ngôn cúi đầu, không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên cười cười,” Kỳ thật, ước mơ lớn nhất từ nhỏ của tôi là du lịch vòng quanh thế giới, muốn đi từng quốc gia xem cuộc sống sinh hoạt của họ như thế nào.”

Đường Tuyết giật mình.

“Tôi từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu học trượt băng nghệ thuật, tất cả mọi người đều nói tôi là thiên tài. Thiên tài mang ý nghĩa là cậu không được phụ lòng chờ mong của tất cả mọi người, so với người khác càng phải nỗ lực thật nhiều, phải cố gắng. Tôi dường như tất cả thời gian và công sức đều dồn vào nó, cũng không có cơ hội đi ra ngoài, đi xem thế giới này một chút.” Dụ Ngôn nói đến đây, thở dài, bất đắc dĩ cười:” Trượt băng nghệ thuật không phải ước mơ của tôi, nhưng là ước mơ của rất nhiều người. Cho nên tôi sẽ kiên trì.”

Đường Tuyết một trận khổ sở, an ủi cậu:” Về sau khẳng định sẽ có cơ hội đi du lịch vòng quanh thế giới.”

Dụ Ngôn cúi đầu nhìn thời gian,” Đi thôi.”

Đường Tuyết đưa cậu tới cửa kiểm an, lúc hai người sắp chia tay, Dụ Ngôn bỗng nói:” Đường Tuyết, tôi có thể ôm cậu một cái không?”

Đường Tuyết chủ động ôm lấy cậu.

Dụ Ngôn chăm chú ôm lấy thân thể cô, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

“Đường Tuyết.” Dụ Ngôn đột nhiên gọi.

“Hả?”

“Tôi….”

Tôi thích cậu.

Lần đầu tiên gặp cậu, lần thứ hai gặp lại, càng ngày càng thích.

Lúc cậu vui, lúc cậu không vui, lúc cậu kiêu ngạo, lúc cậu đùa giỡn người khác, lúc cậu cáu kỉnh…tất cả mọi thứ về cậu đều thích.

Tôi thích cậu như vậy

Bây giờ lại phải từ bỏ cậu.

“Tôi đi đây.” Dụ Ngôn hít sâu một hơi, cuối cùng lại chỉ nói một câu phổ phổ thông thông.

“Ừm, thuận buồm xuôi gió.”

Dụ Ngôn buông cô ra, kéo rương hành lí, quay người đi về phía cửa kiểm an. Lúc cậu rời đi, Đường Tuyết nghe được cậu khẽ nói một câu,” Thật xin lỗi.”

Thật xin lỗi, vì tôi đã từ bỏ cậu.

Đường Tuyết nhìn bóng lưng cậu, vành mắt đã đỏ hồng, đột nhiên gọi cậu:” Dụ Ngôn.”

Dụ Ngôn liền dừng lại.

“Kỳ thật…” Đường Tuyết ở phía sau lưng cậu nói,” Mỗi người cũng đều sẽ lựa chọn giống như cậu. Cho nên cậu đừng nói xin lỗi.”

Dụ Ngôn xoay người, đứng tại chỗ nhìn cô,” Đường Tuyết, cậu không có cảm giác tim đau thắt sao?”

“Tôi…”

“Nếu như không có cảm giác tim đau thắt, đã nói lên kỳ thật cậu không có thích tôi.”

Đường Tuyết giật mình.

“Đường Tuyết, cậu đừng để bị chính mình lừa.”

Lê Hấp Đường Phèn

Lê Hấp Đường Phèn

Status: Completed Author:

Thể loại: Hiện đại, thanh mai trúc mã, sport, HE
Độ dài: 106 chương + N ngoại truyện
Edit: Chin (chương 1-22), Toét và Híp(chương 22-hết)
Nguồn:homunclos.wordpress.com, wattpad.com/user/hunhanforever248
Review bởi: Chin

🍐 Văn án siêu ngắn: Thanh mai trúc mã, ngọt sâu răng.

🍐 Lê Ngữ Băng (nam) x Đường Tuyết (nữ)

🍐 Nội dung truyện giống hệt như tựa đề, có thể tóm gọn bằng 3 từ "ngọt chết ruồi".

Hồi tiểu học nam chính Lê Ngữ Băng và nữ chính Đường Tuyết ngồi cùng bàn. Băng Băng đã trải qua tuổi thơ dữ dội vì luôn bị bạn cùng bàn Đường Tuyết ức hiếp, số lần phản kháng thành công vô cùng ít ỏi. Vì quá nghịch ngợm mà hiệu trưởng Đường tức ba Đường Tuyết phải tìm việc cho con gái làm - học trượt băng. Hôm ấy, Lê Ngữ Băng cũng bị mẹ mình dụ đi theo, nhìn Đường Tuyết trượt ngã hoài cậu sung sướng không thôi :) Thế là, một cậu bé vốn chẳng thích mấy môn thể thao vận động lần đầu tiên bước lên sân băng trượt thử rồi được huấn luyện viên phát hiện ra tài năng. Kể từ đó, cả hai cùng 'bén duyên' với thể thao, Băng Băng học băng cầu (ice hockey) còn Đường Tuyết theo học trượt băng tốc độ.

Hết cấp 1, con giun xéo lắm cũng quằn, Băng Băng lừa Đường Tuyết cao chạy xa bay đến một trường khác. 6 năm trung học hai đứa hai nơi nhưng 'cái duyên cái số nó vồ lấy nhau', đại học chúng ta lại tái ngộ. Lúc này Lê Ngữ Băng đã trở thành nhân tố chủ chốt đội băng cầu của trường, rắp tâm mướn Đường Tuyết làm trợ lý để báo thù cũ. Bá Vương như Đường Tuyết sao có thể khuất phục, những câu móc mỉa thâm sâu, những cuộc PK hài hước không kém phần dở hơi thường xuyên diễn ra dần khiến Băng Băng bị Đường Tuyết thu hút. (P/s: Ngày xưa có ai đó đinh ninh sau này tuyệt không bao giờ muốn kết hôn với nữ chính đó.) Khi nhận ra tình cảm của mình, Băng Thần đương nhiên sẽ phải dọn dẹp hết 'chướng ngại vật' để rước nàng chậm lụt về dinh =)).

🍐 Nhắc tới 'chướng ngại vật', đầu tiên là mối tình đầu đơn phương cấp 3 của Đường Tuyết. Người ta đã thẳng thừng từ chối nên gặp lại chẳng gây ra nổi sóng gió gì, cho knock out. Tình địch lớn nhất của nam chính phải kể tới một cậu bạn Dụ Ngôn đội trượt băng nghệ thuật kém mình 1 tuổi. Dụ Ngôn đáng yêu mới 17 tuổi thôi nhá, mắt nai bambi, trắng trắng mềm mềm đúng khẩu vị của Đường Tuyết nên cô nàng ủ mưu nuôi lớn cậu, đáng tiếc đây chỉ là giấc mơ hão huyền. Thương cậu nhất một điểm là có một bà mẹ độc tài chỉ vì sự nghiệp tương lai mà ép con mình đủ điều.

🍐 Dàn cast phụ mỗi người mỗi vẻ, trong đó nổi bật nhất là hai 'đồng bọn' của Đường Tuyết - Liêu Chấn Vũ và Hạ Mộng Hoan. Một cậu lúc nào cũng có thể tâng bốc Đường lão đại mù quáng còn một cô đúng chuẩn lưu manh đột lốt mỹ nữ =)) Hai kẻ này mà ở chung, hùa theo nhau đảm bảo người khác không đỡ nổi. Đây cũng là cp phụ được yêu thích nhất truyện, mong chờ sẽ có hẳn một truyện riêng. Muốn biết bạn Hoan vô đối ra sao thì đây chính là bằng chứng:
Hạ Mộng Hoan ghé vào tai Đường Tuyết thì thầm, "Đại Vương, hôm nay tớ gặp phải biến thái."

"Ồ?" Đường Tuyết nhìn cô, lặng lẽ dỏng tai lên, "Biến thái gì cơ?"

"Chính là biến thái khoe JJ ở nơi công cộng đó."

Đường Tuyết hơi tức giận, cô ghét nhất mấy kẻ biến thái đáng khinh như thế, cô đập đũa xuống bàn, "Đáng ghét! Cậu gặp được ở đâu? Chúng ta đi rình bắt đánh hắn!"

Hạ Mộng Hoan vội xua tay, "Không cần, không cần, tớ bảo hắn về nhà nuôi JJ cho lớn rồi hẵng khoe, hắn đỏ mặt chạy mất rồi."

Đường Tuyết gãi đầu, suýt nữa đã quên, Mộng phi nhà cô có thể sợ gián nhưng tuyệt đối không sợ lưu manh." (Có lẽ trường hợp này cũng chẳng xa lạ ở các trường đại học nhiều nữ nhỉ)

🍐 Ngoài những tình huống dở khóc dở cười thì biến số lớn nhất trên con đường theo đuổi vợ của Băng Băng chính là ba Đường Tuyết. Hiệu trưởng Đường siêu đáng yêu, sợ vợ và troll Đường Tuyết không thương tiếc lol.

Khi đón con gái mới đi quân sự về, ông gọi điện cho vợ:

“Anh đã đón được người, sẽ về nhà ngay, em về sớm một chút xem con gái đen thế nào, anh đi qua trước mặt con bé cũng không nhận ra, cứ tưởng là dân Châu Phi nhập cư trái phép… Chậc, chậc, trứng gà biến thành trứng muối! Á…” Hiệu trưởng Đường đang kể rất hưng phấn, vừa ngẩng đầu, phát hiện con gái đã quay lại bắt quả tang.

Khi Đường Tuyết gọi điện về xin tiền trả nợ Băng Băng:

"Hiệu trưởng Đường: Nói đi, muốn bao nhiêu?

Đường Tuyết: Bốn vạn chắc là đủ ạ. (chột dạ)

Đường Tuyết: Không thì ba vạn bảy cũng được...

Hiệu trưởng Đường: Nhóc con, con đã mười tám tuổi, có chuyện ba nên nói cho con biết rồi.

Đường Tuyết: Chuyện gì ạ?

Hiệu trưởng Đường: Con, thực ra không phải con ruột của ba."

Ngày xưa hiệu trưởng Đường thích Băng Băng lắm, chuyên lấy ra làm gương cho con gái, xếp con mình ngồi chung với con trai nhà người ta những 6 năm trời. Ấy thế nhưng chỉ vì vụ Băng Băng cho Đường Tuyết leo cây hồi mới lên cấp 2 mà ông 'ghim con rể tương lai' đến tận khi đôi trẻ đã yêu đương =)) Bảo sao các cụ có câu, mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, ba vợ nhìn con rể càng ngứa mắt thêm.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset